Editor: Vương Chiêu MeoMấy ngày nay, tinh thần Tử Vi không được tốt. Bọn cung nữ, thái giám ở Từ Ninh cung cũng không dám đắc tội Minh Châu cách cách đang không vui. Hiện tại, Minh Châu cách cách chính là hồng nhân trước mặt Lão Phật gia, đắc tội nàng không phải là chuyện tốt.
Kinh Ương cũng không có khuyên giải thiếu nữ đang thất tình. Nếu Tử Vi thật sự không tự vực dậy được thì cũng là chuyện của nàng ta. Một người con gái vì tình yêu mà muốn chết muốn sống, cô có quản thì có tác dụng gì. Hai ngày này, cô nghe Hoàng hậu và Thuần phi báo cáo về tiến trình chuẩn bị các công việc tiếp đãi sứ thần Hồi tộc, cảm thấy rất vừa lòng. Rất nhanh thôi, A Lí Hòa Trác sẽ mang con gái vào kinh. Không biết vị Hương phi nương nương trong truyền thuyết này có đẹp như thiên tiên, thân tỏa mùi hương tự nhiên hay không. Kỳ thật, cô lo lắng nhất là vị Hương phi này lại giống trong nguyên tác, vì một người đàn ông mà quên đi dân tộc của mình, quên đi sứ mệnh của mình. Người như vậy, dù có xinh đẹp cỡ nào, thì cô cũng chướng mắt.
Kinh Ương rất rõ ràng, thời kỳ mình xuyên qua không phải là thời kỳ Càn Long chân chính trong lịch sử, mà là một thời kỳ ngụy Càn Long hư cấu. Bởi vì thế giới này có quá nhiều người đầu óc bình thường. Còn người có đầu óc bình thường ở chỗ này thì chỉ có mà bị khinh bỉ.
Kinh Ương có thể khẳng định một chuyện, cái gọi là sống không bằng chết đại khái chính là như mình bây giờ, có được một bộ não thanh tỉnh, nhưng lại sinh hoạt cùng thế giới với những kẻ điên và đứa ngốc, nếu không muốn phản kháng trong âm thầm thì cũng phải biến thái trong âm thầm. Cô không muốn biến thái, đành phải bẻ thẳng từng chút từng chút một đám người điên rồ ngu ngốc kia, nếu không bẻ được thì xử lý. Cô vẫn luôn cảm thấy, một người ngốc, hoặc dại dột, thì không có sai, nhưng mà vì sự ngu dại của mình mà xúc phạm đến người khác thì chắc chắn là sai lầm.
Nghĩ đến các cung nữ trong hậu cung bị Tiểu Yến Tử độc hại, từ trong đáy lòng, Kinh Ương tỏ vẻ rất đồng tình. Cô nghĩ, nếu không trừ cái tai họa này, thì mười mấy năm sống còn lại của mình sẽ không có ngày nào tốt đẹp cả. Kinh Ương nhớ rất rõ ràng, Nữu Hộ Lộc thị sống thọ đến năm Càn Long thứ 42 mới thăng thiên. Tuy rằng cô không thích thân hình già nua này, nhưng cũng không có lý do nào mà vinh hoa phú quý không đi hưởng, lại đi tìm chuyện không thú vị cho bản thân. Trước tiên, hưởng thụ cuộc sống dưỡng lão cũng không tồi, huống hồ, viện dưỡng lão cấp quốc gia này có chất lượng tuyệt đỉnh, tất cả đều là miễn phí. Thiên hạ có bao nhiêu người mơ cũng không mơ được đến như thế này.Đương nhiên, tiền đề là cần thiết phải diệt trừ tất cả côn trùng có hại trong hậu cung. Rõ ràng, hậu cung nên là nơi để cung đấu, sao có thể biến thành nơi một con chim sẻ nhỏ quấy rối chứ.
Tiết trời mùa xuân vô cùng đẹp. Kinh Ương bưng lên điệu bộ của Thái hậu, dẫn một chúng phi tần đi phẩm trà ở Ngự Hoa viên, gọi là “Hội ngắm hoa”. Cuộc sống trong cung tuy rằng nhàm chán, nhưng có nhiều mỹ nhân bay lượn trước mặt mình như thế này thì chung quy là cũng đỡ nhàm chán hơn nhiều.
Ngoài những nhân vật không bình thường trong nguyên tác ra, những phi tần, cách cách khác trong cung đều có đầu óc bình thường, nói chuyện khéo léo, từng câu từng chữ đều tinh tế, không chạm phải giới hạn của ai cả.- Mấy ngày nay trông Tử Vi cách cách càng thêm xinh đẹp, làm người khác nhìn thấy mà hâm mộ.
Hòa Gia cười tủm tỉm.
Lời này mặt ngoài là khen Tử Vi càng ngày càng xinh đẹp, nhưng thực ra là đang khen Kinh Ương, nói cô nuôi Tử Vi rất tốt. Loại lấy lòng mơ hồ này đương nhiên là Kinh Ương không chán ghét rồi, giống như là người làm công ăn lương lấy lòng cấp trên thôi, không thể quá rõ ràng, nhưng lại không thể không lấy lòng.- Con bé Hòa Gia này, bản thân cũng là một nha đầu thủy linh linh mà còn phải hâm mộ nha đầu Tử Vi. Như thần thiếp xem ấy à, hai nha đầu này đều cực kỳ xinh đẹp.
Tính tình Khánh phi thể hiện cực kỳ sáng sủa. Nàng nhìn mấy cách cách từ trên xuống dưới:- Phải nói là nhóm cách cách ở đây đều là người đẹp hiếm gặp, làm cho thần thiếp ghen ghét. Lão Phật gia à, thần thiếp nhìn đến hoa cả mắt rồi này.- Ba hoa.
Kinh Ương sẽ không thật sự coi Khánh phi này là người không có một chút tâm cơ nào. Cô nhớ rõ, Khánh phi sau khi chết được phong thụy là Khánh Cung Hoàng quý phi, như vậy chứng tỏ là một người phụ nữ bản lĩnh. Từ trước đến nay, cô không chán ghét phụ nữ có tâm kế, nhưng lại chán ghét loại người không biết lượng sức mình. Khánh phi là người trước, mà Lệnh phi chính là kẻ sau.
Trên cơ bản, nhóm hậu phi từ cấp bậc “Tần” trở lên đều đang ở trong vườn. Kinh Ương đánh giá những người phụ nữ mang phong cách khác nhau, không thể không cảm khái, làm hoàng đế tốt thật, ít nhất các mỹ nhân đủ kiểu nhan sắc đều chờ được hái mà không hề có câu oán hận, thậm chí là dùng hết thủ đoạn để giành lấy hoàng đế.
Tâm tình cô rất tốt, ban thưởng đồ vật cho Hòa Gia và Khánh phi. Nhìn nữ nhân bốn phía hoặc là ghen ghét, hoặc là tức giận, cô cười tủm tỉm:- Đã lâu rồi ai gia chưa nói chuyện nhà với các ngươi. Hôm nay, nhân dịp thời tiết tốt, nên mới gọi mọi người tới, vốn là để mọi người bồi lão bà tử này nói chuyện phiếm chút. Các ngươi đừng câu nệ quá, có chuyện gì cứ nói mới tốt.
Thái hậu nói như vậy, nhưng không ai dám thật sự làm như thế. Tuy vậy, các cung cũng nghĩ mọi cách kể chuyện hài để chọc cho Thái hậu vui vẻ. Trong lúc nhất thời, không khí cực kỳ hòa hợp. Kinh Ương bưng chén trà, nhìn các mỹ nhân lấy lòng mình, tâm tình cực kỳ sảng khoái, lại liên tục ban thưởng cho vài vị phi tần.
Các phi tần được ban thưởng cũng vô cùng cao hứng. Tuy rằng đồ vật Thái hậu ban thưởng cho không tinh xảo hơn đồ trong cung mình là mấy, nhưng ý nghĩa lại không giống nhau. Đây chính là một loại vinh quang. Từ trên xuống dưới, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, càng thêm ra sức lấy lòng người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung.
Danh Sách Chương: