Lý nữ sĩ không thấy được ánh mắt giao lưu giữa Quý Phong và Phong Thụy Tuyết, cô tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không phá dự định của người ta, dù sao cũng là bảo vật gia truyền, loại đồ vật này thực sự không tiện đem bán.
Quý Phong thu hết biểu tình đau khổ vặn vẹo của Phong Thụy Tuyết vào đáy mắt, tâm tình rất tốt quay đầu tiếp tục nhìn Lý nữ sĩ, tầm mắt dừng lại ở mệnh cách trên mắt cô: “Nếu Lý nữ sĩ đã mua được chiếc vòng ngọc này, vậy thì nó có duyên với cô, tôi sẽ đưa cho Lý nữ sĩ một lễ vật tốt. Ba ngày sau, nếu Lý nữ sĩ cùng đường tuyệt lộ, có thể liên hệ với giám đốc Tiền, hắn biết tìm tôi như thế nào.”
Lời này làm bọn người Lý nữ sĩ sững sờ tại chỗ, Quý Phong không ở lại lâu, nhìn về phía giám đốc Tiền thiếu chút nữa không kiềm nén được: “Tiền đã gửi tới tài khoản, tôi đi trước một bước, tạm biệt.”
Dứt lời, mang theo Từ Lĩnh vẻ mặt ngốc ngốc đang sợ Lý nữ sĩ trở mặt không cần vòng hồng ngọc, chạy lấy người.
Lý nữ sĩ:?
Mọi người ở lại:???
Đám người Quý Phong rời đi không ướt át bẩn thỉu chút nào, để lại mấy người mang tâm tư khác nhau.
Lý nữ sĩ thật ra vẫn còn ổn, tuy lời nói kia không quá may mắn nhưng khi đó cô vẫn luôn đối diện với người trẻ tuổi kia, có thể nhìn thấy đáy mắt lãnh đạm của cậu cho cô một loại cảm giác tin tưởng mơ hồ một cách khó hiểu.
Đối phương không nói đùa, như đang đơn giản nói ra một sự thật.
Trong lòng Lý nữ sĩ dâng lên một chút bất an, cô ký giấy tờ, gọi kế toán công ty chuyển khoản rồi vội vàng rời đi.
Để lại Phong Hạo Vũ như đang suy nghĩ gì đó và Phong Thụy Tuyết rũ mắt, tóc dài che khuất ánh mắt ghen ghét điên cuồng.
Phong Thụy Tuyết không tin, Quý gia bọn họ chạy nạn vào trong núi, lúc ấy khốn cùng thất vọng thiếu chút nữa đói chết, nếu thật sự có bảo vật gia truyền gì đó, vì sao lúc trước không lấy ra?
Nhưng khi cha mẹ ruột chết, cô chỉ biết khóc.
Ngược lại là Quý Phong cùng tuổi cô phảng phất như lớn lên trong một đêm, lúc ấy hết thảy tang sự đều do Quý Phong và thôn trưởng cùng nhau xử lý.
Chẳng lẽ…… Cha mẹ ruột trước khi chết giao mấy thứ kia cho Quý Phong?
Cậu ta dám không nói ra? Cậu ta chính là cố ý!
Đồ vật tốt như vậy, cậu ta thế mà muốn độc chiếm?
Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!
Khi Phong Thụy Tuyết ngẩng đầu, đã khôi phục lại bình thường, tầm mắt cô ta sóng sánh như ngậm nước, tò mò nhìn về phía giám đốc Tiền: “Vị Quý tiên sinh kia, thật sự là chủ bán?”
Giám đốc Tiền cũng không thích vị thiếu phu nhân Phong gia tương lai này, nhưng vẫn còn tu dưỡng nghề nghiệp: “Tất nhiên.”
Phong Thụy Tuyết thất thần, chờ khi hồi thần lại, giương mắt, phát hiện Phong Hạo Vũ đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trong lòng cô ta nhảy dựng, mất tự nhiên phất phất tóc mái bên tai: “Hạo ca ca, sao anh nhìn em như vậy?”
“Em đi với anh.” Phong Hạo Vũ mở một cúc áo âu phục, mặt vô cảm đi ra ngoài.
Phong Thụy Tuyết tâm thần không yên theo sau, cô đoán được Phong Hạo Vũ muốn hỏi cái gì, đơn giản là rốt cuộc có quen Quý Phong hay không.
Hai người bọn họ lớn lên giống nhau, Quý Phong lại họ Quý, hơn nữa còn lời nói lúc trước của Quý Phong, Phong Hạo Vũ có ngốc cũng có thể nghe ra điều không thích hợp. Cho nên, muốn biết chân tướng?
Phong Thụy Tuyết đi theo Phong Hạo Vũ trở lại gara ngầm, ngồi vào, Phong Hạo Vũ không nói chuyện, hắn hít sâu một hơi, nghiêng đầu vừa định hỏi Phong Thụy Tuyết, khi nghiêng mặt qua, nhìn thấy cô rũ mắt xuống rơi nước mắt.
Nện trên mu bàn tay, nước mắt bắn ra, lời chất vấn vốn đã bên miệng đến khi Phong Hạo Vũ nhìn thấy thì hóa thành đau lòng. Hắn vươn tay vuốt một lọn tóc rơi xuống của cô ra sau tai, ôm cô vào trong ngực: “Khóc cái gì? Anh chỉ muốn biết chân tướng. Chúng ta về sau là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Việc hắn không vui chính là đối phương giấu hắn chuyện gì đó.
Loại cảm giác này, giống như hắn bị cô bài xích ở bên ngoài.
Có thể tưởng tượng được mười năm trước, sống lưng nhỏ gầy của đối phương bước từng bước một cõng hắn về phía của sự sống, đối với hắn ngay lúc đó mà nói, bóng dáng nho nhỏ đưa lưng về phía hắn kia đã lưu lại ký ức khắc cốt ghi tâm.
Cho tới hôm nay, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương từ lòng bàn tay truyền đến, làm hắn cảm thấy an tâm như vậy.
(Ủa rồi anh yêu cô ta hay yêu bóng lưng năm đấy cõng anh??)
Có lẽ do động tác dịu dàng của Phong Hạo Vũ làm cảm xúc Phong Thụy Tuyết bình ổn lại, cô ta đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác: “Anh ta…… em đúng thật là có quen. Anh ta là thân thích của em năm đó ở trong thôn, là anh họ của em, cũng là cô nhi, chỉ là năm đó em…… rời khỏi núi, sửa tên đổi họ, anh ta cảm thấy em phản bội Quý gia, cảm thấy cha mẹ ruột em chỉ có một cô nhi là em, nhưng em……”
Phong Thụy Tuyết muốn có bảo vật gia truyền, nhưng hiện giờ cô ta đã đổi thành họ Phong, hộ khẩu cũng là ở Phong gia, nói cách khác, cô ta đã không có chứng cứ chứng minh mình là người nhà họ Quý.
Đây cũng là lý do vì sao Quý Phong muốn nói cho cô, muốn cô tức điên.
Nhưng cô ta không dám đánh cuộc, nếu nói ra cũng đại biểu cho việc năm đó sẽ bị công bố cho thiên hạ.
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn nghĩ cách lấy lòng Phong Hạo Vũ, muốn hắn yêu mình, nhưng mỗi lần hắn dịu dàng với một mình cô đều phải đề cập đến một đoạn quá khứ kia, lúc ấy đáy mắt hắn sáng ngời, so với người đang ở trước mắt hắn còn để ý hơn.
Mười lăm tuổi năm ấy cô hiểu ra, điều đó đại biểu cho cái gì.
Cho nên cô tuyệt đối không thể để Phong Hạo Vũ biết người lúc trước cứu hắn chính là Quý Phong.
Mà không phải là cô ta.
Phong Hạo Vũ tin, vuốt lưng cô trấn an: “Cậu ta muốn trách cũng nên trách anh. Lúc trước là anh một hai phải để em theo chúng ta đi, để em chịu ủy khuất rồi. Quý tiên sinh bên kia, anh sẽ đi giải thích.”
“Đừng đi!” Phong Thụy Tuyết hoảng lên, kéo ống tay áo của hắn: “Đừng…… Đều đã qua lâu như vậy rồi, em không muốn có liên quan gì với người lúc trước nữa. Hạo ca ca, anh đồng ý với em, đừng gặp lại anh ta được không?”
Phong Hạo Vũ cuối cùng vẫn đồng ý.
Mà bên kia, Quý Phong nhận được chuyển khoản 12 triệu, trực tiếp mang theo Từ Lĩnh vẻ mặt hoảng hốt đến công ty Từ gia, chuyển 10 triệu đầu tư còn lại qua.
Trên đường cậu giải thích với Từ Lĩnh, đây là vòng hồng ngọc vị kia tiên sinh đưa, nhưng không tiện tiết lộ cho nên cậu mới nói là đồ gia truyền.
Từ Lĩnh không hỏi nhiều, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.
Hắn mở miệng muốn hỏi chuyện Phong Thụy Tuyết, nhưng nếu Quý Phong không chủ động mở miệng, hắn cũng không muốn tìm hiểu việc riêng tư của người ta, ăn cơm xong đưa người trở về, đã 11 giờ đêm.
Khi Quý Phong về đến nhà, Lưu Doãn trực ca đêm không ở nhà.
Quý Phong đi rửa mặt tắm rửa trước, khi trở lại phòng, mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy trên chăn là một con mèo nhỏ đang nằm.
Nhắm hai mắt lại, hai móng vuốt nhỏ đặt bên cạnh đầu nhỏ, cuộn tròn thành một cục, lông nhung đen như da lông, giống một quả cầu lông trên chiếc chăn màu xanh nhạt.
Quý Phong đóng cửa lại, bước một bước về phía mèo nhỏ, định thực hiện ý đồ trước khi ra khỏi cửa lúc trước.
Vết thương của mèo con đã khỏi hoàn toàn, cậu cuối cùng cũng có thể không cần kiêng nể gì mà vuốt.
Khi Quý Phong đến gần, mèo nhỏ cảnh giác mở mắt ra, nhìn thấy Quý Phong đang cười đi về phía nó, người này vẫn là người kia, nhưng tiếng cười này…… lại làm nó giật mình một cái.
Trời sinh biết trước nguy hiểm khiến nó quay đầu nhảy sang một bên.
Tuy động tác của nó nhanh, nhưng Quý Phong đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cũng không nhường một tấc, trực tiếp nhào qua, thân hình cao dài như quái vật khổng lồ áp xuống, tóm mèo con một cái, xoay người nằm tại chỗ, cố định chặt chẽ mèo con ở trong ngực.
Mèo nhỏ: “……”
Kết quả này chỉ là bắt đầu, nó vốn đang nhìn Quý Phong nâng nó lên đặt ở trên đỉnh đầu, nhìn vậy thở phào nhẹ nhõm.
Móng vuốt mất tự nhiên gãi gãi giữa không trung, duỗi mở thịt lót, mềm mụp, vừa thấy là biết sờ đặc biệt thích.
Quý Phong nhìn đã sớm thèm, lúc trước e ngại nó bị thương, hiện giờ……
Không chần chờ gì hết, Quý Phong xoay người một cái, nghiêng nửa người trên về phía trước, đặt mèo nhỏ ở trước mắt, đôi mắt nheo lại, mắt cười trời sinh của cậu khi cười làm toàn bộ căn phòng phảng phất như sáng lên.
Mèo con sửng sốt, gương mặt gần trong gang tấc này quá có tính đánh sâu vào thị giác.
Nhưng ngay sau đó……
Gương mặt này đột nhiên phóng đại, nó đột nhiên không kịp cảnh giác, đột nhiên đầu bị vùi xuống.
Mèo con lông cả người xù lên trong nháy mắt:??
Chờ nó ý thức được điều gì, đột nhiên muốn lập tức trốn khỏi tay Quý Phong.
Khá khen cho Quý Phong không biết đã dùng kỹ năng xảo trá gì, bắt lấy nó không đau như không dùng lực, nhưng nếu muốn chạy trốn thì lại khó hơn so với lên trời.
Nó nghe thấy Quý Phong cười quái dị một tiếng như quái vật: “Miu miu đừng trốn, để anh vuốt một chút, một chút là được.”
Kết quả, nửa giờ sau, mèo nhỏ bị vuốt ước chừng trăm cái, bị hôn hít không biết bao nhiêu lần, ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ, lông cả người đều xù hết lên, mèo con biến thành một quả cầu nhỏ rồi.
Quý Phong nhìn mà cảm thấy mỹ mãn, trong lòng lại ngo ngoe rục rịch lần nữa.
Cậu mới vừa buông lỏng tay, mèo con vèo một cái nhảy lên, đạp tường vài bước *Lăng Ba Vi Bộ lập tức nhảy lên trên điều hòa, móng vuốt nhỏ thậm chí thiếu chút nữa còn bị trượt một cái, vững vàng trốn ở trên, cảnh giác xù lông nhìn chằm chằm Quý Phong, âm thanh non nớt hung dữ “Meow” một tiếng.
(*Nhẹ nhàng đạp sóng, là khinh công độc môn của Tiêu Dao phái trong Thiên Long Bát Bộ)
Quý Phong da đầu tê rần: Xong rồi, vẫn muốn sờ.
Mèo con cuối cùng cũng nhận ra: Lúc trước nó ra khỏi ổ cướp nhà Phong Đại Hải, lần này lại vào nhầm ổ sói rồi?
Quý Phong dỗ đã lâu mà mèo nhỏ cũng không xuống, cuối cùng nhiều lần bảo đảm không vuốt, mèo nhỏ cũng mệt mỏi mới chậm rì rì bị Quý Phong ôm xuống dưới, nhưng khi ngủ lại cách Quý Phong xa vài mét.
Quý Phong tiếc nuối, trên tay phảng phất còn tàn lưu xúc cảm mềm mại: Thôi được rồi, đêm nay đảm bảo không vuốt, cậu phải giữ chữ tín, đêm mai lại vuốt sau.
Mèo con rúc trên giường đệm cách đó không xa lại hắt xì một cái.
Miu sinh…… Gian nan.
……
9 giờ sáng hôm sau, quán cà phê, cửa hàng trưởng và Lưu Doãn trông suốt một đêm, 9 giờ giao ca với nhân viên tới đây, hai người chuẩn bị về ngủ bù một phen.
Lưu Doãn ngáp lớn một cái, thay quần áo rồi cùng cửa hàng trưởng dặn dò xong là có thể đi rồi.
Mới vừa đi đến bên cạnh cửa hàng trưởng, thì điện thoại di động của ông vang lên, Lưu Doãn nhìn cửa hàng trưởng nhận máy, lui sang một bên chờ cửa hàng trưởng nghe điện thoại xong.
Sau khi cửa hàng trưởng nhận cuộc gọi thì mới biết là bệnh viện gọi tới, đầu tiên là sửng sốt nhưng chờ đến khi nghe rõ ý tứ trong lời nói của bác sĩ, cả người giật mình một cái, giọng nói đều run lên: “Vâng, có phải tình huống của ba tôi…… Không được tốt cho lắm? Bác sĩ cứ nói thẳng đi, tôi sợ khi lái xe bị hoảng.”
Lưu Doãn cũng giật mình tỉnh táo lại, bệnh viện? Không tốt lắm?
Chờ cửa hàng trưởng cúp máy, tay chân đều mềm ra, vịn vào ngăn tủ ở bên cạnh, Lưu Doãn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy ông nâng lên trên ghế, rót một chén nước cho ông: “Cửa hàng trưởng, bác…… Không có việc gì chứ?”
Cửa hàng trưởng lắc đầu, xoa mặt một phen mới bình tĩnh lại.
Ông nhớ lại lời bác sĩ nói, cho đến bây giờ vẫn còn thấy sợ.
【 May là đi kiểm tra sức khoẻ, nếu chờ thêm hai ba tháng nữa bị khuếch tán ra thì không thể đoán trước, vẫn còn ổn, đừng lo lắng, anh đưa ba anh tới đây nằm viện một chuyến, tuần sau giải phẫu là được, xác suất thành công có 80% trở lên. Về sau chỉ cần không tái phát nữa thì sẽ không khác gì người bình thường. 】
Cửa hàng trưởng dừng hồi lâu chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên nắm lấy tay Lưu Doãn, dọa hắn nhảy dựng.
Lưu Doãn nhìn cửa hàng trưởng đột nhiên như tràn đầy sức sống, một đôi mắt sáng đến kinh người: “Tiểu Doãn à, cháu hỏi Tiểu Phong một chút xem có thời gian không, bác mời cậu ấy ăn cơm! Chuyện lần này của ba bác, ít nhiều cậu ấy……”
Lúc trước đến bệnh viện nghe nói không miễn phí kiểm tra sức khoẻ, ông còn nghĩ có phải Quý Phong nhớ lầm bệnh viện hay không, lại không tiện gọi điện thoại hỏi, nghĩ đã tới thì dứt khoát kiểm tra sức khoẻ trước nửa năm luôn.
Mỗi năm cuối năm ông sẽ đưa ba ông đi kiểm tra sức khoẻ, lúc này mới là tháng tư……
Nếu thật sự chờ tới cuối năm, sợ là…… Sợ là đã sớm xong rồi.
Lần này ít nhiều cũng nhờ câu nói kia của Quý Phong, cảm kích sự may mắn làm ông nóng lòng muốn cảm ơn Quý Phong, chỉ là ông phải đến bệnh viện một chuyến trước.
Danh Sách Chương: