Tiêu Thiệu Củ không trả lời nàng, mà nhìn về phía thị vệ thông bẩm.
“Nô tỳ kia, một trăm gậy, đuổi ra khỏi phủ công chúa, còn lại năm mươi gậy, đuổi về Thượng Kinh.”
Thị vệ nghe mệnh vội vàng rời đi, Gia Luật Hoàn Cai lại có chút do dự.
“Siêu Na, có quá nặng không, nô tỳ kia…”
Nàng không phải thánh mẫu, mà là nàng vẫn thói quen dùng vũ khí hợp pháp hiện đại để đo lường, hành vi của Chu Ca xem như là vấn đề đạo đức, nhưng không có vi phạm pháp luật, cũng không đến mức trừng phạt như vậy.
“Một trăm gậy không nhiều lắm, hơn nữa ta chưa từng giết người.” Tiêu Thiệu Củ thản nhiên nói.
Chàng quả thật chưa từng giết người, nhưng nô tỳ kia có thể chống đỡ được một trăm cái này hay không là do tạo hóa của ông trời.
Sự tình đã chấm dứt, hiểu lầm của hai người được hòa giải, bầu không khí vốn lạnh như băng cuối cùng cũng bắt đầu tan chảy.
“Chuyện này là vấn đề của ta.” Gia Luật Hoàn Cai tiếp tục xin lỗi, “Ta vốn nên tin tưởng chàng vô điều kiện…”
“Không phải vô điều kiện,” Tiêu Thiệu Củ ngắt lời nàng “mà là có căn cứ.”
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của Gia Luật Hoàn Cai, chàng nói, “Còn có tin tưởng, tin tưởng không phải xuất phát từ lời hứa của ta, cũng không phải hành vi của ta, càng không phải dựa vào tình cảm dành cho ta.”
“Tin tưởng, đến từ chính nàng.”
“Khi trong lòng đã nhận định đối phương là người như thế nào, thì rất khó phá hủy nhận thức của mình, niềm tin được sinh ra từ đó.”
“Bồ Đề Nô, nàng vẫn không hiểu ta.”
Giọng điệu của Tiêu Thiệu Củ đột nhiên mềm đi, giống như một con sói con khẽ nức nở, khiến Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Nàng mím môi đi tới trước mặt Tiêu Thiệu Củ, chủ động ôm lấy chàng.
“Sau này sẽ không vậy nữa đâu, ta sẽ, hiểu rõ chàng hơn một chút.”
Dành phần còn lại của cuộc đời họ.
……
Khai Thái năm năm tháng chín Quý Mão, Nam Kinh, nơi đóng giữ của quốc vương Tần Tấn Gia Luật Long Khánh đến triều, thượng thân ra nghênh đón.
“Trẫm biết đệ thích săn thú, đặc biệt sai người sắp xếp nơi này.” Gia Luật Long Tự cười nói.
“Nhiều năm như vậy, vẫn là mẫu hậu và hoàng huynh vẫn nhớ rõ thần đệ thích gì.” Gia Luật Long Khánh vuốt râu, cũng cười rộ theo Gia Luật Long Tự.
“Tông Chính và Tông Đức vẫn còn đang ở bên cạnh đệ đọc sách chứ?” Gia Luật Long Tự đột nhiên hỏi.
“Vâng, đợi bọn họ lớn hơn một chút, sẽ đích thân đi ra ngoài làm việc.” Gia Luật Long Khánh trả lời.
Gia Luật Long Tự gật gật đầu, “Hai đứa nhỏ nói nhỏ cũng không nhỏ, trẫm nghĩ năm nay sẽ cho bọn họ một tước vị, cũng dễ để tính toán sau này.”
“Bệ hạ, chuyện này không thích hợp lắm.” Gia Luật Long Khánh lộ ra vẻ mặt khó xử, “Thần đệ cho rằng bọn họ còn phải tự mình đi học hỏi kinh nghiệm trước…”
“Cứ định như vậy đi.” Gia Luật Long Tự không thèm để ý khoát tay áo, “Đệ hiếm khi một lần lên kinh, chơi thêm hai ngày nữa đi.”
“Toàn bộ nghe theo hoàng huynh, nhưng mà thần đệ nhớ, Linh An cách nơi này cũng không xa…” Gia Luật Long Khánh cười, ý tứ không nói nên lời.
Gia Luật Long Tự ra vẻ thương cảm thở dài một tiếng, “Phổ Hiền Nô ái nữ quả thật là nổi danh, hiện tại trẫm muốn tranh giành với công chúa Thái Bình một trận.”
Ông ta nhìn đệ đệ chẳng những không ngượng ngùng mà còn càng thêm kiêu ngạo, đột nhiên nhớ tới mấy tiểu công chúa của mình, trong lòng cũng mềm nhũn, “Đệ đi xem một chút cũng tốt, như vậy mới thật sự yên tâm.”
Gia Luật Hoàn Cai và Tiêu Thiệu Củ đang ngồi đối mặt nhau đánh cờ, bỗng thấy người gác cửa chạy như bay về phía mình, “Công chúa, đại vương tới rồi.”
Đại vương? Gia Luật Hoàn Cai sửng sốt một chút, nhấc váy lên chạy ra ngoài, còn chưa tới cửa thì đã thấy Gia Luật Long Khánh tươi cười đi vào.
“Phụ thân.” Gia Luật Hoàn Cai nhào tới, trực tiếp ngã vào vào vòng tay rộng mở của Gia Luật Long Khánh.
“Sao ngài đột nhiên tới đây?” Nàng hỏi.
Gia Luật Long Khánh ha hả cười nói, “Ta đến triều yết kiến bệ hạ, nghĩ là Thượng Kinh cách chỗ của con không xa, cho nên đến xem một chút.”
“Thân thể nương có khỏe không ạ?” Gia Luật Hoàn Cai hỏi.
“Vẫn như cũ, không cần lo lắng.” Gia Luật Long Khánh nói xong, rồi nhìn Gia Luật Hoàn Cai một cái, “Xem ra Tiêu Thiệu Củ biết thương người, con nhìn xem, trên mặt ngày càng có thịt rồi này.”
Tiêu Thiệu Củ vừa đến sảnh chính liền nghe thấy những lời này, chàng cười cười, thuận thế tiếp lời, “Mấy ngày nay, Bồ Đề Nô vẫn nhắc tới ngài, chi bằng đại vương ở lại vài ngày lại đi.”
Gia Luật Long Khánh lắc đầu, “Chỗ Hoàng huynh đang chờ ta, ta cũng không thể chậm trễ được, nhiều nhất là ở chỗ này một đêm.”
Thấy nữ nhi bĩu môi, ông vốn định sờ sờ đầu nàng để tỏ vẻ áy náy, nhưng lại thấy nàng đã lập gia đình, không còn là tiểu cô nương nữa, vì thế lại hậm hực rút bàn tay vừa vươn ra.
Gia Luật Long Khánh ở lại dùng cơm trưa, thấy trên bàn có rất nhiều món mà Gia Luật Hoàn Cai thích ăn, nên khi nhìn Tiêu Thiệu Củ, ánh mắt ông lại có thêm chút hài lòng và tán thưởng.
Tiêu Thiệu Củ bình tĩnh nhận được lời khen ngợi trong im lặng của nhạc phụ, ngược lại Gia Luật Hoàn Cai ở một bên thì nổi da gà.
“Cha, người cứ nhìn chằm chằm Tiêu Thiệu Củ làm gì, mau ăn thức ăn đi.” Nàng hơi trách móc, lại bưng thêm một miếng bánh ngọt cho Gia Luật Long Khánh.
Gia Luật Long Khánh rất nể mặt ăn xong bánh trong chén, nói: “Đã vài ngày rồi, mẫu thân con muốn khi nào có thể ôm cháu trai…”
“Khụ khụ, khụ…” Gia Luật Hoàn Cai uống nước, đột nhiên không nuốt được, sặc vào cổ họng.
Nàng có chút hối hận, sao mình không cho Gia Luật Long Khánh nhìn Tiêu Thiệu Củ nhiều hơn vài lần chứ?
Có lẽ là cảm thấy việc này do ông nói ra nên có chút xấu hổ, Gia Luật Long Khánh lại bổ sung thêm là Tần quốc phi vẫn luôn nhớ thương, mình cũng không thèm để ý, nhưng Gia Luật Hoàn Cai vẫn nhìn ra khát vọng của ông từ ánh mắt không che dấu của Gia Luật Long Khánh.
Hóa ra vấn đề này đã có từ thời cổ đại. Gia Luật Hoàn Cai chớp mắt mấy cái, đang nghĩ nên trả lời như thế nào thì cảm giác một bàn tay lặng lẽ đặt ở trên thắt lưng mình.
“Cơ thể của Bồ Đề Nô hơi yếu, muốn tĩnh dưỡng hai năm mới có thể cân nhắc chuyện này, ngài cùng Vương phi không cần quá nóng vội.”
Giọng nói của Tiêu Thiệu Củ đúng lúc vang lên, đồng thời thu hút sự chú ý của hai người còn lại trên bàn.
“Điều trị tốt, điều trị tốt.” Gia Luật Long Khánh cũng muốn sớm kết thúc đề tài này, vì vậy nghe câu trả lời của Tiêu Thiệu Củ thì vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó không nhắc tới nữa.
Gia Luật Long Khánh chỉ ở lại một đêm, sáng hôm sau liền muốn khởi hành trở về, Gia Luật Hoàn Cai nhiều lần giữ lại cũng không được, chỉ có thể cùng Tiêu Thiệu Củ tiễn đưa.
“Đừng khóc.” Thấy nữ nhi hai mắt rưng rưng, Gia Luật Long Khánh cũng không dễ chịu trong lòng, “Sau này, phụ thân nhất định thường dẫn mẫu thân con tới đây, có thể thuận tiện đi lên kinh lừa hoàng bá phụ con mấy bữa cơm nữa, một công đôi việc.”
Nghe thấy Gia Luật Long Khánh nói giỡn với nàng, Gia Luật Hoàn Cai cũng không muốn biểu hiện quá đau khổ, vì thế lau nước mắt ở trong mắt đi, cười cười với ông.
“Cha đi rồi, con tự chăm sóc tốt cho mình.” Gia Luật Long Khánh nói xong, rồi leo lên xe ngựa đã đỗ trước cửa phủ công chúa.
“Đi thôi.” Ông vỗ ngực nhẹ nhàng ho hai tiếng, phân phó nói.
Danh Sách Chương: