Mới sáng sớm, Tần Dao đã bị một loạt tiếng ồn đánh thức. Cô ngồi trên giường, mắt nhắm mắt mở hỏi Thúy Lan:
- Xảy ra chuyện gì?
Thúy Lan giúp Tần Dao đi giày, nhỏ giọng đáp:
- Hoàng Hậu nương nương lệnh Cao công công đến đưa thiếp mời tham dự hội săn cho nhị tiểu thư. Còn có một ít thuốc bổ nữa.
Tần Dao ngáp một cái, hờ hững nói:
- Long trọng như vậy à?
- Đúng vậy. Nhưng lão phu nhân có vẻ không được vui, thái độ rất lạnh nhạt.
Tần Dao rửa mặt, sau đó để Thúy Lan giúp mình chải tóc thay y phục. Đến đây cũng đã một thời gian, dường như cô đã quên mất cuộc sống tẻ nhạt ở thời hiện đại. Tần Dao nhìn gương mặt thanh tú phản chiếu trong chiếc gương đồng, cười đáp:
- Tổ mẫu không thích leo lên quyền thế. Nhưng tôn nữ của bà lại không nghĩ vậy. Được rồi, không liên quan chúng ta. Đừng bận tâm.
Thúy Lan cài trâm cho Tần Dao, ậm ừ đáp một câu. Nàng nào muốn để ý, chẳng qua người ta cứ thích đến trước mặt nàng khoe khoang thôi.
Tần Dao cả buổi sáng đều lười biếng nằm trong phòng, đến khi gần chiều mới chịu rời phủ đến Lâm Y Các. Nơi này rất nổi tiếng, đa phần các phục sức của tiểu thư quyền quý đều đến từ đây. Dạo này Tần Dao ăn no ngủ kỹ, cũng đã có chút thịt. Cô còn đang tuổi phát triển nữa. Số y phục trong nhà sắp chật cả rồi.
Còn chưa đến cửa, cô đã nghe giọng nói lanh lảnh của chưởng quầy:
- Công tử cứ xem thỏa thích, đây đều là loại thượng hạng đấy. Chỗ chúng tôi nức tiếng gần xa, tuyệt không nói thách.
Tần Dao nhìn bóng lưng nam tử trước mặt, cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra. Nghe tiếng bước chân, nam tử đó theo phản xạ quay đầu lại. Nhìn thấy người đến là Tần Dao liền chấp tay hành lễ:
- Tham kiến quận chúa.
Tần Dao quan sát hắn một lúc mới lạnh lùng nói:
- Không cần đa lễ.
Chưởng quầy nghe thấy danh xưng "quận chúa" nhất thời niềm nở.
- Thảo dân thỉnh an quận chúa, không biết quận chúa cần gì ạ?
Tần Dao nhìn nụ cười công nghiệp của gã, híp mắt nói:
- Ta muốn may vài bộ y phục. Số đo ở đây, ngươi xem bao giờ thì xong.
Chưởng quầy nhận lấy tờ giấy trong tay Thuý Lan nhìn nhìn, sau đó gật đầu đáp:
- Bẩm quận chúa, ba ngày sau là có thể hoàn thành.
Tần Dao gật đầu, đưa cho gã 3 đỉnh bạc trắng.
- Làm phiền rồi.
Hai mắt gã chưởng quầy sáng lên. Mở miệng ngậm miệng đều là lời nịnh bợ. Tần Dao không muốn day dưa với gã nên cáo từ.
Trên đường về, Thúy Lan đột ngột lên tiếng:
- Giang Hùng sao lại đến mua trâm cài? Chẳng lẽ Thái Tử muốn dùng nó tặng cho nữ nhân?
Tần Dao lúc này mới sáng tỏ. Chả trách cô lại nhìn hắn quen mắt. Thì ra là thị vệ cận thân của Dạ Hiên. Cô đương nhiên không tự mình đa tình cho rằng hắn muốn tặng cho cô. Dù sao từ lần trước cô và Dạ Hiên vẫn chưa gặp lại. Hiện tại Dạ Hiên không quen biết Tần Ninh, quan hệ của hắn với Tiêu Ngọc Dung cũng không tốt. Lúc này mua trâm cài, xem ra vị Thái Tử này vẫn còn có bí mật mà cô không biết.
Tần Dao nghĩ nghĩ, hắng giọng phân phó Thúy Lan:
- Em cho người đến Lâm Y Các nghe ngóng xem. Thái Tử đặt trâm cài kiểu dáng thế nào. Sau đó về báo lại cho ta.
- Quận chúa, người vẫn để ý sao?
Tần Dao nhéo má nàng, cười vô lại:
- Đương nhiên, đây là tin sốt dẻo đó. Sắp có kịch hay xem rồi.
Thúy Lan chẳng hiểu gì, nhưng vẫn làm theo. Từ ngày quận chúa ngã xuống hồ, nàng càng ngày càng có nhiều điểm kỳ lạ. Thông minh hơn, ranh mãnh hơn. Cũng dễ mến hơn trước. Đặt biệt là... Thúy Lan nhớ đến vẻ mặt của Dạ Huyền hôm qua, cảm thấy rất cao hứng. So với Thái Tử, Nhị Hoàng Tử ngược lại tốt hơn nhiều.
Nếu Tần Dao đọc được suy nghĩ của Thúy Lan, cô nhất định sẽ đánh cho nàng tỉnh ra. Dạ Huyền là trùm cuối ở nơi này, hắn không giết cô đã là nhân từ lắm rồi.
Vân Quý Phi vì chuyện hội săn mà đến Thanh Loan Điện bàn bạc. Khương Hậu nhiều ngày không gặp nàng, thấy khí sắc nàng tiều tụy thì lo lắng hỏi:
- Muội vẫn khỏe chứ? Thái y nói thế nào?
Vân Quý Phi hành lễ xong mới chậm rãi đáp:
- Tạ nương nương quan tâm. Thần thiếp chẳng qua chỉ là bệnh cũ.
- Dù sao cũng phải chữa trị cho tốt, sức khỏe là quan trọng. Nếu muội bệnh, cứ để Lan Phi giúp ta cũng được.
Đây mới chính là ý định thật sự của Khương Hậu. Bà ta muốn cất nhắc Tần Ninh, nhưng không muốn làm quá lộ liễu. Vân Quý Phi đúng là cầu còn không được, vội đáp:
- Là thần thiếp quá yếu ớt, không thể giúp đỡ nương nương.
- Chúng ta tỷ muội nhiều năm, còn khách sáo làm gì. Ánh Nhi, hộ tống Quý Phi hồi Mai Hoa Điện đi.
Ánh Nhi vâng dạ, bước đến dìu Vân Quý Phi nhưng bị nàng ngăn lại:
- Ta tự về được rồi. Hoàng Hậu nương nương bộn bề nhiều việc, vẫn cần cung nhân để sai bảo.
- Được, vậy muội cẩn thận chút nhé.
Vân Quý Phi cúi người hành lễ rồi lui ra. Ánh Nhi nhìn người đã đi xa, lo lắng nhìn Khương Hậu.
- Nương Nương, địa vị Tần Ninh ở Hầu Phủ không cao. Nếu để nàng ta lấn lướt quận chúa, e là sẽ khiến Trấn Bắc Hầu tức giận.
Khương Hậu cười nhạt, bình tĩnh nói:
- Ngươi đúng là nông cạn. Trước đây ta cũng đối tốt với Tần Dao, hắn ta có vẻ cao hứng không?
Ánh Nhi nghẹn họng, đúng là Trấn Bắc Hầu vẫn luôn tỏ ra không nóng không lạnh. Luôn biết giữ mình tránh né kết bè kéo cánh. Khương Hậu nhìn vẻ hoang mang của Ánh Nhi, nói tiếp:
- Hắn biết Tần Dao không được khôn khéo. Sợ nàng ta nhập cung sẽ chuốc họa, còn liên lụy gia tộc nên luôn không tình nguyện. Hiện giờ có Tần Ninh đến chết thay, nàng ta lại không có phụ mẫu, được hắn nuôi dưỡng từ bé. Cho dù có làm sai, cũng không can hệ gì. Chết là xong. Vậy nên, Tần Ninh là lựa chọn thích hợp.
- Hoàng Hậu đúng là rất sáng suốt.
Khương Hậu tựa người trên phụng vị, cười nhạt.
- Tần Ninh này, vừa thông minh lại thủ đoạn. Tham vọng trong mắt không hề che đậy. Là hạng người dám nghĩ dám làm. Có nàng ta bên cạnh, Hiên Nhi sẽ bớt được rất nhiều phiền toái. Thiên thời địa lợi nhân hoà, chẳng trách lại tốt số như vậy.
Lần đầu nhìn thấy Tần Ninh, Khương Hậu cảm thấy nàng ta rất giống mình. Năm xưa bà ta cũng phải bỏ ra rất nhiều mới leo lên được Hậu vị. Khương Hậu rất thưởng thức những nữ tử thông minh, lại ngoan ngoãn. Bởi vì chỉ khi biết được kẻ đó muốn gì, mới có thể dễ dàng nắm trong tay quyền chủ động. Mặc kệ tương lai Tần Ninh có trở thành Hoàng Hậu hay không, chỉ cần hiện tại nàng ta có ích.
Trên dòng sông Kim Thủy, từ lúc trăng lên đã văng vẳng tiếng đàn. Một chiếc thuyền trôi theo dòng nước, thấp thoáng có bóng dáng một nam một nữ. Nam tử anh tuấn, có nét thanh tao vương giả. Nữ tử ngồi khuất sau tấm rèm châu không nhìn rõ mặt. Nhưng giọng nàng so với tiếng đàn càng êm dịu hơn nhiều.
- Đã lâu không thấy công tử đến, nô gia tưởng ngài đã quên ta rồi.
Nam tử vừa rót rượu, vừa cười đáp:
- Ta làm sao có thể quên nàng được đây. Vì gần đây nhiều việc, nên ta mới không đến.
Nữ tử dừng tay, manh manh nói:
- Công tử đến đi như cơn gió. Ta là phận nữ nhi, không biết tìm chàng ở nơi nào.
Nam tử vén rèm châu, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của người con gái. Hắn vươn tay chạm vào má nàng, lưu luyến không thôi:
- Lan Nhi cứ oán trách, ta thật sự rất đau lòng.
- Vậy chàng đừng đi nữa, ở lại với ta có được không?
Nam tử ôm nàng vào lòng, tiếp sau đó là một màn kiều diễm ướt át. Cả hai chìm đắm trong hoan ái, hoàn toàn bỏ quên khung cảnh thơ mộng ngoài kia.
Danh Sách Chương: