Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Lê Ngạn Hoài nhìn thấy bùa hộ mệnh thì sửng sốt, bởi vì lúc ấy là Quý sư đệ cho, nên anh nhận, hiện tại vốn đã quên, bây giờ nhìn thấy cái này, dứt khoát cầm lấy: “Không cần, chỉ dính chút bụi, lau đi là được.”
Đây là tâm ý của Quý sư đệ.
Người phụ trách vì làm sai nên khi Lê Ngạn Hoài mở miệng cũng nhanh chóng xoay người mang quần áo đi.
Lê Ngạn Hoài dứt khoát để bùa hộ mệnh trong túi quần.
Bởi vì quần áo cổ trang rộng rãi, chỉ cần thay áo ngoài, quần có thể che khuất không cần đổi.
Lê Ngạn Hoài thay quần áo xong vừa lúc Hạ Gia đi vào, anh cười chào hỏi rồi ra ngoài trước.
Hạ Gia cười ôn hòa đáp lại, nhưng khi quay người ở chốn không người, khóe miệng ẩn cười lạnh xuống, mặt không có cảm xúc, hơn nữa trong phòng lại tối tăm, nhìn có hơi rợn người.
Khi Lê Ngạn Hoài một thân cổ trang đi ra, lập tức được mọi người khen ngợi, mặt anh mang ý cười, tay áo rộng phất qua theo bước chân, hơn nữa phía sau là đèn đuốc sáng trưng, hệt như quý công tử chân chính đi ra từ thời cổ.
Không qua bao lâu, Vạn ảnh hậu cũng từ phòng khác đi ra, cô thay đổi trang phục, búi tóc nha hoàn, một thân cổ trang sắc sen hồng làm cô trẻ hơn rất nhiều, mặt mày linh động, hoàn toàn khác biệt với cao quý lãnh diễm lúc trước.
Đạo diễn Đoạn thấy hai người chuẩn bị ổn thỏa xong, người phụ trách đi tới thông báo có thể đeo dây cáp.
Lê Ngạn Hoài chủ động đi qua, nhanh chóng cột chắc dây thép, cảnh diễn đầu tiên cũng chính thức bắt đầu quay.
Mấy người Quý Phong cũng đã sớm lùi sang một bên, đứng sau đạo diễn Đoạn, nhìn Lê Ngạn Hoài cột chắc dây treo, trong tay cầm kiếm bày xong tư thế, ánh mắt cậu đảo qua ấn đường của anh, nhìn thấy anh mang bùa hộ mệnh bên người mới an tâm.
Cảnh diễn này Vạn ảnh hậu là nữ chính đóng vai nha hoàn xem nam chính đóng vai hoàng tử bị cầm tù múa kiếm.
Là một cảnh mấu chốt làm nóng tình cảm của hai người.
Vạn ảnh hậu đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn về hướng Lê Ngạn Hoài, theo một tiếng action của đạo diễn Đoạn, hai người nhanh chóng nhập vai.
Lê Ngạn Hoài bỏ đi bộ mặt ôn nhuận vừa nãy, cả người trở nên tối tăm, trong ánh mắt đều là túc sát nặng nề, hắn bị đổ oan mưu hại Thái Tử, bởi vì không đủ chứng cứ nên bị phụ hoàng phái người tạm thời cầm tù ở đây.
Tất cả mọi người đều chê cười hắn, cảm thấy hắn thân là hoàng tử lại bị Hoàng đế xem như con rơi phế bỏ.
Từng hình ảnh phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung trong quá khứ đều trở thành trò cười.
Kiếm trong tay hắn càng múa càng nhanh, trong đao quang kiếm ảnh, hắn phảng phất như muốn phát tiết buồn bực dưới đáy lòng theo trường kiếm trong tay ra ngoài.
Một đoạn múa kiếm này tổng cộng có ba phút, tuy Lê Ngạn Hoài không xuất thân chính quy, năm đó khi vào nghề vì để quay bộ phim cổ trang đầu tiên cho tốt, trước khi đi diễn thử, anh đặc biệt tìm thầy dạy múa kiếm.
Hơn nữa 6 năm này cũng chưa từng suy giảm, mỗi chiêu mỗi thức thậm chí đều không cần cắt nối biên tập, theo dây thép hành động, nương ống kính, lưu loát mà lại tiêu điều, lá rụng rào rạt rơi xuống, một mảnh lá trước mắt theo động tác rơi chậm xuống, kiếm trong tay hắn vung lên, chém lá cây thành hai nửa, thân hình cũng theo chiêu thức cuối cùng đột nhiên xoay tròn ra sau, vạt áo uyển chuyển, một cảnh này khiến tất cả mọi người chìm vào cảm xúc bi thương mà lại thống khổ của hắn.
Mọi người còn đang đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi, đạo diễn Đoạn lập tức vung tay lên, sau khi một cảnh này quay xong trực tiếp quay phản ứng của Vạn Uyển Kỳ.
Nàng thân là con gái của tội thần, bị rơi vào nô tịch, ẩn nhẫn mai danh chỉ vì báo thù.
Kẻ thù của nàng chính là người ở trước mặt, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, nàng đã dao động.
Giờ phút này nàng nhìn nam tử đang chán chường múa kiếm kia, trong ánh mắt có giãy giụa, có đau xót.
Khi ống kính bắt được ánh mắt gãi đúng chỗ ngứa này của Vạn Uyển Kỳ xong, đạo diễn Đoạn cuối cùng cũng hô một tiếng: “Một lần qua!”
Thần kinh căng chặt của mọi người cuối cùng cũng thả lỏng ra, khi mọi người sôi nổi đi xem, Lê Ngạn Hoài vẫn không nhúc nhích đứng chờ dưới tàng cây sợ ảnh hưởng đến đám người đạo diễn Đoạn, nhưng khi mọi người nhìn qua, lại bị hình ảnh nhìn thấy làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm.
Bởi vì phía sau tàng cây tối tăm không rõ, sau khi Lê Ngạn Hoài dừng múa kiếm, người điều chỉnh ánh sáng đã sớm chuyển bảng đèn tới chỗ Vạn Uyển Kỳ, cho nên bên Lê Ngạn Hoài không có quá nhiều người chú ý đến.
Hơn nữa trong đêm tối, ngay cả Lê Ngạn Hoài cũng chưa phát hiện ra, xích sắt treo dây thép trên đỉnh đầu anh không biết bị buông lỏng từ khi nào, đang thẳng tắp rơi xuống phía Lê Ngạn Hoài.
Nếu lần này bị đập vào đầu hoặc là bất cứ một bộ phận nào trên người. Xích sắt kia hình như có trọng lượng bằng cả tảng đá lớn, sợ là……
Mặt mọi người lộ vẻ kinh hoảng, đạo diễn Đoạn đột nhiên đứng lên: “Cẩn thận!!! Tránh ra! Tránh ra!!”
Mọi người bởi vì tiếng hét kinh hoảng thất kinh của đạo diễn Đoạn làm bừng tỉnh, đều chạy tới hướng Lê Ngạn Hoài.
Lê Ngạn Hoài phản ứng chậm nửa nhịp, dù sao thì có là ai cũng không thể tưởng tượng được xích sắt đang yên đang lành lại đột nhiên dồn dập rơi xuống đầu.
Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, khi thấy rõ ràng đó là cái gì, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen đang phóng đến trước mắt anh càng lúc càng lớn, cuối cùng nuốt chửng anh.
Tất cả mọi người như bị dọa đến choáng váng, cả người toàn là mồ hôi lạnh: Xong rồi xong rồi.
Bởi vì có khoảng cách, muốn chạy tới kịp là hoàn toàn không thể nào.
Khi mọi người ở đây đều cho rằng lần này Lê Ngạn Hoài sợ là khó tránh khỏi kiếp nạn này, một vị ảnh đế xảy ra chuyện ở đoàn phim, vậy thì toàn bộ đoàn phim……
Nhân viên công tác điều khiển dây thép ở phía sau đã sớm sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhìn cảnh này, căn bản không thể nhúc nhích.
Nhưng khi xích sắt kia sắp thật sự đập lên người Lê Ngạn Hoài, đột nhiên xích sắt kia lại bị ép trật đi một tấc, cùng lúc đó, một bóng người lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, túm Lê Ngạn Hoài quên phản ứng kéo sang bên cạnh.
Gần như trong nháy mắt Lê Ngạn Hoài dịch bước chân đi, xích sắt đập ra một cái hố trên đất trống trước mặt anh.
Lê Ngạn Hoài đứng tại chỗ, đôi mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm cái hố trước mặt thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Toàn bộ sân diễn lâm vào không khí yên lặng chết chóc, tất cả mọi người như đều bị choáng váng, đã sớm quên phải phản ứng.
Khi nghĩ lại sau khi xông đến, mọi người chỉ cảm thấy chân mềm đi.
Đạo diễn Đoạn thất tha thất thểu chạy tới, kiểm tra trên dưới một chút, lúc này mới lập tức đỏ mắt, ngồi xổm xuống đất, qua thật lâu vẫn không đứng dậy nổi.
Cảm giác vừa kinh vừa sợ khiến cả người ông đều bị ngu đi.
Trừ việc Lê Ngạn Hoài là người của đoàn phim ông ra, mấy năm nay ông coi Lê Ngạn Hoài như hậu bối, nếu Lê Ngạn Hoài xảy ra chuyện, đời này ông không thể tha thứ cho chính mình.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cả người toát mồ hôi đầm đìa, đến khi lấy lại tinh thần mới nhìn người đã kéo Lê Ngạn Hoài ra, đối phương đứng tại chỗ, như một cây trúc xanh, mặt mày tuấn lãng, cho dù đứng chung một chỗ với ảnh đế Lê Ngạn Hoài cũng không thua bất cứ khí chất nào.
Nhưng lúc này mọi người lại không để ý tới dung mạo của cậu, chỉ nhớ rõ vừa rồi…… Nếu không phải nhờ người trẻ tuổi này kéo Lê ảnh đế một cái, lúc này sợ là……
Lê Ngạn Hoài hậu tri hậu giác cuối cùng cũng cảm thấy trên người có một chút sức lực, anh thở ra một hơi thật dài, đầu đến bây giờ đều ngây ngốc, tay chân tê dại, trong nháy mắt kia, anh phảng phất nghĩ tới gì đó rồi lại như chưa từng nghĩ được gì.
Anh chỉ cảm thấy thứ kia nện xuống phía anh, bốn phía hết thảy như bị ngăn cách bên ngoài, động tác như chậm lại, anh chỉ có thể ngửa đầu như vậy mà nhìn, nhìn thứ kia rơi xuống, khi nó tới gần, đột nhiên lại bị ép lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng xích sắt này quá lớn, cho dù lệch đi một chút, anh vẫn sẽ bị trầy da.
Ngay sau đó bị người ta đột nhiên kéo một cái, bốn phía hỗn độn tất cả như bị xé ra một khe hở, nháy mắt làm anh tỉnh táo lại lần nữa.
Lê Ngạn Hoài khôi phục lại ý thức, anh quay đầu nhìn Quý Phong, hơi hé miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện bất cứ lời cảm ơn nào vào lúc này đều có vẻ như không đủ.
Anh nhớ tới gì đó, nghĩ đến khi xích sắt kia lệch khỏi quỹ đạo, anh cảm thấy trên đùi có cảm giác nóng nóng, ma xui quỷ khiến, anh vén trường bào lên sờ bùa hộ mệnh đặt trong túi quần.
Nhưng khi cầm lấy mở lòng bàn tay ra, lại là một nắm tro tàn.
Điều này vượt ra khỏi nhận thức bình thường của Lê Ngạn Hoài, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh căn bản sẽ không tin, nhưng khi được tận mắt chứng kiến, anh cứng đờ cổ nhìn Quý Phong một lần nữa, phát hiện Quý Phong không biết từ khi nào đã chạy tới trong góc.
Đạo diễn Đoạn còn đang lo lắng hỏi han anh thế nào, Lê Ngạn Hoài cuối cùng cũng tìm lại được thanh âm của mình, bị mất tiếng, không thể êm tai được, nhưng lại làm người ta có loại cảm giác khi sống sót sau tai nạn: “Tôi, không, sao……”
Lưu Doãn đã sớm mềm chân, đi đến bên người Quý Phong, hạ giọng run run nói: “Hay lắm nhóc con, làm anh sợ muốn chết, Lê ảnh đế này thiếu chút nữa đã có thể……”
May là có Tiểu Phong, nếu không Lê ảnh đế không chết thì cũng tàn.
Hắn dựa gần nơi Tiểu Phong đang đứng, vẫn là chỗ này của Tiểu Phong an toàn nhất.
Đạo diễn Đoạn đỡ Lê Ngạn Hoài ngồi xuống ghế, qua hồi lâu Lê Ngạn Hoài nhìn thoáng qua một vòng người vây quanh anh: “Tất cả ai bận việc người nấy đi, tôi không có việc gì, đây là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan tới mọi người, tôi bình phục lại rồi, không có việc gì.”
Nhân viên công tác trông coi dây thép lúc này mới hơi có sức lực, run run rẩy rẩy đi tới, vẻ mặt đưa đám, suýt chút nữa bật khóc: “Lê, Lê tiên sinh, trước khi khởi động máy tôi thật sự đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, đều không có vấn đề gì, nhưng lại……” Nhưng lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lê Ngạn Hoài theo phản xạ nhìn Quý Phong.
Quý Phong đứng cách đó không xa, khi ánh mắt Lê Ngạn Hoài nhìn qua, cậu hơi nhíu mày, hiểu ý của anh, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Nhân viên công tác này ánh mắt rất sạch sẽ, không phải là người ra tay.
Nhưng lòng Lê Ngạn Hoài lại chìm xuống, lúc ấy anh chỉ theo phản xạ nhìn sang, bởi vì chuyện vừa rồi, anh gần như coi Quý Phong trở thành nhánh cỏ cứu mạng. Ngay từ đầu anh vẫn chưa thật sự hoài nghi nhân viên công tác này, nhưng Quý Phong lại lắc đầu.
Nói cách khác, lần này anh xảy ra chuyện tuy không phải do nhân viên công tác trước mặt, nhưng thật sự…… Không phải là ngoài ý muốn.
Lê Ngạn Hoài hít sâu một hơi, đè tất cả cảm xúc phức tạp xuống, trên mặt khôi phục ôn hòa: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi tin cậu, lát nữa sau khi ba cảnh diễn kết thúc phải kiểm tra tu sửa lại, về sau cũng không nên để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Nhân viên công tác vô cùng cảm kích, thiếu chút nữa khóc đến nơi, liên tục vâng vâng, lập tức tiếp tục đi xử lý công việc.
Đạo diễn Đoạn nghe thấy anh vẫn còn muốn diễn, lập tức từ chối: “Cậu mới vừa bị kinh sợ, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, muộn một ngày cũng không sao.”
Lê Ngạn Hoài lắc đầu: “Dựa theo lịch trình ban đầu khi đến đây đi, trước khi Vạn tiền bối và Hạ Gia quay cảnh thứ hai.”
Đạo diễn Đoạn thấy anh đã bình tĩnh lại, sắc mặt vốn trắng bệch cũng khôi phục như cũ, xác định mãi không có việc gì mới để nhân viên công tác đi làm việc trước.
Tuy sẽ tiếp tục quay, nhưng đều tạm nghỉ một tiếng.
Mọi người cũng không có ý kiến, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, nếu không phải Lê ảnh đế mạng lớn bị kéo ra, hiện tại đừng nói là quay chậm lại, bộ phim này còn có thể quay ở thành phố thủ đô nữa hay không mới là vấn đề.
Nghĩ đến Lê ảnh đế bị kéo ra, mọi người mới nhớ tới vị Quý tiên sinh kia, vô cùng vui mừng vì lần này đạo diễn Đoạn mang theo vị tiên sinh kia tới đây, lúc ấy tất cả mọi người đều đang choáng váng, đối phương đã kịp phản ứng.
Đạo diễn Đoạn càng thêm cảm kích, tự mình đi qua nói cảm ơn Quý Phong.
Quý Phong chỉ xua xua tay nói không có gì, Lê Ngạn Hoài ở một bên vừa định mở miệng, Hạ Gia đã khoan thai tới muộn, vội vàng đi tới đây, mặt lộ vẻ lo lắng: “Anh Lê, anh không có việc gì chứ? Vừa nãy bụng em không thoải mái, vừa trở về đã nghe nói anh xảy ra ngoài ý muốn, làm em sợ muốn chết!”
Lê Ngạn Hoài nói chuyện với Hạ Gia một lúc, sau khi để Hạ Gia đi nghỉ ngơi trước khi quay, anh đi từng bước đến trước mặt Quý Phong.
Mọi người thấy vậy cũng không xem nhiều, chỉ coi là Lê Ngạn Hoài muốn đích thân cảm ơn Quý tiên sinh, dù sao thì Quý tiên sinh này xem như là ân nhân cứu mạng của Lê ảnh đế.
Lê Ngạn Hoài đi đến trước mặt Quý Phong, Lưu Doãn vừa thấy vẻ mặt anh như vậy là biết có chuyện muốn hỏi, hắn vuốt mũi đi sang đứng một bên.
Lê Ngạn Hoài mở miệng rất nhiều lần, mới chậm rãi lên tiếng: “Lần này…… Không phải là ngoài ý muốn đúng không?”
(Chắc không ai để ý là mình thích đăng 5 chương một lần đâu nhỉ)
Danh Sách Chương: