"Anh Vân, hay là quên đi."
Nghe được giọng nói của Lục Tuyết, Trần Hạo Vân không trả lời mà là hơi nheo mắt, chợt phát hiện phía trước có một sườn dốc có bề rộng nhỏ, thậm chí còn hơi uốn cong.
"Trời cũng giúp mình."
Lục Tuyết không biết Trần Hạo Vân đang nói gì, dù sao cô cũng cảm thấy Trần Hạo Vân không có cơ hội vượt qua chiếc xe trước mặt, cô chỉ cầu mình có thể an toàn xuống xe là được.
Xe rất nhanh sẽ đến đó, Trần Hạo Vân luôn duy trì xe ở làn xe bên trong phía tay trái, Ferrari cũng lái ở làn xe trái để ngăn anh lại. Hơn mười giây sau, cả hai xe cùng đi đến sườn dốc hơi uốn cong này, Trần Hạo Vân đột nhiên chuyển hướng, dời ra làn xe phía bên ngoài, khiến người đàn ông lái Ferrari giật nảy mình: "Thằng ranh con này không muốn sống nữa à?"
Gã ta không chuyển sang làn xe bên ngoài chặn đường nữa, bởi vì một khi chuyển ra làn xe ngoài, với tốc độ này của bọn họ vô cùng có khả năng lao ra ngoài, thậm chí ngay cả chính gã cũng bắt đầu giảm tốc độ, xuống còn 80km/h.
"A!"
Trong tiếng thét chói tai của Lục Tuyết, McLaren màu vàng từ đầu đến cuối như bị một bàn tay lớn nâng lên, thân xe bên trái nhấc lên, trực tiếp trình diễn một cảnh vượt xe xuất sắc như trong phim điện ảnh, bánh xe dán lên thân bên phải chiếc Ferrari mà vượt qua.
Lúc đi đến góc cua, Trần Hạo Vân đã vượt xong, đồng thời thân xe bên trái đã rơi xuống đất, lại rẽ thêm một cái nữa, mặc dù góc cua có biên độ không lớn nhưng tiết kiệm được rất nhiều thời gian, người điều khiển chiếc Ferrari suýt chút nữa đâm vào hàng rào bảo vệ.
Một trận kích thích qua đi, trái tim nhỏ của Lục Tuyết đập thình thịch. Vừa rồi cô thật sự cho rằng chính mình sẽ xảy ra chuyện, dẫu sao xe cũng nhấc hẳn lên khỏi mặt đất.
Quay đầu nhìn Trần Hạo Vân bên cạnh một cái, cô phát hiện anh vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc tiếp tục lái xe. Anh hạ cửa sổ xe xuống, vươn tay, thực hiện động tác hướng ngón cái xuống đất.
Bởi vì có chiếc Ferrari khiêu khích, vẫn luôn chắn ở phía trước, dẫn đến đằng sau có rất nhiều xe muốn vượt nhưng lại không dám, ai cũng sợ sẽ xảy ra chuyện. Nhưng một màn vừa rồi, camera hành trình của bọn họ đã ghi lại từ đầu đến cuối, quả thực chính là thần xe hiện thân. "Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết."
Thật lâu sau, Lục Tuyết mới lên tiếng lần nữa, mà Trần Hạo Vân chỉ cười nhạt một tiếng, trong đầu không khỏi nghĩ đến quá khứ. Khi ở nước ngoài, mỗi lần rảnh rỗi, anh thường xuyên đi đua xe với người khác, các loại kỹ năng đặc biệt thì khỏi phải nói. Chỉ cần cho anh đủ vật liệu, một mình lắp ráp xong một chiếc xe cũng là chuyện nhỏ.
Vì không muốn tiếp tục dây dưa với chiếc Ferrari, ở lối ra tiếp theo, Trần Hạo Vân rời khỏi đường cao tốc, tốc độ xe cũng trở về tốc độ 60km/h tương đối bình thường. Một lần nữa trở lại trong thành phố, Lục Tuyết đột nhiên cảm giác được thế giới tốt đẹp đến vậy.
Thời gian thấm thoát trôi, thoát cái đã đến giữa trưa, hai người đến một nhà hàng ăn bình dân. Sau khi xuống xe, Trần Hạo Vân quen thuộc gọi đồ ăn, sau đó ném menu cho chủ quán: "Ông chủ, cho bát mì xào."
"Có ngay."
Chủ quán là một ông chú đứng tuổi, vì thời tiết hơi nóng nên mặt nhìn khá bóng, trên cằm có ít râu, nhưng chính vậy nên mới không mất mị lực đàn ông, cơ bắp trên cánh tay đoán đều là do nấu ăn nhiều năm mà có.
"Cô muốn ăn gì thì tự mình gọi đi." Anh chỉ chỉ món ăn trên xe đẩy nhỏ, tiếp đó tự Trần Hạo Vân tìm một chỗ trống không ngồi xuống.
Lục Tuyết xem đi xem lại những món ăn kia, trong lòng bỗng nhiên có suy nghĩ loại đồ vật này có thể ăn không.
"Thế nào, không biết ăn gì hả?" Thấy cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt mãi chưa gọi món, ông chủ cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: "Nếu không tôi nấu cho cô một đĩa cơm chiên đặc biệt nhé."
"Cơm chiên là gì vậy?" Lục Tuyết thận trọng hỏi. Điều này khiến ông chú kia sững người, sau đó quay đầu nhìn Trần Hạo Vân một cái, sao đi cùng nhau mà lại có chênh lệch lớn như vậy chứ.
Nghe lời này, Trần Hạo Vân coi như là cũng nhìn ra, cô nàng này sợ rằng không chỉ đơn giản là một giám đốc. Dù giám đốc có vị trí cao hơn nữa thì cũng không có khả năng chưa từng ăn qua những đồ vật này, nếu thật như vậy thì chỉ có thể là thân phận của bản thân không tầm thường, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống không giống người bình thường. Hiện tại xem ra, Lục Tuyết nhất định là trường hợp sau.
"Ông chủ, vậy cho cô ấy một phần cơm chiên đi."
Trần Hạo Vân ra hiệu cho Lục Tuyết ngồi xuống, tiếp đó cười híp mắt nhìn cô.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Lục Tuyết nhanh chóng kiểm tra lại trang phục của mình, nhận ra không hề có bất kỳ chỗ nào kỳ quặc.
"Cô có quan hệ thế nào với Lục Thành vậy?"
Rất sớm trước đó, Trần Hạo Vân đã tìm hiểu qua về một số tập đoàn nổi tiếng ở Hà Nội, mà Tập đoàn Cảnh Vạn này chính là một trong các đối tượng cần hiểu biết. Chủ tịch là Lục Thành, cùng một thế hệ với ba của anh, mà cô gái trước mắt này lại tên là Lục Tuyết, hơn nữa lại có dáng vẻ của một cậu ấm cô chiêu, không thể không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
"Ông ấy là ba tôi, sao thế?" Lục Tuyết không cảm thấy chỗ bất thường nào, thẳng thắn trả lời.
"Quả nhiên."
Trần Hạo Vân gật gật đầu, suy đoán của mình quả thực không sai.
"Hai vị, mì xào và cơm chiên của hai vị đến đây." Đúng lúc này, ông chủ bê thức ăn lên: "Hai vị chậm rãi ăn, bên kia có dưa chua, cần thì tự mình gắp một chút."
"Dưa chua lại là cái gì?" Lục Tuyết như là một đứa trẻ đang trong độ tuổi tò mò, tóm được một thứ hỏi một thứ.
"Món trước mắt cô chính là cơm chiên, xào chung với những nguyên liệu khác." Trần Hạo Vân đứng lên, ưu tiên trả lời vấn đề liên quan đến cơm chiên trước, đứng lên gắp một đĩa nhỏ củ cải chua về, chỉ vào bong bóng đỏ trên miếng củ cải nói: "Đây chính là dưa chua, dùng nước thêm một vài nguyên liệu phối hợp khác để ướp."
Lục Tuyết thử nếm một miếng cơm chiên, lông mày giãn ra, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, ăn ngon hơn nhiều cái gì mà bò bít tết rồi mì Ý trong nhà.
"Cô lại thử cái này nữa đi." Trần Hạo Vân gắp cho Lục Tuyết một miếng củ cải chua, Lục Tuyết thử cắn một miếng, vị chua khiến biểu cảm trên mặt cô cực kỳ phong phú, mày nhăn lại
"Chua thật đấy."
"Đã gọi là củ cải chua mà." Trần Hạo Vân nín cười, tiếp tục nói: "Thử ăn hai miếng cơm rồi cắn một miếng củ cải xem."
Lục Tuyết làm theo, bỗng nhiên con ngươi tròn xoe lại: "A, hình như củ cải không còn chua thế nữa, hơn nữa cảm giác ngon miệng hơn."
Lúc này, Trần Hạo Vân không xen vào nữa, tự mình ăn mì xào.
Nhưng mới ăn được một nửa, điện thoại reo lên. Thấy không có tên người gọi đến nhưng anh vẫn theo thói quen nhấc máy: "Ai vậy?"
"Cậu Trần, tôi là ông chủ Vân."
Nghe thấy là ông chủ Vân, giọng điệu của Trần Hạo Vân mới hơi dịu xuống: "Ồ, hóa ra là ông à, sao thế?" Anh vừa nói vừa tiếp tục ăn mì.
"Là như này, bên phía ông chủ Ngụy tôi đã bàn bạc qua, ông ta nói cậu chỉ cần trả hai trăm tỷ tiền vốn là được."
Nghe vậy, dù cách điện thoại nhưng Trần Hạo Vân vẫn hài lòng gật gật đầu: "Chuyện này ông làm không tệ, quán karaoke ông có thể tiếp tục kinh doanh."
"Cảm ơn cậu chủ Trần." Ông chủ Vân vội vàng nói cảm ơn, sợ lại đắc tội vị đại lão này.
"Được rồi, không còn chuyện gì khác thì tôi dập máy đây, đừng làm phiền tôi ăn mì."
"Vâng vâng vâng, cậu cứ ăn đi, tôi cúp máy trước đây."
"Tút... tút… tút… tút..."
Cúp điện thoại, Trần Hạo Vân đã ăn xong hơn nửa đĩa mì xào, lại nhìn sang Lục Tuyết, nhận ra cô nàng đã ăn xong cơm chiên, lúc này đang lau miệng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
"Lợi hại." Trong lòng anh âm thầm khen ngợi, Trần Hạo Vân nhanh chóng ăn xong, lấy tiền ra trả. Có điều, bởi vì là tờ một trăm, ông chủ mò ra một xấp tiền lẻ dùng dây chun buộc chặt từ trong túi áo, 1 nghìn, 5 nghìn, 10 nghìn đều có. Mà Lục Tuyết trơ mắt nhìn chủ quán lấy ra 80 nghìn trả lại cho Trần Hạo Vân, không khỏi kinh ngạc nói: "Ăn ngon như vậy mà chỉ cần 20 nghìn hả!"
Nhưng mà, không chờ Trần Hạo Vân và chủ quán có thời gian trả lời, chợt có một giọng nói không hài hòa lọt vào tai: "*** mẹ nhà mày, không phải nói là không có tiền sao, trong tay mày là cái gì đó?"