Lạc Quốc Vinh đã biết mẹ già thiên vị từ lâu, thỉnh thoảng lại lén lút cho cháu gái ăn thêm, nuôi đến nỗi béo béo trắng trắng, mà hai đứa con trai con gái của ông thì không có phần, gầy trơ cả xương.
Lúc này bắt quả tang đang thiên vị, ông có thể vui được sao? Ngay trước mặt bà cụ, ông cố ý cắn một miếng trứng gà, cười rất vui vẻ, sau đó đưa chỗ lòng đỏ trứng còn lại cho Lạc Di, lòng trắng trứng cho Lạc Nhiên.
Lạc Nhiên vẫn còn là trẻ con, há mồm ra ăn luôn, ăn rất ngon miệng, lần trước ăn trứng gà đã là lúc Tết, mùi vị đó vẫn làm thằng bé nhớ nhung đến nay.
Sau khi Lạc Nhiên ăn xong, còn chép chép cái miệng nhỏ, vẫn chưa đã thèm. Lạc Di nhìn thấy thế thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, trong nhà nghèo, trứng gà trong nhà đều tích trữ để đổi lấy dầu muối tương giấm, trừ khi đổ bệnh mới có thể ăn một bát trừng hầm.
Cô đút chỗ lòng đỏ trứng vào miệng em trai, nhóc con vui đến nỗi nhảy cẫng lên, trên mặt là một nụ cười tươi, giống như chú cún con đang lấy lòng chủ nhân, chị gái đối xử với nó rất tốt, nó rất thích chị gái.
Hành động của Lạc Quốc Vinh trong mắt bà cụ là khiêu khích! Bà cụ tức giận mắng: “Đồ mất nết, lời bà đây nói mà anh không nghe sao? Tôi nuôi anh được cái gì? Ông nó ơi, ông chết sớm, để lại một mình tôi chịu khổ như thế này…”
Bà cụ là quả phụ ở trong thôn, một tay nuôi nấng ba đứa con, tính tình rất mạnh mẽ ngang ngược, ý muốn kiểm soát cực mạnh.
Lạc Quốc Vinh đã quen nhìn dáng vẻ kêu la này của mẹ mình, lập tức học theo dáng vẻ của bà cụ lăn ra đất một vòng: “Cha ơi, nếu như cha còn sống thì tốt biết bao, cha cũng không biết đứa con trai út mà cha thương nhất bị bắt nạt thành cái gì rồi, con khổ quá, đời này khổ quá, con sắp bị ép đến không còn đường sống rồi.”
Một người đàn ông như ông lại không biết xấu hổ khóc lóc om sòm, đúng là được di truyền giống hệt nhau.
Bà cụ Lạc tức giận trừng mắt, dùng tay đập vào đầu con trai một cái: “Ai ép anh? Hả? Đồ không có lương tâm, bà đây tay dính phân dính nước tiểu nuôi anh lớn lên, anh thì tốt rồi, có vợ thì quên mẹ, suốt ngày đối nghịch với tôi.”
Con trai là ruột thịt, cho dù đã làm sai chuyện gì thì cũng là bị người khác dạy hư.
Chuyện này đương nhiên là do con dâu út rồi, bà cụ quay đầu đổ hết tội lỗi lên đầu Ngô Tiểu Thanh: “Năm đó không nên để cái sao chổi này vào nhà, anh cứ không chịu nghe tôi, đòi sống đòi chết nhất định phải cưới cô ta, Ngô Tiểu Thanh, sau khi cô vào nhà đã làm mấy chuyện tốt rồi? Cả ngày lười nhác, chỉ biết xúi giục chồng gây chuyện với người trong nhà!”
Danh Sách Chương: