Editor: Vương Chiêu MeoGió thổi nhẹ nhàng qua Ngự Hoa viên, cánh hoa rực rỡ đua nhau bay bay khắp nơi, lúc này bầu không khí lại thiếu vẻ đẹp vốn có, mà nhiều thêm sự xấu hổ.
Tình Nhi nghiêng đầu nhìn Tiểu Yến Tử đang bất bình, tươi cười giải thích:- Hoàn Châu cách cách, Lão Phật gia đối xử rất tốt với Tử Vi. Tử Vi là cách cách, dựa theo tổ chế thì các cô không thể ở cùng một chỗ, cho nên là….- Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện. Ngươi cùng một đám với Thái hậu, ai mà biết ngươi nói thật hay nói dối.
Tiểu Yến Tử đánh gãy lời Tình Nhi.- Ta mặc kệ ngươi là cái gì cách cách. Mau giao Tử Vi ra đây!
Nụ cười của Tình Nhi cứng đời. Đầu óc Hoàn Châu cách cách này có bình thường không vậy? Vừa rồi là Tử Vi tự nguyện rời đi, sao giờ lại muốn mình giao Tử Vi ra? Hay là nói, cách lý giải ngôn ngữ của Hoàn Châu cách cách khác với người thường?
Vẻ mặt các cung nữ Từ Ninh cung cũng tràn đầy kinh ngạc. Vốn dĩ các nàng chỉ cho rằng vị Hoàn Châu cách cách này thiếu giáo dưỡng, cử chỉ thô lỗ một chút mà thôi, ai ngờ đầu óc nàng ta cũng có vấn đề. Người như vậy mà lại gả cho Ngũ a ca, đây không biết là Hoàng thượng sủng ái Ngũ a ca, hay là hại Ngũ a ca nữa.
Tình Nhi điều chỉnh tốt biểu tình của mình:- Hoàn Châu cách cách, nếu cô muốn gặp Tử Vi thì buổi sáng hãy đến thỉnh an Hoàng hậu, nhờ Hoàng hậu nương nương dẫn cô theo đến Từ Ninh cung thỉnh an, như vậy là cô có thể nhìn thấy Tử Vi rồi.- Vì sao ta phải đi thỉnh an nữ nhân kia?
Tiểu Yến Tử mở to hai mắt, vẻ mặt bất bình:- Bà ta chẳng phải mẹ của ta, dựa vào đâu ta muốn gặp Tử Vi lại còn phải được bà ta đồng ý? Cái gì mà thỉnh an với chả không thỉnh an, ta không thèm. Ta đi thỉnh thì bọn họ sẽ an sao? Nực cười!
Không chỉ các cung nữ Từ Ninh cung sắc mặt trắng bệch, mà ngay cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, các cung nữ Minh Nguyệt, Thải Hà của Sấu Phương trai vừa mới đuổi tới cũng sắc mặt đại biến. Nếu để cho Thái hậu hay Hoàng hậu nghe được mấy lời này là sẽ chém đầu đấy.- Hỗn xược!
Sắc mặt Càn Long âm hàn nhìn Tiểu Yến Tử:- Cái đồ bất hiếu này, dám nguyền rủa cả Thái hậu. Ngươi ở Sấu Phương trai học quy củ lâu như vậy là học được như thế này sao?- Thỉnh an Hoàng thượng!
Mọi người ở đây thấy sắc mặt Hoàng thượng cực kỳ khó coi thì vội vàng quỳ xuống, không dám thở mạnh, chỉ sợ nhỡ may làm Hoàng thượng giận dữ thì lại chuốc xui xẻo vào người.
Thời điểm Tình Nhi quỳ xuống còn cố ý nhìn sang chỗ Tiểu Yến Tử, trong lòng thở dài. Tiểu Yến Tử này thật không có quy củ gì cả. Nếu vừa rồi nàng ta chỉ nói Hoàng hậu, có lẽ Hoàng thượng không tức giận thế này. Nhưng nàng ta lại dám mắng cả Thái hậu, chỉ sợ Hoàng thượng không dễ dàng tha thứ. Sự sủng ái của một đế vương chỉ có hạn, Tiểu Yến Tử sẽ phải trả giá thật lớn để hiểu được đạo lý này.
Tiểu Yến Tử dường như chưa nhận ra tình hình trước mắt là như thế nào. Nhìn Vĩnh Kỳ quỳ gối bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu cho mình, nàng ta khó hiểu mà nghĩ, Vĩnh Kỳ nháy mắt làm gì vậy?
Bầu không khí đã phát triển từ xấu hổ sang quỷ dị. Thư phi đi cùng Càn Long an tĩnh mà nhìn một m àn này, không bỏ đá xuống giếng, cũng không mở miệng cầu xin thay cho Tiểu Yến Tử.
Nàng không hiểu được chính xác Hoàng thượng sủng ái Tiểu Yến Tử đến đâu, cho nên sẽ không nhiều lời. Còn về phía Thái hậu, mấy ngày nay, Lão Phật gia cố ý vô tình làm cho Hoàng thượng dần dần coi trọng mình, cho nên mình trăm triệu lần không thể làm cho Lão Phật gia lạnh tâm được. Ở trong hậu cung này, có ai mà không biết Thái hậu rất không thích vị Hoàn Châu cách cách này đâu.- Ngươi quỳ xuống cho trẫm!
Thanh âm Càn Long gần như là rít gào. Tiểu Yến Tử ít khi nhìn thấy Hoàng a mã tức giận như vậy, vội vàng “bịch” một cái quỳ xuống, trúng phải hòn đá nhỏ trên mặt đất, làm cho đầu gối nàng ta đau thấu tim. Nàng ta bắt đầu hối hận sao mình không mang theo cái “Quỳ dễ dàng” kia chứ, làm cho đầu gối phải chịu tội.
Càn Long trừng to mắt hổ:- Trẫm sủng ngươi, cho ngươi tự do, không phải là để ngươi to gan lớn mật nói những lời đại nghịch bất đạo với Hoàng ngạch nương của trẫm như thế. Xem ra là trẫm đã quá mức sủng ngươi, làm cho ngươi quên mình là ai, quên thân phận của chính mình rồi.
Vĩnh Kỳ đang quỳ nghe vậy liền biết Hoàng a mã lần này thật sự là rất tức giận, vội vã ngẩng đầu cầu xin:- Hoàng a mã, người tha cho Tiểu Yến Tử lần này đi. Tiểu Yến Tử trời sinh hồn nhiên, căn bản không biết những lời này là có ý gì. Hoàng a mã, về sau con nhất định sẽ dạy Tiểu Yến Tử cho tốt, sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.- Vĩnh Kỳ!
Càn Long tức giận đến toàn thân run rẩy:- Vừa rồi ngươi đã nghe rất rõ Tiểu Yến Tử mắng chửi người như thế nào rồi đấy, hai người đó là ai? Một người là bà nội của ngươi, một người là mẫu hậu của ngươi. Ngươi là đồ hỗn trướng, chỉ vì một nữ nhân mà không quan tâm gì hết. Trẫm thật quá thất vọng về ngươi!
Càn Long nhớ tới ngày thường Vĩnh Kỳ thường xuyên không chút cố kỵ nào mà đi lại Duyên Hi cung, lại nghĩ tới những điểm tốt khi xưa của Lệnh phi nay biến thành dụng tâm kín đáo, có ý đồ cả. Ông ta miễn cưỡng áp chế lửa giận:- Bất trung, bất hiếu, hay cho một Ngũ a ca Vĩnh Kỳ!
Mọi người vừa nghe, lập tức bị chấn động. Hoàng thượng lại trách cứ Ngũ a ca vốn được sủng ái là bất trung bất hiếu. Đối với một hoàng tử, đây là lời trách mắng nghiêm khắc cỡ nào. Lời này vừa nói ra, Ngũ a ca lại cách bảo tọa càng thêm xa.
Sắc mặt Vĩnh Kỳ trắng bệch. Một bên là người con gái mình yêu, một bên là Hoàng a mã mình kính trọng. Môi hắn run rẩy, lại không nói nên lời, chỉ có thể phủ phục trên mặt đất, trong lòng hỗn loạn.
Danh Sách Chương: