Tinh cầu Thủ Đô đế quốc Lotus cùng tên với quốc gia, nó được gọi là tinh cầu Lotus.
Minh Khương đi qua nhiều cảng tinh tế, rốt cuộc sau một tháng tới cảng chính tinhcầu Lotus.
Từ cảng ra, Minh Khương ôm Khô Khương trong lòng xách cặp sách trên tay.
Khoa học kỹ thuật tinh cầu Lotus phát triển hơn xa hành tinh rác, nơi này khắp nơi đều có phi hành khí và xe huyền phù.
Minh Khương nhìn mà hoa cả mắt, cũng may cậu sớm chuẩn bị tốt.
Trước khi cha nuôi chết đã để lại cho cậu một số tiền, số tiền này cũng đủ Minh Khương thuận lợi sinh hoạt trong ba năm tại trường học.
Chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi hành tinh rác, Minh Khương lập tức đi đổi một thiết bị đầu cuối.
Hành trình kéo dài một tháng trên phi thuyền khiến Minh Khương có chút sợ ánh sáng, cậu lấy một chiếc mũ thường dùng đội lên, tiện tay đón một chiếc xe huyền phù hướng trường học.
Lúc mua thiết bị đầu cuối thì thông tin của cậu cũng đã được ràng buộc, thông báo nhập học cho phép cậu được miễn phí đi xe huyền phù tới trường học.
Minh Khương tìm vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ, ôm Khô Khương ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ xe những tòa nhà cao tầng dần dần lùi về phía sau, thủ đô Lotus không giống hành tinh rác một chút nào.
Trên đường xe chạy, có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu. Minh Khương kéo vành nón xuống, lại xê dịch về hướng cửa sổ.
Cậu không có định nói chuyện, nhưng người ngồi bên cạnh hiển nhiên là một người nói nhiều.
“Chào cậu, cậu cũng là tân sinh viên trường quân sự phải không! Tôi là Roth, là tân sinh viên hệ chiến đấu!”
Giọng nói vui vẻ đầy nắng truyền đến từ bên cạnh, Minh Khương xuất phát từ lễ phép, bỏ mũ xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Chào cậu, tôi là Minh Khương, hệ phụ trợ.”
Roth là một thanh niên tóc nâu mắt vàng, nụ cười trên mặt tươi rói, quần áo khá tùy tiện.
Sau khi Minh Khương quay đầu lại, tươi cười của Roth đột nhiên biến mất.
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn Minh Khương, không tự chủ nói một câu: “Trông cậu thật xinh đẹp.”
Nói xong câu này, Roth lập tức phản ứng lại câu nói này thực sự không lễ phép, xấu hổ gãi gãi gáy: “Ngại quá, ý tôi là cậu lớn lên rất đẹp, không đúng, câu này thì khác gì câu trước! Ý tôi là… Ý tôi là…”
Roth suy nghĩ nửa ngày, thật sự không tìm ra câu gì tới thay thế, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi điên cuồng.
Những lời này không có ác ý gì, Minh Khương cũng không tức giận.
Cậu cong cong môi: “Không sao.”
Lúc này Roth mới thả lỏng: “Ôi, tính tình cậu thật tốt.”
Minh Khương không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng Roth là người không chịu nổi nhàn rỗi, cậu ta điên cuồng nói chuyện một bên, từ khảo thí nhập học khó khăn nói đến bát quái trường học.
Minh Khương ngẫu nhiên sẽ phụ họa hai câu, nhưng khi cậu phát hiện, mình không nói lời nào mà đối phương cũng có thể nói một mình rất vui vẻ, cậu liền dần dần ngậm miệng.
Lúc sắp đến trường học, Roth nghiêng đầu, nói: “Đúng rồi! Cậu biết không, tân sinh viên lần này có cả điện hạ Alois của chúng ta!”
Nguyên nhân Khương Khương đối với Lục Lẫm lãnh đạm nhưng đối Roth ôn hòa:1 bầu không khí hành tinh rác cẩn cảnh giác2 Lục Lẫm tương đối nguy hiểmP/s: rất nhiều tên thực vật đều là ta bịa!-------------DFY--------------
Danh Sách Chương: