• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sa mạc khô đúng với tê gọi của nó, đâu đâu cũng là đá khô và cát vàng tung bay rực rỡ một khoảng trời.

Minh Khương đi trên sa mạc khô, từ trên cao nhìn xuống, tựa như con kiến nhỏ.

Cậu dựa theo con đường lần đi trước đi hơn 4 tiếng đồng hồ, mới thấy được cái hố to màu đen kia.

Thanh niên bên canh trầm mặc linh hoạt trượt xuống đáy hố, nghiên cứu những mảnh vỡ phi hành khí rơi rụng đầy đất.

Minh Khương đứng ở bên cạnh hố sâu nhìn xuống Lục Lẫm.

Khí chất Lục Lẫm quá đặc thù, cho dù Lục Lẫm không nói ra, Minh Khương cũng có thể đoán ra thân phận đối phương là quân nhân.

Hơn nữa không biết vì điều gì, đối phương cũng không có ý tứ giấu giếm gì.

Minh Khương không đoán ra nguyên nhân, liền không lãng phí quá nhiều tế bào não để suy nghĩ sự tình không có quan hệ với bản thân.

Thời điểm Lục Lẫm kiểm tra độ hoàn chỉnh của phi hành khí, cậu bắt đầu lấy hố sâu làm tâm hướng bốn phía kiểm tra, tiếp tục đi tìm thực vật trước đó không tìm được.

Lục Lẫm tới tìm cái phi hành khí này, ý đồ chính vẫn là thông tin thiết bị bên trong phi hành khí.

Sau khi anh phát tin tức định vị cho phó quan của mình, hủy thông tin thiết bị đi, chuẩn bị rời khỏi hố sâu, khi quay đầu lại thì phát hiện thân ảnh Minh Khương trên hố sâu đã sớm không còn.

Lục Lẫm như cũ không nhanh không chậm đi ra hố sâu, thị lực tuyệt vời giúp anh vừa đi ra tới, liền thấy được thân ảnh nhỏ gầy nơi xa gần như bị bao phủ bởi cát vàng.

Thân ảnh kia đi đến bên cạnh một tảng đá khô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Lục Lẫm vốn cho rằng Minh Khương bỏ mình lại đây, thân thể dừng lại, đầu ngón tay buông xuống bên người vuốt ve một chút.

Anh nhấc chân đi đến chỗ Minh Khương, tận khi đi đến phía sau Minh Khương, mới phát hiện đối phương ngồi xổm xuống là vì cái gì.Đó là một đóa hoa màu vàng thật xinh đẹp, khác hẳn với sắc vàng của cát sa mạc, đóa hoa sắc vàng nhạt run run rẩy rẩy nhô đầu ra từ khe đá khô, lắc lư giữa cuồng phong, nhưng vẫn đứng thẳng trong gió.

Lục Lẫm không hiểu sao nghĩ đến Minh Khương.Đồng dạng thân ảnh nhỏ gầy, mặc bộ đồ phòng hộ đơn giản, lại có thể theo kịp bước chân của anh trước cơn cuồng phong.

Minh Khương không biết những suy nghĩ phức tạp trong đầu Lục Lẫm.

Cậu thật cẩn đưa cây thực vật từ khe đá lấy ra, thậm chí không rảnh lo Lục Lẫm đã đến phía sau mình, xốc đồ phòng hộ lên bảo vệ thực vật, phòng ngừa cơn lốc làm gãy nát đóa hoa.Động tác Minh Khương quá nhanh, khi kéo đồ phòng hộ còn kéo theo quần áo của mình, lộ ra một khoảng da trắng nõn, thoạt nhìn không hợp với hành tinh rác chút nào.

Lục Lẫm nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Nhưng suy nghĩ của anh cực nhanh, suy đoán thân phận Minh Khương.

Vấn đề này từ khi anh tỉnh lại vẫn luôn ở trong đầu, Minh Khương cũng không biết, sau khi cậu rời khỏi, Lục Lẫm kéo thân thể trọng thương đi theo phía sau cậu.

Lục Lẫm thấy Minh Khương thuần thục giao tiếp với chủ cửa hàng kia như thế nào, thậm chí xung đột cùng Buddy, tất cả đểu khẳng định Minh Khương đã ngây người rất lâu ở chỗ này.

Nhưng thoạt nhìn Minh Khương …… không quá giống người ở đây.

Lục Lẫm nghĩ thầm, bất luận là khuôn mặt tinh xảo lại xinh đẹp kia, hay là cặp mắt mang sắc xanh thẳm giống như bầu trời sao, hay lại là làn da trắng sứ tinh tế, tất cả đều chống lại cái hành tinh rác này tưng bội.

Hơn nữa, Lục Lẫm không thấy Minh Khương có ác ý đối với mình.Đương nhiên, trong mắt Minh Khương cũng không có thiện ý gì, cậu coi cứu người thành một việc theo quy củ, hoặc nên nói là một việc nhỏ diễn ra hàng ngày.

Tựa như tiện tay cứu một con chó, con mèo nhỏ vậy.

Minh Khương cẩn thận che chở thực vật trong đồ phòng hộ, đã quên luôn sự tồn tại của Lục Lẫm, lúc quay người thiếu chút nữa đụng phải ngực thanh niên cao lớn.

“Cẩn thận.” Lục Lẫm giữ chặt Minh Khương đột nhiên né về phía sau, sau khi xác nhận Minh Khương đứng vững, nhanh chóng buông cánh tay trên vai Minh Khương.

Minh Khương đứng vững thân thể, quay đầu vừa thấy, phát hiện phía sau mình chính là tảng đá khô kia.

“Cảm ơn.” Minh Khương lễ phép nói, tuy rằng cái từ này cơ hồ không tồn tại ở hành tinh rác.

Lục Lẫm trầm mặc không nói gì, Minh Khương cũng không để ý, hiện tại trong lòng cậu toàn bộ đều là đóa hoa trong đồ phòng hộ.

Trở lại sân nhỏ, việc đầu tiên Minh Khương làm chính là lấy chậu hoa mình thích nhất ra, cẩn thận nhổ trồng đóa hoa kia vào chậu, tưới nước và dịch dinh dưỡng đặc biệt cho thực vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK