• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Hưởng nhìn khung cảnh náo loạn này mi tâm nhíu lại trông cực kỳ khó chịu. Một lúc sau cũng bất lực thở dài song vươn cánh tay ngắn cũn cỡn ra nắm chặt tay Vân Dao.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấm áp, Vân Dao liền nín khóc quay sang nhìn Vân Hưởng thấy trong mắt y đầy sự dỗ dành quan tâm nàng mới thút thít lau đi hai hàng lệ nóng trên mặt. Nhưng nỗi ấm ức vẫn chưa nguôi, nàng hung dữ hướng về phía nam tử chọc mình khóc mà xù lông:

"Nhị ca là đồ đáng ghét, đồ xấu xa... Lè... "

Vân Yến cũng không yếu thế lè lưỡi trêu chọc ngược lại, cuối cùng cả hai lao vào nhau quyết sống mái một trận.

Vân Tử Anh cùng Vân Hưởng đứng một bên chỉ biết thở dài mệt mỏi, hai con người này cứ gặp nhau là lại thành ra thế này.

Mặc kệ hai người náo loạn bên kia, Vân Tử Anh quay sang nhìn Vân Hưởng, dịu dàng nói:

"Ngũ muội! Muội có muốn đọc sách cùng huynh không? "

"... "

Vân Hưởng nhìn vị đại ca trước mặt mà rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Vân Tử Anh - Đại Bạch Quân, đích tử của phủ Tướng Quốc, là nhi tử của Vân Sinh Hoà cùng ngũ di nương Khương Đình. Dung mạo dù không tính là tuyệt sắc nhưng mỹ nhan này cũng khiến không ít người xao xuyến. Tính tình y vốn ôn hoà, dễ gần, đối với mấy tiểu muội muội nhỏ tuổi như Vân Hưởng cùng Vân Dao đây lại đặc biệt cưng chiều, mỗi lần cả hai tới thăm Vân Tử Anh không phải làm bánh hoa Quế cho ăn thì cũng là đưa cả hai đi du ngoạn khắp chốn Vân Nguyệt Quốc.

Vân Tử Anh bề ngoài là nam nhân mới 30 tuổi thực chất đã hơn 60, khác với Vân Yến, Vân Tử Anh sinh ra đều là do sơ suất.

Năm đó Khương Đình bị nữ đế đánh trọng thương, tu vi lùi lại tới 2 cảnh giới, kinh mạnh bị tổn thương nặng nề cho dù thương thế có bình phục cũng chưa chắc lấy lại phong độ như trước kia.

Khương Đình vốn là thái nữ sau đánh bại nữ đế đời trước mới lên ngôi được. Thời gian tại vị của nàng ta rất ngắn, chỉ hơn 20 năm là cùng, còn nữ đế năm đó vốn là phi tử của nàng ta không biết từ lúc nào tu vi đã nghịch thiên tới mức đánh nàng ta tới thân tàn ma dại.

Vì từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa nên tính cách Khương Đình trời sinh cao ngạo, quật cường, nàng ta cũng chưa từng chịu tủi hổ bao giờ nay lại bị phi tử của mình đánh cho rớt đài nàng ta đương nhiên nuốt không nổi lỗi ấm ức này suốt bao nhiêu năm vẫn luôn củng cố thế lực cho bản thân. Nhưng nữ đế tâm cơ dường như đã biết trước mọi chuyện vẫn luôn ở trong tối làm suy yếu thế lực tàn dư ấy.

Sau Vân Sinh Hoà xuất hiện, cô ở trên chiến trường lần đầu tiên đạt được chiến công được nữ đế đương nhiệm khôi phục lại tước vị. Khương Đình nhanh chóng nắm bắt được tin tức, biết Vân Sinh Hoà trở lại kinh thành là để trả thù nữ đế nàng ta liền lên kế hoạch kết giao. Dẫu sao kẻ thù của kẻ thù cũng chính là bạn.

Nhưng Khương Đình vạn nhất cũng không ngờ tới Vân Sinh Hoà cho dù có chết cũng không chịu đồng ý hợp tác với nàng ta. Không chỉ vì nàng ta tu vi yếu kém mà trí tuệ còn đặc biệt trì độn, bị người chơi đùa trong tay hơn mấy chục năm cũng không phát giác ra còn ảo tưởng bản thân là phượng hoàng vực dậy từ đống tro tàn.

Cũng chính vì một lần bị người khinh thường này Khương Đình sinh ra oán niệm với Vân Sinh Hoà nhưng bản thân nàng ta bất tài đánh không lại cô chính vì thế nảy sinh ra ý nghĩ cướp lấy phần linh lực của cô.

Khương Đình dựa vào trí nhớ của bản thân lẻn vào Thần Điện lấy trộm nước Mẫu Tử Lệ. Lại trong lúc Vân Sinh Hoà đang tất bật chuẩn bị cử hành hôn lễ với Vân Khuê Ngọc mà âm thầm lấy trộm máu của cô. Phải biết việc nữ nhân Vân Nguyệt Quốc mang thai không phải muốn có là được mà phải có chỉ lệnh từ thần điện sau phải trải qua hơn mười mấy bước nào là chọn ngày, tẩy rửa thân thể, diện thánh song thề với thiên địa, uống Mẫu Lệ Tử và cuối cùng chính là truyền linh lực. Việc truyền linh lực rất quan trọng bởi thai nhi sinh ra từ Mẫu Tử Lệ khác biệt vẫn luôn phải sử dụng linh lực để nuôi dưỡng thể chất. Chúng thường phải cắn nuốt rất nhiều linh lực nên trong quá trình mang thai đa phần mẫu thể đều bị thai nhi hút cạn linh lực nếu không có phụ thể ở bên bổ sung thêm chỉ sợ tính mạng mẫu thể khó bảo toàn. Chưa kể ngoại trừ linh lực của phụ mẫu ra thai nhi sẽ không thể tiếp nhận của người khác. Cũng chính vì thế Khương Đình nảy sinh ra ý nghĩ để Vân Sinh Hoà uống Mẫu Tử Lệ, trong lúc cô bị thai nhi cắn nuốt, linh lực yếu đi liền cướp lấy toàn bộ số linh lực còn lại cho bản thân. Tuy biết đây là tà môn ngoại đạo, thai nhi trong bụng Vân Sinh Hoà cũng sẽ không sống được nhưng Khương Đình sớm đã bị thù hận che mờ mắt nào để ý tới hậu quả.

Rất nhanh quả báo đã tới, Khương Đình ngu ngốc sao lại khiến bản thân trở thành kẻ mang thai. Cuối cùng không thể không quỳ xuống cầu xin Vân Sinh Hoà giúp đỡ. Vân Sinh Hoà đương nhiên không thánh mẫu tới vậy thậm chí còn có ác ý ở lại ngồi xem Khương Đình quằn quại trong đau khổ. Nếu không phải Vân Khuê Ngọc đột nhiên ra mặt giúp đỡ thì có lẽ ngày đó đã là ngày giỗ của Khương Đình cùng Vân Tử Anh.

Vân Sinh Hoà mủi lòng tha cho Khương Đình một mạng nhưng sau khi hài tử sinh ra liền không khách khí ném nàng ta ra khỏi phủ. Còn Vân Tử Anh thì được đưa cho Vân Khuê Ngọc để y là nhi tử dưới tên của nàng.

Bình thường nam hài sau khi sinh ra đều sẽ được đưa tới Sinh Dưỡng Các nhưng vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ với người của hoàng thất nên Vân Tử Anh cùng Vân Yến đều là lên ba tuổi mới bị đưa đi.

Vân Tử Anh dưới sự nuôi dưỡng của Vân Khuê Ngọc trưởng thành rất tốt nhưng như thế vẫn chẳng thể che dấu miệng người đời. Trong Tướng Phủ có không ít nha hoàn không quản tốt cái miệng của bản thân cuối cùng để lộ sự thật Vân Tử Anh không phải con ruột của Vân Khuê Ngọc. Còn Vân Sinh Hoà trong suốt 3 năm Vân Tử Anh trong Tướng Phủ cũng chỉ nhìn mặt y đúng một lần. Dần dần người ngoài cũng biết Vân Tử Anh trong Tướng Phủ không được người sủng ái. Khi y đến Sinh Dưỡng Các cũng vì nguyên nhân này mà bị không ít vị công tử thế gia bắt nạt, bị cướp đi không ít tài nguyên khiến tu vi bị đình trệ mãi tới hơn 30 tuổi mới kết đan.

Vân Tử Anh là đứa trẻ hiểu chuyện nên chưa một lần oán thán, chỉ có duy nhất một mong ước là biết được mẫu thân thân sinh của mình là ai. Nhưng y lại chẳng dám hỏi bởi sau chuyện đó Vân Sinh Hoà cực kỳ bài xích người tới gần cũng như chuyện liên quan đến Khương Đình. Ngay cả người trong Tướng Phủ cũng bị cỗ uy áp của cô doạ sợ không dám nói ra chân tướng năm đó.

Mãi đến khi Khương Đình lại một lần nữa xuất hiện, nàng ta khi đó đã rơi vào ma đạo còn đào tạo ra cả một đội binh tinh nhuệ theo sau. Lần này Khương Đình thông minh hơn trước rất nhiều, nhân cơ hội Vân Sinh Hoà đang chinh chiến trên chiến trường đem theo thù cũ nợ mới mạo hiểm xông vào hoàng cung bắt cóc thái nữ ép nữ đế ở trước mặt nàng ta tự hủy đi kinh mạch.

Thái nữ Vân Tuyết Cần là tam hoàng nữ, là người có tiềm năng trở thành nữ đế đời tiếp theo nhất. Bởi so với đại hoàng nữ thân thể yếu nhược ngày ngày lâm bệnh nặng, nhị hoàng nữ tính cách bộc trực, yêu thích chết chóc hay tứ hoàng nữ hoang dâm vô độ thì nàng là người duy nhất mang trong mình đầy đủ đức tính mà một minh quân nên có. Vì thế nếu nữ đế mất đi người con gái này thì ngai vàng đời sau cũng chỉ có thể truyền cho Vân Sinh Hoà, dẫu sao khắp Vân Nguyệt Quốc này chỉ có cô là người xứng đáng nhất.

Nhưng thế đạo vốn nực cười, một quân tốt ngu xuẩn cho dù có thông minh lên cũng chẳng thể đánh bại kẻ nắm giữ toàn thế cờ.

Nhìn qua tưởng chừng như nữ đế là kẻ rơi vào thế bất lợi nhưng một người tâm cơ như nàng sao dễ dàng rơi vào thứ bẫy rập làm bằng vải bông như thế được. Là do Khương Đình quá khinh địch, nghĩ sao cũng chưa từng nghĩ tới hai người nhị hoàng nữ cùng tứ hoàng nữ kia cùng là một mẫu mà ra đều là những kẻ cất giấu tâm tư riêng. Lần đó toàn phe cánh của Khương Đình bị nhị hoàng nữ khát máu tàn sát, thế tấn công bị tứ hoàng nữ am hiểu kết trận phá hủy.

Một lần nữa Khương Đình đại bại.

Nhưng mục đích của nữ đế không chỉ dừng lại ở đó, nàng tính toán để người nói cho Vân Tử Anh biết toàn bộ sự thật năm đó, lại để cho y biết Khương Đình đang bị vây hãm ở đại điện. Rất nhanh Vân Tử Anh đã tự mình dâng tới miệng địch, vì cầu tình cho Khương Đình chấp nhận thành hôn với đại hoàng nữ mà không biết lời bản thân nói ra sẽ đem tới một trận cuồng phong gió lớn cho Tướng Phủ.

Nữ đế ngoài mặt nói nể tình nghĩa không chỉ đưa ra hôn phối cho Vân Tử Anh mà còn đơn phương chấp nhận Khương Đình là thiếp thân của Vân Sinh Hoà, ép nàng ta ở trong Tướng Phủ.

Ngày thành hôn một mình nữ đế làm chủ, tưởng chừng đây là một ngày vui nhưng không ngờ ngay trong đêm thành hôn đại hoàng nữ đột tử. Người ngoài không cần biết nguyên nhân đã để Vân Tử Anh gánh danh sát thê, ép y bước lên đài hành hình. Nhân cơ hội đó nữ đế trước toàn dân thông cáo Vân Tử Anh là nhi tử của Khương Đình mà hiện tại nàng ta đã rơi vào ma đạo, tội càng thêm tội. Khương Đình vì ở trong Tướng Phủ nên cả Tướng Phủ cũng không thoát nổi cái danh phản đồ này.

Vân Sinh Hoà ở biên cương xa trận không biết chuyện ở kinh thành, tới khi khải hoàn trở về đã bị người úp nồi từ bao giờ khiến cô tức tới mức muốn động thủ giết người, mặc kệ Vân Khuê Ngọc hết lời khuyên giải một mực quay lưng với Vân Tử Anh.

Phải đến khi hai tỷ muội Hoa gia đồng thời ra mặt giúp Vân Sinh Hoà thu phe cánh Khương Đình về tay mới khiến cô miễn cưỡng nhún nhường, chấp nhận giao lại Lệnh Phù - lệnh bài chiêu binh mãi mã cho nữ đế.

Cứ thế một lần nữ đế vừa có thể xử gọn vây cánh Khương Đình lại có thể lấy lại Lệnh Phù trong tay Vân Sinh Hoà trở về, ép chặt vây cánh của cô tới mức thảm hại. Đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Đứng trước sự ngu dốt của mẫu tử Khương Đình, Vân Sinh Hoà ngoại trừ chấp nhận sự thật cũng chẳng thể làm gì. Vân Tử Anh sau trở lại Sinh Dưỡng Các bị Vân Sinh Hoà cấm trở lại Tướng Phủ, một mặt vứt bỏ y nhưng tới khi Vân Yến tới lại âm thầm dặn dò hắn chăm sóc y. Dẫu sao việc tới nước này một phần cũng là do Vân Sinh Hoà quá vô tâm với nhi tử của mình. Còn Khương Đình, đương nhiên nàng ta vẫn sống chỉ là bị nhốt dưới mật đạo Tướng Phủ mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Vân Tử Anh sau ngày đó cũng rất ngoan ngoãn làm một công tử đơn thuần. Ngay từ lần đầu gặp mặt Vân Hưởng đã thấy rõ ánh mắt Vân Tử Anh hiện rõ vẻ bình thản, dường như đã chấp nhận một đời vô nghĩa ở Sinh Dưỡng Các.

Vân Hưởng cũng không biết nói gì hơn, nói không thương tiếc cho con người này thì cũng không phải dẫu sao Vân Tử Anh hiện tại cũng là gia đình của y. Nhưng khổ nỗi y lại không biết an ủi đối phương như thế nào, càng chưa nói đến y vốn là hài tử 3 tuổi đối với chuyện năm đó chẳng liên quan chút nào.

Nhìn Vân Tử Anh dịu dàng trước mặt Vân Hưởng vẫn không nói gì cả chỉ khẽ gật đầu chấp thuận. Lại chẳng biết vì sao ánh mắt Vân Tử Anh đang vui mừng lại thoáng qua vẻ hụt hẫng, mi mắt rũ xuống che đi sự mất mát thoáng qua.

Ngẩng đầu lên, Vân Tử Anh cười mỉm, gượng gạo nói:

"Ngũ muội... có thể gọi huynh một tiếng "đại ca" được không? "

Vân Dao cùng Vân Yến bên kia nghe thấy lời này hành động dừng lại trong tắp lự, một lớn một nhỏ như nghe thấy điều gì đó kinh hoàng mà hai mắt trợn trắng, ngơ ngẩn nhìn Vân Tử Anh.

"... "

Vân Hưởng im lặng nhìn chằm chằm Vân Tử Anh, ánh mắt có chút tối tăm không rõ. Đối phương khẩn thiết cầu xin y như vậy cũng là do y hiện tại đã 3 tuổi nhưng vẫn chưa nói được. Chính xác hơn là Vân Hưởng không muốn nói bởi y là người xuyên không am hiểu rất nhiều thứ mà con người ở thế giới này không biết, vốn y có thể nhờ đó mà mở đường cho bản thân nhưng phàm ở đời có những lúc hiểu biết nhiều quá lại là chuyện không tốt. Nhất là khi ngoại hình kỳ dị của Vân Hưởng đã từng là chủ đề trọng tâm trong các cuộc bàn tán trong Vân Nguyệt Quốc. Nếu như còn phô bày tài năng chỉ sợ điều đó sẽ tạo tiền đề cho phe cánh La Hiên Tử lật đổ Vân Sinh Hoà, đương nhiên cũng vì thế mà nhiệm vụ của y sẽ không thể hoàn thành. Thế nên tốt nhất vẫn là vẽ lên hình tượng "ngũ tiểu tước phế vật của Tướng Phủ 3 tuổi vẫn chưa biết nói", cật lực biến bản thân trở thành kẻ bất tài như thế tin đồn sẽ dần lắng xuống, kẻ thù cũng sẽ chẳng có cớ nghi ngờ y được nữa.

Còn chưa nói đến Vân Dao bên cạnh, nàng thực sự là một cỗ máy có thể nói chuyện 24/24 miễn sao có người gợi chuyện trước tiên. Điều này khiến Vân Hưởng nhớ tới Vân Mộ Chi kiếp trước cũng phiền phức giống vậy mới khiến y chán ghét tới mức mặt cũng chẳng muốn nhìn thấy. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Vân Hưởng không muốn nói chuyện, lười muốn chết!.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Thấy Vân Hưởng bất động thanh sắc Vân Tử Anh biết bản thân cho dù có năn nỉ y thêm nữa cũng chẳng thể thay đổi được gì cũng chỉ đành thở dài một cách nuối tiếc:

"Huynh thực sự rất muốn nghe thấy giọng muội một lần! "

"... "

Vân Hưởng vẫn im lặng không đáp, thấy Vân Tử Anh vẫn mong mỏi nhìn y liền bỏ chạy để loại bỏ bầu không khí gượng gạo này song trèo lên ghế cao im lặng ngồi xuống.

Vân Yến cùng Vân Dao cũng chỉ nhìn y hành động chứ không dám lên tiếng, quay về phía Vân Tử Anh lại ném cho y một ánh mắt tán dương. Phải biết Vân Hưởng rất ghét bị người hỏi về giọng nói của y, dù sẽ không phản bác nhưng Vân Hưởng ngay sau đó sẽ không thèm để ý tới người đó nữa thậm chí là tránh người như tránh tà. Vân Yến và Vân Dao đã được trải nghiệm qua, thực sự là bị người ghét ra mặt. Vân Tử Anh rõ ràng chuyện này nhất vậy mà vẫn hỏi Vân Hưởng câu đó khiến hai huynh muội Vân Yến vừa thấy khó hiểu vừa cảm khái y thật trâu bò.

__________

9:20_11/4/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK