An Tịnh Nhã ra giá 7000 vạn cho một chiếc vòng phỉ thúy, mọi người không hẹn mà nhìn chằm chằm vào Mạc Tu Kiệt. Bảng số 02 giơ cao lên, tiếng Mạc Tu Kiệt cất cao.
"10.000 vạn."
Tất cả mọi người: "....." Rớt tròng mắt.
10..... 10000 vạn cho một chiếc vòng phỉ thúy. So với ngọc dạ minh châu bảo vật quý giá còn cao hơn.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, đoán xem tiếp theo An Tịnh Nhã sẽ ra giá bao nhiêu. Nhưng....ba hồi gõ xuống rồi An Tịnh Nhã cũng không có ra giá nữa. Ngược lại cô mỉm cười như thỏa mãn đưa lại bảng số cho Giang Minh Triết, chỉnh lại tà váy ngồi bình thản như cũ, một chút tiếc nuối hay tức giận cũng không có.
Tất cả mọi người: "....." Mặt nghệt ra không hiểu gì.
Mạc Tu Kiệt–người mua một chiếc vòng phỉ thúy với giá 10.000 vạn: "....."
The Fuck, bị chơi rồi.
Mạc Tu Kiệt ở trong lòng không khỏi chửi một câu, lại nhìn đến An Tịnh Nhã nhàn nhã thỏa mãn ngồi bên cạnh, tức đến không nói thành lời.
An Tịnh Nhã quay mặt sang, cười tươi thật tâm chúc mừng, "Chúc mừng Mạc tổng. Chiếc vòng rất đẹp, giá cũng rất tốt, bạn tôi nhất định rất thích."
Mặt Mạc Tu Kiệt đã đen đến độ đứng trong màn đêm u tối cũng không ai nhìn thấy anh.
Mọi người lúc này đều như đã ngầm hiểu, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng trêu nghẹo, chỉ dám quay mặt đi bụm miệng cười như kẻ ngốc.
Bất quá Cố Trạch Dương không giống người ta, ngồi trên ghế cười ngả nghiêng, cười đến quặn cả ruột, tay chỉ chỉ vào Mạc Tu Kiệt.
"Lão đại, đường đường là ông chú 30 tuổi lại bị một cô nhóc 20 tuổi lừa. Cười chết tôi rồi. Ha Ha Ha....."
Giang Minh Triết ở bên cạnh cũng được nụ cười của Cố Trạch Dương kích lệ mà cười, bất quá chưa có ngả nghiêng.
Mạc Tu Kiệt đen lại càng đen, ngồi không được, đứng dậy bỏ đi cũng không được. Mất mặt, thật sự rất mất mặt.
An Tịnh Nhã chỉ cần bỏ 8000 vạn liền có ngọc dạ minh châu quý giá. Anh lại mua về một chiếc vòng ngọc phỉ thúy bình thường với giá 10.000 vạn. Đây không phải minh chứng của nhiều tiền, mà là tự chửi....
Mày là đồ ngu ngốc, bị dắt mũi. Đồ ngu!!!
Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, Cao gia do An Tịnh Nhã đại diện có số tiền từ thiện nhiều nhất, giành về ba món đồ, đều là đồ quý hiếm, đặc biệt là ngọc dạ minh châu bảo vật quý giá.
Mạc gia Mạc Tu Kiệt đại diện với 10.000 vạn tiền từ thiện, giành được một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Tiếp đến là An gia với 5000 vạn.....
Lúc MC vừa dứt lời buổi đấu giá từ thiện kết thúc, mọi người còn chưa kịp đứng dậy thì An Tịnh Nhã đã được vệ sĩ hộ tống xung quanh rồi. Mọi việc từ thiện đều là giao lại cho thư ký Giang.
Những bước chân chuẩn bị hướng An Tịnh Nhã chúc mừng để có cơ hội bắt chuyện đều bị cản lại chỉ có thể trơ mắt nhìn An Tịnh Nhã từ từ đi ra ngoài.
Không phải An Tịnh Nhã kiêu ngạo, mà giới thượng lưu này chính là như vậy, một bước chân dừng lại là một vấn đề, một bước chân dừng lại chính là không bước đi được nữa. An Tịnh Nhã đối với giới thượng lưu bắt nối quan hệ thực không có hứng thú. Mục đích của cô hôm nay đến đây cũng đã xong rồi, dừng lại bước chân cũng chẳng để làm gì, trừ khi.....
"Tịnh Nhã!"
Tiếng gọi cũng thật vang nha. An Tịnh Nhã chuẩn mực quay đầu lại.
An Thẩm bước chân chắc nịnh uy nghiêm đi tới, An Hi Văn dáng người tiểu thư khuê cát đi ở đằng sau.
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn người xung quanh, lúc An Thẩm đi tới hơi cúi đầu, "Ba."
An Thẩm tức đến độ muốn hướng An Tịnh Nhã chửi một trận, nhưng xung quanh có nhiều người, rốt cục vẫn là nhịn xuống, gằn giọng.
"Con làm vậy là có ý gì?"
An Tịnh Nhã chớp mắt, biểu cảm mơ hồ không hiểu, "Ý gì là ý gì nha?"
"Con đối với chị gái con tranh giành, nhưng đối với người ngoài liền nhường, con...." Thật muốn chửi.
Chị gái con!? An Tịnh Nhã bật cười một tiếng.
"Ba à, con gái thật thích ngọc dạ minh châu nha, CHỊ GÁI không thể nhường con được sao? Ngọc phỉ thúy là đột nhiên muốn mua, sau đó nhìn không thuận mắt lên không muốn nữa. Ba, sao đối với con gái mình có thể trách móc như vậy nha...." Sau đó thật cao giọng như sợ người xung quanh không nghe thấy, "BÊNH VỰC NGƯỜI NGOÀI."
An Thẩm chột dạ lớn tiếng, "Im miệng."
Gương mặt An Tịnh Nhã trong phút chốc trở lên lạnh tanh, còn là biểu hiện chán ghét, cười khẩy một tiếng.
"Ba à, người trách móc con gái mình như vậy, không sợ VỢ BA ở dưới kia đau buồn con gái mình sao?"
"AN TỊNH NHÃ, CÂM MIỆNG."
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán lời An Tịnh Nhã nói.
"An nhị tiểu thư không phải con riêng sao, lời vừa rồi là có ý gì?"
"Chẳng lẽ không phải con riêng?"
"Nghe giống như An Hi Văn đại tiểu thư mới là con riêng."
Người người thốt lên kinh ngạc, "Không phải chứ."
Có vài người lên tiếng bác bỏ, "Đại tiểu thư là chị cả, lý nào lại là con riêng."
"Đúng vậy nha."
An Tịnh nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
An Thẩm muốn đi đến kéo tay cô lại, nhưng là bị vệ sĩ cản lại.
"Tịnh Nhã, ngày mai về nhà một chuyến. Con đã lâu không về nhà, mẹ con rất nhớ con."
Bước chân An Tịnh Nhã vẫn đều đều đi về phía trước, một chút cũng không quay đầu lại, khoảng cách với người được gọi là ba của mình lại càng lớn.
Giang Minh Triết từ bên trong đi ra lạnh nhạt liếc An Thẩm cùng An Hi Văn một cái sau đó lên xe.
Mạc Tu Kiệt và Cố Trạch Dương ở đằng sau lúc này cũng đi đến xe của mình, lướt qua An Thẩm đàn tức giận đứng đó.
An Thẩm lúc này cũng đùng đùng bỏ lên xe, hoàn toàn mặc kệ lời bàn tán xung quanh. An Hi Văn hướng mọi người ở gần đó nở nụ cười chào sau đó cũng lên xe.
.....
Mạc Tu Kiệt lúc xe đi đến giữa đường liền nói, "Cậu lái về nhà cậu trước đi. Tôi tự lái xe về nhà chính."
Cố Trạch Dương nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về sau.
"Anh không qua chỗ chị dâu sao?"
Mạc Tu Kiệt im lặng không có trả lời, Cố Trạch Dương cũng không nói nữa. Nhìn nét mặt Mạc Tu Kiệt âm trầm lạnh lẽo không còn dáng vẻ thả lỏng như lúc vừa rồi ở cùng An Tịnh Nhã nữa thì có chút bất an.
Không phải lão đại thay lòng rồi đó chứ. Không được nha, cậu thích chị dâu hơn. Tuy người đẹp thật, nhưng so với chị dâu thật không đơn thuần a~~
Mạc Tu Kiệt một đường lái thẳng về nhà chính Mạc gia, đến giày cũng không thay đi thẳng lên tầng một cách vội vã. Ở khúc rẽ liền gặp một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Mạc Như Ân nhìn Mạc Tu Kiệt từ đầu đến chân, nghi hoặc.... "Em....sao hôm nay lại về nhà chính rồi?"
"Tôi có việc." Mạc Tu Kiệt lạnh nhạt đáp lại một tiếng sau đó tiến đến thư phòng của ông cụ Mạc.
Mạc Như Ân đứng ở hành lang nhìn chằm chằm vào căn phòng phía trước, nhưng cũng không có nghĩ nhiều xoay người quay trở lại phòng mình.
Mạc Tu Kiệt ở thư phòng ông cụ Mạc lật tung các ngăn kéo, các tủ đồ lên. Cuối cùng ở một ngăn kéo nhỏ bị khóa chặt tìm được một quyển album cũ của gia đình.
Mang trở lại bàn làm việc, tay đặt trên trang bìa cũng không có mở ra. Vẻ mặt Mạc Tu Kiệt ngưng đọng như đang lo sợ diều gì đó, thật lâu cũng không có mở.
Tay Mạc Tu Kiệt hạ xuống rời khỏi quyển album, sau đó không nhanh không chậm đưa lên mở quyển album ra. Ngay trang đâu tiên là một tấm ảnh gia đình, một nhà năm người, hai đứa con gái và một cậu con trai, một nhà năm người ấm áp.
Nhưng khi nhìn đến người con gái ở bên phải bức hình, tay Mạc Tu Kiệt vậy mà lại run lên. Trang tiếp theo là một bức ảnh to của một cô gái đang nghiêng đầu cười, nụ cười thuần khiết lương thiện của một thiếu nữ.
Mạc Tu Kiệt ngồi xuống ghế một cách nặng nề, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người con gái. Người con gái trong bức ảnh cũ như chụp vào hơn hai mươi năm về trước vậy mà lại giống hệt An Tịnh Nhã.
Danh Sách Chương: