Bên ngoài đường, đèn nê ông đã bật sáng rực rỡ từ lâu, cả tòa nhà Karaoke Hoàng Gia được bọc trong ánh đèn chói lòa tựa như một cung điện ánh sáng, tỏa ánh xanh vàng rực rỡ, hấp dẫn từng đoàn khách lắm tiền nhiều của vào trong quán nhiều không đếm xuể.
Rời khỏi nhà hàng, hai người tựa như một đôi tình nhân vừa mới dùng xong bữa tối, chậm rãi rảo bước tới cửa lớn của Karaoke Hoàng Gia. Từ mười phút trước, Trần Hạo Vân đã nhận được tin nhắn, báo rằng Dương Hà đã tới quán karaoke rồi, lúc này có lẽ là đã vào phòng, mở rượu rồi.
"Xin hỏi, hai vị đã đặt phòng trước chưa ạ?"
"Dương Hà hẹn chúng tôi tới đây!" Liễu Đình nói thẳng ra tên của Dương Hà, mà có vẻ như Dương Hà cũng đã sắp xếp từ trước rồi, người đẹp lễ tân vừa nghe tên đã lập tức hiểu ý, cười đáp: "Thì ra là khách của tổng giám đốc Hà, mời hai vị đi theo tôi!"
Được người đẹp lễ tân dẫn tới bên ngoài một căn phòng riêng ở trên tầng năm, Trần Hạo Vân phát hiện ra hai người đang đứng bên ngoài cánh cửa đều đeo thẻ nhân viên của tập đoàn Hưng Thịnh, vừa gặp Liễu Đình đi tới đã lập tức chào hỏi một cách thân thiết: "Thư ký Đình!"
Có điều, vừa nhìn đến Trần Hạo Vân thì bọn họ lại làm ra vẻ như không nhìn thấy, điều này khiến cho Liễu Đình không tránh khỏi cảm thấy có chút tức giận: "Tổng giám đốc Hà của các anh đâu?"
"Tổng giám đốc Hà đang ở bên trong đó!"
Đẩy cửa ra, hai người cùng sánh bước đi vào, cả gian phòng rộng lớn đều bị tiếng nhạc xập xình bao phủ, trước màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn là một đám đông cả nam lẫn nữ đang ngồi dính cả lại với nhau, trong đó đương nhiên có cả Dương Hà một thân tây trang màu rượu đỏ và ông chủ Vân có vết thương ở tai.
"Ồ, cậu chủ nhỏ đến rồi kìa!"
Vừa thấy Trần Hạo Vân, tiếng nhạc nhất thời cũng được hạ thấp xuống không ít, thậm chí ngay cả Dương Hà cũng đều đứng dậy tiếp đón, hành động này khiến cho người ta cảm giác cứ như là bọn họ thật sự muốn chiêu đãi Trần Hạo Vân vậy.
"Lời khách sáo thì miễn đi!" Khoát tay, từ chối cái ý tốt giả vờ giả vịt của Dương Hà, Trần Hạo Vân chỉ ngồi đại xuống một chiếc ghế gần đó, bắt chéo chân, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn hắn ta: "Nói xem chiều hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi!" Bị Trần Hạo Vân vô tình từ chối ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy nhưng Dương Hổ cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại hắn ta vẫn thản nhiên giới thiệu anh với những người khác: "Tôi xin trân trọng giới thiệu với tất cả mọi người, vị này chính là chủ tịch tân nhiệm của tập đoàn Hưng Thịnh chúng ta, cậu Trần Hạo Vân."
Mọi người trong phòng ngay lập tức ném lại đây không ít ánh mắt khác thường, nhưng tất cả đều có chung một điểm, đó là khiến cho Trần Hạo Vân cảm thấy rất không thoải mái.
"Cậu chủ, thực ra chuyện chiều nay cũng không phải là chuyện gì to tát cả, hôm nay tôi mời anh tới đây thực ra là muốn cùng anh bàn chuyện làm ăn!" Bưng chén rượu lên, Dương Hà sải bước đi vòng quanh Trần Hạo Vân từ trước ra sau, trên mặt từ đầu tới cuối đều treo nụ cười giả lả: "Chỉ cần chuyện này được bàn bạc thành công, thì chuyện mượn tiền kia tôi có thể giải quyết giúp anh trong tích tắc!"
"Anh nói thử tôi xem!" Rút một điếu thuốc ra, châm lửa, Trần Hạo Vân quả thật rất muốn nhìn xem rốt cuộc thì Dương Hà đang muốn làm gì.
"Mọi người đều biết đấy, tập đoàn Hưng Thịnh là của chung tất cả chúng ta, vậy mà anh vừa mới tới đã muốn tiếp nhận nó, có phải là khiến cho người khác rất bất mãn không?"
Những người khác ở trong phòng lập tức gật đầu theo hắn ta, mà Trần Hạo Vân lại cũng không quen biết những người này. Nhưng giữa lúc xuất thuần, anh lại phát hiện ra có vài gương mặt anh đã từng gặp ở lễ truy điệu, chắc hẳn cũng có chút liên quan tới tập đoàn Hưng Thịnh.
"Tổng giám đốc Hà, anh nói vậy là có ý gì?" Liễu Đình chợt lên tiếng phản bác, nói một cách bất bình: "Tập đoàn Hưng Thịnh là do cựu chủ tịch một tay sáng lập, cái gì gọi là của chung mọi người chứ? Hơn nữa cậu chủ thân là con trai của chủ tịch, thừa kế chức vị này chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?"
"Thư ký Đình, ở đây không tới lượt cô nói chuyện!" Dương Hà mất kiên nhẫn trừng mắt lườm Liễu Đình một cái sắc lẻm, rồi lại tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi không biết trước kia cậu chủ đã làm gì, nhưng hiện tại tôi cũng không ngại nói cho anh biết một điều, tập đoàn Hưng Thịnh bây giờ chỉ còn là một mớ bòng bong rối rằm mà thôi, nếu xử lý không tốt thì sẽ phải gánh khoản nợ lên đến vài ngàn tỷ. Là vài ngàn tỷ đồng đấy, không phải là mấy trăm ngàn đâu, anh có thể hiểu được không?"
"Sau đó thì sao?" Vẫn tiếp tục hút thuốc, Trần Hạo Vân đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ hắn ta nói cho hết.
"Vì thế, sau khi hội đồng quản trị chúng tôi bàn bạc thì đi tới quyết định, muốn mời anh thoái vị nhường cho người có tài đức khác." Trên mặt Dương Hà cuối cùng thì cũng hiện ra một nụ cười gian xảo tựa hồ ly, có điều hắn ta lại vội vã bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu như anh thoái vị, thì tôi sẽ trả cho anh mười bảy tỷ, cũng coi như là anh trúng số độc đắc đi, anh thấy thế nào?"
Một điếu thuốc mới cháy được hơn phân nửa, Trần Hạo Vân hơi nheo nheo mắt lại nhìn, ý của Dương Hà anh đương nhiên hiểu rõ, hắn ta chẳng qua chỉ là đang muốn ép anh phải xuống ngựa mà thôi.
"Nếu tôi không chấp nhận thì sao?"
"Nếu anh không chấp nhận..." Giọng nói của Dương Hà chợt trở nên khó xử: "Vậy thì những cán bộ cấp cao như chúng tôi đây cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi."
Những người khác ở trong phòng lại gật đầu hùa theo, tất cả đều bày ra cái vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan, làm cho Liễu Đình xem cũng có chút ngơ ra, không nghĩ tới bọn họ ấy vậy mà lại có cùng một ý tưởng đen tối như thế.
Lời đáp "lực bất tòng tâm" này vẫn khiến Trần Hạo Vân hơi hơi nghi hoặc, các người thì lực bất tòng tâm cái con khỉ gì chứ.
"Chỉ sợ là anh còn không biết, những người chiều nay đến đòi nợ đó đều là người của ông chủ Ngụy cả."
"Ông chủ Ngụy là ai?" Trần Hạo Vân khẽ nhíu mày, cùng lúc đó, Liễu Đình lại nhanh chóng cúi đầu ghé vào tai anh giải thích: "Ông chủ Ngụy là bá chủ của thế lực ngầm ở Hà Nội này, về thuộc tính thì cũng giống như ông chủ Vân, nghe nói là anh Đào chuyên môn nhận lệnh đi làm mấy chuyện xấu không thể phơi bày ra ánh sáng cho lão ta."
"Dựa theo ý của anh, nếu như tôi không dâng cái ghế chủ tịch ra cho anh thì, chuyện với ông chủ Ngụy tôi sẽ không có cách nào giải quyết được, mà một khi đã không giải quyết được, thì công ty sẽ rơi vào con đường phá sản, có phải vậy không?"
"Thông minh đấy!" Dương Hà búng tay một cái tách vang giòn, chỉ vào ông chủ Vân đang ngồi bên cạnh, nói: "Chỉ cần anh giao lại vị trí chủ tịch cho tôi, ông chủ Vân đang ngồi bên cạnh tôi đây và tôi có quan hệ cũng không tồi, tới lúc đó, ông ấy có thể ra mặt can thiệp với ông chủ Ngụy giúp anh, vấn đề này cũng tự nhiên là biến thành con số không tròn trĩnh."
"Ông chủ Vân ư?"
Hai mắt nhìn chằm chằm vào ông chủ Vân, ý cười trên mặt Trần Hạo Vân dần trở nên quái dị, nhưng ông chủ Vân vẫn phải cố gắng gồng mình lên để giữ im lặng. Đêm nay lão ta chỉ đến với tư cách linh vật trấn tràng mà thôi, còn những chuyện khác lão ta đều giao hết cho Dương Hà, lão cũng không nghĩ tới việc mình lại bị Trần Hạo Vân chọc cho một lỗ ở trên tai.
"Thế nào? Phương án đều đã được liệt kê ra cho anh rồi, cái hợp đồng này, ký một chữ thôi chứ nhỉ?"
Vừa nghe vậy, tay sai của Dương Hà lập tức rút ra một bản hợp đồng đặt lên bàn trà, giấy trắng mực đen, ở trên đầu chính là hàng chữ "Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty" viết hoa in đậm, ngay cả ý nghĩ muốn đọc tiếp Trần Hạo Vân cũng đều không có, trực tiếp ném thẳng điếu thuốc cháy gần hết trong tay xuống.
"Được rồi, những gì anh nói tôi đều biết rõ."
Đứng dậy, Trần Hạo Vân quét mắt nhìn khắp tất cả mọi người đang có mặt trong căn phòng này một lượt, thản nhiên tuyên bố: "Từ giờ trở đi, các người sẽ không còn là nhân viên của tập đoàn Hưng Thịnh nữa, những gì mà các người nên nhận được, thì tôi cũng sẽ cho người thanh toán hết với tất cả các người." Nói đoạn, ánh mắt của anh lại quay trở về với Dương Hà: "Còn anh, Dương Hà, một cắc tôi cũng không trả cho anh."
"Trần Hạo Vân, anh thật sự nghĩ rằng có sự tán thành của chú Hải thì anh chính là người đứng đầu của Hưng Thịnh sao?"
Đột nhiên, Dương Hà lại hét lớn một tiếng, cánh cửa phòng lập tức bị người mở bung ra, có không ít người xông thẳng từ bên ngoài vào trong phòng, trong tay bọn họ đều cầm nào ống tuýp, nào vỏ chai rượu các thứ. Đây mới chính là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ.
"Dương Hà, anh mà dám làm xằng làm bậy thì tôi báo cảnh sát đấy!" Liều Đình rút điện thoại di động ra, tính toán dọa cho Dương Hà sợ, thế nhưng chỉ một giây tiếp theo thôi, lại đã có một bàn tay thò ra giật lấy điện thoại của cô ấy: "Báo cảnh sát ư? Cô cũng không nhìn lại xem nơi này là nơi nào đi?"
Nghe vậy, Trần Hạo Vân vẫn không hề có chút biểu hiện hoang mang, rối loạn nào, ánh mắt anh xuyên qua đám người, găm thẳng vào người Mạc Vân: "Ông chủ Vân, ông cảm thấy chuyện này bây giờ phải xử lý như thế nào mới phải đây nhỉ?"
"Đây là mâu thuẫn nội bộ của quý công ty, Mạc Vân tôi đây cũng không tiện nhúng tay vào, các vị cứ tùy tiện xử lý đi!" Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông chủ Vân lại cũng không hề có ý định rời đi, mà Trần Hạo Vân hiển nhiên cũng đã nhìn ra được, đám người cầm vũ khí vừa xông vào kia đều là người của ông chủ Vân.
"Vậy thì xem ra là không thể thương lượng gì nữa rồi."
Sau khi ra chiều tiếc hận lắc đầu, Trần Hạo Vân bắt đầu vặn vẹo cánh tay, sau đó lại kéo Liễu Đình vào trong góc tường phía sau, nói nhỏ: "Đừng sợ, có tôi đây rồi!"
- -------------------------------
Tác giả:Cầu ủng hộ (^6^)