Chỉ còn lại hai người trong phòng, không khí lại nặng nề u ám. Tình Dung không thèm đếm xỉa đến bộ mặt cháy đen của Mặc Thanh, nhẹ nhàng nằm xuống ghế quý phi
“Tướng quân đại nhân đuổi người của ta đi, còn nói muốn hầu hạ bổn công chúa, vậy sao còn ngây ra đó làm gì” Tình Dung cố ý bỡn cợtBước từng bước nặng nề về phía nàng, Mặc Thanh từ trên cao nhìn xuống dung nhan mà y mong nhớ ngày đêm. Hình bóng mà y khắc sâu trong tâm khảm bây giờ lại mơ hồ không rõ nữa rồi. Người trước mặt đã không còn như trong tâm trí khiến y hoang mang vô cùng
“Công chúa bây giờ vừa thiếu nam nhân liền không chịu nổi sao?” Mặc Thanh cay nghiến đáp trả
“Danh tiếng của ta tướng quân chắc cũng tìm hiểu rõ rồi, còn hỏi làm gì?” Tình Dung không ngại cùng y dằn xé nhau
“Được, ta mới đi có bốn năm, nàng lại trở nên như vậy. Uổng công…” Mặc Thanh muốn nói điều gì, lại trầm mặc, không nên đổ tội, là y cam tâm tình nguyện
“Mới có bốn năm. Hay cho mới có! Nếu tướng quân chỉ muốn nói chuyện phím, mời người về cho. Ta gọi bọn thị quân đến hầu hạ”
Lời vừa dứt, Mặc Thanh đã kéo mạnh một chân, chen vào giữa hai chân nàng. Y tháo bỏ bộ giáp sắt nặng nề, từng lớp y phục nhanh chóng rơi xuống nền nhà để lộ ra thân hình cường tráng, mạnh mẽ. Tình Dung đánh ực một tiếng, áp chế sự thèm khát dâng lên trong lòng
“Thế nào? So với đám thị quân ẻo lả kia, thân thế này có khiến công chúa vừa mắt”
Mặc Thanh buông lời mê hoặc quyến rũ bên tai nàng, hài lòng nhìn bộ dạng thèm thuồng của nàng
“Mạc tướng còn có một khuôn mặt, nghe mọi người bảo cũng dễ nhìn, công chúa xem chút, có phải hay không?”
Mặc Thanh cầm tay nàng đưa lên vuốt ve khuôn mặt với những đường nét cương nghị của mình. Tình Dung ngơ ngẩn để mặc Mặc Thanh lôi kéo như con rối.
“Công chúa vừa lòng chứ? Có muốn sờ một chút không?” Mặc Thanh kéo tay nàng xuống khuôn ngực nở nang, căng cứng màu đồng của mình. Sáu múi bụng nổi cuồn cuộn bên dưới, chiếc eo thon hữu lực khiến Tình Dung nhìn muốn hoa mắt. Bất giác nàng khẽ chạm vào núm vú nhỏ của y. Hành động vô thức lại khiến lòng dạ hắn thổi lên một trận cuồng phòng.
Mặc Thanh cúi xuống gặm cắn đôi môi đỏ tươi, căng mọng như quả anh đào. [Bờ môi này đã chạm qua bao nhiêu tên nam nhân?] Y tự hỏi, rồi ra sức cắn, miết môi khiến nàng rên rỉ vì đau đớn, nào phải sung sướng.
Lại tiếp tục nhìn xuống hai khối ngực đã to hơn gấp đôi bốn năm về trước [Ngực này bị bao nhiêu kẻ nhào nặng mà lại to đến dường này?] Y dùng hai tay xoa bóp, nhào nặn như thể một món đồ chơi, không một chút lưu tình. Hai núm vú của Tình Dung cứng lên, Mặc Thanh đưa răng cắn lấy khiến nàng thốt lên “Đau” nhưng Mặc Thanh không thèm đếm xỉa, trong mắt y ngậm tràn hận ý.
Chán chê, y lại lần mò xuống u huyệt tuyệt đẹp kia. Đáy mắt tối sầm, một cổ hàn ý từ đâu kéo đến, y không ngần ngại đè lên hột châu miết nó, khiến Tình Dung đau đến rơi lệ, nàng tức giận vùng vẩy
“Bổn công chúa không nhận nỗi sự hầu hạ này của tướng quân. Ngươi cút đi”
Mặc Thanh híp mắt khinh thường sự chống cự yếu đuối của Tình Dung. Trong lòng y nồng đượm sự ghen tuông, thù hận [Nếu biết nàng trở thành bộ dạng hoang dâm vô độ hôm đó ta nên… Bao nhiêu gã đàn ông đã xuyên xỏ qua cái khe nhỏ mất hồn này. Dung nhi, sao nàng dám đối xử với ta như vậy sao?]Mặc Thanh tiếp tục khuấy đảo u huyệt, một ngón rồi hai ngón không nương tình đâm vào khe nhỏ chật hẹp kia.
“Công chúa, người không nhận nỗi mà bên dưới lại ướt đến thế này sao?” Hai mắt Mặc Thanh híp lại, buông lời cợt nhãQuả thật dù đau đớn nhưng dưới sự kích thích của Mặc Thanh, cơ thể Tình Dung lại động tình. Tình Dung chỉ biết cắn răng chịu đựng những lời sỉ nhục của Mặc Thanh
“Nàng nói xem nơi này bao nhiêu kẻ đã chơi đùa rồi hả? Nàng thiếu nam nhân liền không chịu nổi cô quạnh sao? Rốt cuộc công chúa vạn người mê là vì thân thể dâm đãng này đúng không?”
“Mặc Thanh, ngươi…”
Chưa kịp nói gì, Mặc Thanh đã trút bỏ đai quần, vật nam tính của y đã vươn lên sừng sững, cứng rắn. Không một lời báo trước, không khúc dạo đầu, Mặc Thanh đâm một cú trời giáng vào khe nhỏ chật hẹp kia. Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Tình Dung điếng người, không thốt nỗi thành lời, mồ hôi rơi từng cục nặng nề. Nàng tràn đầy hận ý nhìn y, cố gắng nhịn nhục. Mặc Thanh không nhận ra điều đó, y chỉ còn sự điên cuồng, dã tính, thúc mạnh bạo không ngừng nghỉ. Cái huyệt động kia sao lại chặt đến vậy, sao lại co bóp khiến toàn thân y sung sướng đến phát điên. Dâm thủy từ từ chảy ra, làm trơn trượt khiến y ra vào dễ dàng hơn.
“Đúng là dục tiêu dục tử, có chết cũng đáng. Công chúa quả là danh bất hư truyền. Bổn tướng quân hầu hạ nàng thấy có thoải mái không? Có hơn những gã kia không?”
Không một lời đáp lại, Mặc Thanh nghĩ rằng nàng đang tận hưởng. Y lại tiếp tục rong ruổi trên cơ thể nàng. Không biết qua bao lâu, Mặc Thanh cuối cùng cũng chịu trút bỏ hết tất cả vào hoa tâm của nàng. Y gục xuống cơ thể mềm nhũn không xương, thở hổn hễnh
“Đi ra”
Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai. Mặc Thanh từ từ chống người dậy, nhìn ra thái độ chán ghét của nàng, Mặc Thanh cười mỉa
“Công chúa thật vô tâm. Bổn tướng quân vừa hầu hạ nàng xong, nàng liền vội vàng xua đuổi”
“Ta nói đi ra” Lần này Tình Dung đau đớn bật khóc. Mặc Thanh trông thấy chói mắt cực kỳ. Y cũng không thèm trêu tức thêm nữa, từ từ rút phân thân còn chưa mềm xuống của mình ra khỏi huyệt đạo. Đập vào mắt y là một vệt máu còn dính nơi quy đầu. Y chấn động toàn thân. Y run run, đưa tay về phía Tình Dung lại bị nàng lên tiếng ngăn lại
“Hồng Đậu, tiễn tướng quân”
Hồng Đậu nhanh chóng tiến vào, làm như không thấy mọi việc diễn ra trước mắt, trực tiếp tiến đến kéo Mặc Thanh đi
“Buông ra” Mặc Thanh dễ dàng hất ra “Dung nhi, sao lại…”
“Đủ! Ngươi cút đi! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa”
“Tướng quân đại nhân, mời người rời đi cho” Hồng Đậu ném cho y cái lắc đầu ngăn cảnMặc Thanh chần chừ đôi chút rồi mặc vội đồ rời đi. Hồng Đậu không quên sai người vào hầu hạ Tình Dung
Danh Sách Chương: