Lạc Xuân Mai nhìn cô em họ với vẻ sâu xa, ánh mắt lóe lên.
Một người dân trong thôn cõng Lạc Quốc Vinh đi về phía phòng y tế, Ngô Tiểu Thanh một tay kéo con gái, một tay kéo con trai chạy theo phía sau, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Những người dân khác vô cùng ghen tỵ, nhao nhao xông đến ầm ĩ với đội trưởng:
“Đội trưởng, lần này bảo thầy thuốc nói rõ ràng một chút, là thật sự có bệnh hay là giả vờ? Ông cũng không thể lúc nào cũng bao che cho anh em nhà mình được.”
“Đúng đó, đội trưởng, tôi không có ý kiến gì với ông, nhưng mà vợ chồng Quốc Vinh quá không ra gì, hở một chút là lại lười biếng, ông phải dạy dỗ cho đàng hoàng đấy.”
“Lần nào cũng lảng tránh làm việc, còn chẳng bằng mấy thanh niên tri thức kia nữa, mất mặt quá đi mất.”
Lạc Quốc Cường còn có thể làm gì được? Chỉ có thể cười khổ.Ông ta không muốn dạy dỗ sao? Là không dạy được ấy!
Một đoàn người xông vào phòng y tế, bác sĩ vừa nhìn thấy Lạc Quốc Vinh thì khóe miệng lại giật giật một cái, nhưng mà lại nhanh chóng tiến lên đón: “Mau đặt xuống trên giường, tôi khám xem thế nào.”
Người dân trong thôn nhìn thầy thuốc đi tới đi lui kiểm tra thân thể, tò mò hỏi: “Bác sĩ Lý, thật sự là bị ngất xỉu sao?”
Lạc Di căng thẳng nhìn bác sĩ, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, ông ta cau mày rồi nói: “Vừa đói vừa khát cộng thêm làm việc quá sức, thể lực không thể chịu đựng được nữa nên mới ngất xỉu.”
Ngô Tiểu Thanh lập tức kêu khóc, kêu từng tiếng cha nó ơi làm cho người ta thấy chua xót, trong lòng Lạc Di kéo căng lên, âm thầm lo lắng, là thật sự ngất xỉu sao?
Người dân nghe thấy lời này thì im lặng, được rồi, nếu thật sự ngất xỉu thì không có gì có thể soi mói được nữa rồi.
Chỉ là có chút tò mò nên hỏi tiếp: “Vậy sao mà cứ động một tý là ngất xỉu vậy?”
“Thân thể yếu ớt.” Bác sĩ chỉ nói câu này.
Người dân lại im lặng, chào hỏi một tiếng rồi vội vàng đi làm việc, thật sự là một đồng chí tốt yêu quý lao động.Đợi người vừa đi thì bác sĩ lại đưa tay bóp nhân trung của Lạc Quốc Vinh, chỉ nghe một tiếng hét thảm thương vang lên, Lạc Quốc Vinh dùng một tay xua tay ông ta đi, ngồi bật dậy: “Đau đau đau.”
Tiểu Lạc Nhiên lập tức hé miệng cười, cha khỏe rồi, vui quá.
Ngô Tiểu Thanh nhếch miệng, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thả lỏng như ở trong nhà mình, dáng vẻ nhìn mãi thành quen.
Danh Sách Chương: