An Tịnh Nhã sau khi ăn trưa, giải quyết một vài tài liệu thì ra ngoài, đi đến trung tâm mua sắm. Ngày kia là sinh nhật Lộ Khiết, An Tịnh Nhã nhân lúc hôm nay "ít việc" thì ra ngoài chọn quà cho cô ấy.
Đứng trước một cửa hàng của nhãn hiệu lớn, An Tịnh Nhã chần chừ không vào. Chỉ là đang nghĩ không biết nên tặng gì cho Lộ Khiết. Quần áo có chút không ổn, đồ trang sức....cũng không được, Mạc Tu Kiệt đã tặng vòng tay rồi. Giày cao gót, túi xách, ..... An Tịnh Nhã liệt kê một loạt những thứ có thể tặng, cuối cùng vẫn là không thể chọn được.
Còn đang đứng ảo não trước cửa hàng, An Tịnh Nhã có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Vừa quay mặt lại một gương mặt nam nhân gần trong gang tấc dí sát mặt cô. An Tịnh Nhã trong giây lát giật mình hoảng hốt lùi về sau thì bị ngã.
"Hóa ra đúng là cô rồi. Làm cái gì vậy? Đứng cũng không vững, thật là yếu ớt. Nào, tôi đỡ cô dậy."
An Tịnh Nhã lùi về sau tự mình đứng dậy, cảnh giác đứng cách xa người đan ông này một khoảng cách. An Tịnh Nhã quan sát người này, râu ria lổm chổm, mái tóc xoăn dài được buộc về sau, ăn mặc quần áo tuy có cũ nhưng trước sau vẫn rất sạch sẽ, xác định không phải ăn mày. Nhìn gương mặt có hơi già, chắc tầm ngoài bốn mươi rồi.
"Cô không nhận ra tôi sao?"
An Tịnh Nhã hơi cau mày, "Chúng ta quen nhau?"
Người đàn ông gãi gãi đầu, "Cô không nhận ra tôi cũng phải, lúc tôi gặp cô mắt cô còn chưa có hồi phục. Nhưng tôi tưởng là cô sẽ nhận ra giọng tôi chứ, tôi nhớ lúc đó tôi để ấn tượng rất tốt lại cho cô mà."
An Tịnh Nhã cảnh giác, "Không nhớ."
Người đàn ông làm bộ bất lực thở dài một tiếng, thấy chưa đủ lịa thở dài thêm lần nữa. An Tịnh Nhã cảm thấy bản thân gặp phải người có đầu óc không bình thường rồi vì vậy lắc đầu một cái xoay người bỏ đi.
Người đàn ông mắt thấy người đi liền chạy đến kéo tay giữ lại.
An Tịnh Nhã giật tay lại, cao giọng, "Ông làm cái gì vây? Nếu ông còn độn tay động chân tôi sẽ gọi bảo vệ."
Người đàn ông nghe vậy cười cười rụt tay lại, "Cô thật sự không nhận ra tôi sao? Tôi là người cô gặp lúc đi dạo công viên với chồng cô nè, lúc cô bị bệnh nằm viện đó, cái người đưa ra lời cảnh báo cho hai người nhưng hai người không tin, hôm sau thì cô bị bắt có đó."
An Tịnh Nhã nhíu mày, quan sát người đàn ông, lại nghe kĩ giọng, lại nghĩ đến lời anh ta vừa nói.
"Lúc tôi bị bệnh nằm viện có đi dạo công viên sao? Hơn nữa, sao ông biết tôi bị bắt cóc? ông rốt cuộc là ai, tiếp cận tôi có mục đích gì?"
Người đàn ông nghe vậy chẹp miệng lại thở dài, "Trí nhớ của cô đúng là kém thật. Không đúng, cô lại mất trí nhớ. Aizz, thật khổ tâm."
"Tôi đang hỏi ông là ai? Tại sao biết chuyện tôi bị bắt cóc?"
"Là chồng cô nói."
"Minh Thành?! Anh ấy quen ông?"
Người đàn ông nghiêng đầu cười, "Cô gái, tôi hơn cô có mười tuổi thôi, làm ơn đừng gọi tôi là ông, tôi thấy mình bất hạnh lắm. Cảm ơn."
An Tịnh Nhã kinh ngạc, lại nhìn mặt người đàn ông trước mặt.
"Ba mốt? Già quá." An Tịnh Nhã hơi cười đáp lại.
"Nhờ phước của cô, tôi mỗi lần gặp cô đều sẽ già đi mười tuổi."
An Tịnh Nhã không tin.
Người đan ông xoa xoa bụng, mắt láo liên nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở một cửa hàng bán đùi gà rán.
"Cô gái, chúng ta trao đổi được không?"
An Tịnh Nhã nhìn theo ánh mắt anh ta, "Trao đổi gì?"
"Cô mời tôi ăn đùi gà, tôi liền nói cho cô một bí mật."
Nhìn nụ cười có chút xảo quyệt của người đàn ông, "Bí mật gì?"
"Cô phải mời tôi ăn đùi gà trước. Cô không tin có thể hỏi chồng cô, không phải anh ta đang lật tung Hải Thành lên để tìm tôi sao."
Vài phút sau hai người đã ngồi trong cửa hàng, trước mặt người đàn ông đã được An Tịnh Nhã mua cho hẳn năm hộp đùi gà lớn. Người đàn ông lúc này đang ngồi ngoặm ngon lành, An Tịnh Nhã nhìn đến đùi gà bóng dầu liền cau mày.
"Lắm dầu như vậy anh cũng có thể ăn sao?"
Người đàn ồn nghe vậy lúc này mới ngẩng lên, tay cầm lấy một đùi gà khác đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã.
"Cô ăn thử xem, ngon lắm. Thật sự không nhiều dầu đâu."
An Tịnh Nhã xua tay, "Không ăn. Anh tốt hơn lên nhanh chóng nói ra cái bí mật mà anh vừa nói."
Người đàn ông quẳng cái đùi đã ngoặm sạch đi, lấy một cái đùi khác, "Cô đang tiếc tiền sao?" Ngoặm một miếng lại bổ sung thêm, "Người giàu thật keo kiệt."
Sau khi ăn xong, người đàn ông lau tay, nhìn An Tịnh Nhã, "Có thể vừa uống cái gì đó vừa nói có được không?"
An Tịnh Nhã nhìn anh ta như đang nhìn một kẻ nghĩ cô là kẻ ngốc. Đứng dậy, xách túi rời đi.
"Ây, khoan đã, tôi nói, tôi nói."
An Tịnh Nhã vẫn bước đi không dừng lại, đi vào một cửa hàng giày gần đó, dự tính mua tặng Lộ Khiết giày đôi với cô, như vậy rất tốt, sau này có thể cùng nhau đi leo núi.
Người đàn ông chạy theo đi bên cạnh An Tịnh Nhã, vừa đi theo vừa nói.
"Cô lúc trước mắt không thể nhìn thấy và chân không thể đi đều là do có người hại."
An Tịnh Nhã dừng lại, quay sang, "Ai?"
"Không nói có được không?"
"Không được." Sau đó nghĩ một chút lại bổ sung thêm, "Làm sao tôi có thể tin lời anh nói?"
Người đàn ông cười một cách sâu xa, "Cô bắt buộc phải tin tôi. Bởi vì hai người lúc trước cũng là không tin tôi nên sau đó cô mới bị bắt cóc."
"Dừng." An Tịnh Nhã đưa tay lên cản lại người đàn ông đang nói, "Trước tiên anh nói, anh là ai?"
" Hắc Diệp Tà Phong, có thể gọi tên là Hắc Diệp."
An Tịnh Nhã tỏ vẻ không tin, dù sao cái tên này cũng quá lạ.
Người đàn ông lại như thôi miên nói, "Cô bắt buộc phải tin tôi."
An Tịnh Nhã nhìn thẳng vào mắt người đan ông, xác định anh ta thật sự không nói dối. Tuy dáng vẻ có chút không được đàng hoàng, lời nói giống như nói đùa, nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc.
"Được, tôi tin anh. Nhưng anh nói, là ai muốn hại tôi."
"Cô có thể hỏi chồng cô. Có vẻ anh ta muốn giấu cô, không muốn cho cô biết."
Cao Minh Thành có chuyện giấu mình. An Tịnh Nhã rơi vào trầm tư, nhớ lại khoảng thời gian sau khi cô xuất viện, Cao Minh Thành quả thật đối với sự an toàn của cô đặc biệt chú ý, hơn nữa ngay lúc này đứng cách cô một đoạn chính là nhóm người A Đại, vệ sĩ riêng Cao Minh Thành để bên cạnh cô.
"Anh biết người đó là ai?"
Người đàn ông không khẳng định, cũng không phủ nhận.
"Tôi không thể nói ra được. Nhưng người đó quả thật là người rất tâm cơ, rất nguy hiểm, thủ đoạn rất thâm độc. Cô nhất định phải cẩn thận. Sắp tới người đó có dấu hiệu ra tay, cô nên cẩn thận với tất cả những người bên cạnh mình."
Người đàn ông nói xong, liếc mắt thấy có người đi về phía mình, nhìn An Tịnh Nhã nói tiếp.
"An Tịnh Nhã, cái gì buông bỏ được thì cô buông xuống. Có những thứ, sự thật không phải là những gì cô nhìn thấy."
Nói xong liền chạy mất, sau đó An Tịnh Nhã thấy có hai ba người chạy lướt qua cô đuổi theo Hắc Diệp.
Có những thứ, sự thật không phải là những gì cô nhìn thấy. Lời này là có ý gì?
Còn nói cô buông bỏ, là buông bỏ cái gì?
An Tịnh Nhã tính chạy theo để hỏi cho rõ nhưng đúng lúc này điện thoại của cô liền đổ chuông.
Là Cao Minh Thành gọi. An Tịnh Nhã dừng lại ấn nghe.
"Minh Thành."
"Nhã Nhã, em....em gặp người đó rồi?"
"Ý anh là Hắc Diệp?"
"Anh ta tên Hắc Diệp sao? Nhã Nhã, em ở đó đợi anh đừng đi đâu hết. Anh đến chỗ em."
Danh Sách Chương: