Nam nhân cầm đầu dẫn đầu nhích mặt lại gần và cẩn thận nhìn thẻ thắt lưng kia.
Hắn ta có chút không tin, dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện cắm lông gà làm lệnh tiễn, ai biết được tỳ nữ trong cung Tần Tấn vương cầm lệnh bài ra tác oai tác oái hay không?
Có một người bên cạnh dường như đã tỉnh, hắn lặng lẽ đánh giá Gia Luật Hoàn Cai, sau đó cúi người bên tai nam nhân nói vài câu.
Chỉ thấy nam nhân kia hít sâu vài hơi, lui về phía sau hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Gia Luật Hoàn Cai khoảng một người.
“Tại hạ Sát Lạt, gia phụ là phó sứ Hạt Lỗ Ninh ở Bắc Xu Mật Viện, gặp qua công chúa Thái Bình.” Hắn hành lễ qua loa, ngữ điệu có chút cứng rắn.
Nếu nàng là công chúa, thì hắn cũng không đến mức đuối lý như thế, nhưng phụ thân của công chúa Thái Bình là Gia Luật Long Khánh, quyền thế ngập trời, bọn họ không thể trêu vào.
Sát Lạt nhéo nhéo nắm tay, hơn nữa công chúa này còn là nữ nhi yêu dấu của quốc vương Tần Tấn…
Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy bộ dạng lấy lòng hắn, khinh thường bĩu môi.
“Nói cho ngươi biết,” Nàng nhẹ giọng, lạnh đến mức không hề có cảm xúc “Loại người như ngươi, vĩnh viễn không xứng để nói Tiêu Thiệu Củ, nếu lại để ta nghe được hai người nói lung tung, không chỉ đơn giản như hôm nay.”
Cũng chỉ là một tiểu nha đầu hơn mười tuổi, nhưng khí thế khi nói chuyện lại khiến người ta sợ hãi.
“Công chúa giáo huấn chính là đúng.” Sát Lạt cắn răng, hung hăng nói.
Không biết xung quanh là do ai thông báo cho thị vệ tuần tra, lúc này một đội binh lính đi lên, Gia Luật Hoàn Cai nhận ra người dẫn đầu là người của Gia Luật Long Khánh.
Thị vệ trưởng nhìn thấy công chúa trong đám người, trong lòng trách cứ bản thân thất trách, vội vàng tiến lên hành lễ.
Sát Lạt nhìn thấy là người của Tần Tấn quốc vương, tâm trạng càng thêm không ổn, thị vệ dưới trướng Gia Luật Long Khánh kiêu ngạo và cứng rắn, mình gặp phải bọn chúng khẳng định sẽ xui xẻo.
Nghĩ đến đây, hắn ta dứt khoát ném ra một cái cớ rồi vội vàng rời đi trước khi mọi người kịp phản ứng.
“Vừa rồi phiền các ngươi, ta ở đây cũng không có chuyện gì, các ngươi không cần cứ nhất quyết ở lại đây đâu.” Gia Luật Hoàn Cai cười cười với trưởng thị vệ, làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Từ lúc Mãn Ca báo danh, Lục Ngạn đã cứng đờ tại chỗ, cho đến bây giờ vẫn chưa kịp phản ứng.
Công chúa trước mắt hắn, cùng công chúa khiến Tiêu Thiệu Củ yêu đến chết đi sống lại, là một người sao? Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện với công chúa, nhưng không nghĩ rằng Gia Luật Hoàn Cai lại chủ động đi về phía mình.
“Vừa rồi nghe Lục đại nhân một mực bảo vệ Tiêu đại nhân, các ngươi quen biết nhau à?”
“Ta và Siêu Na là bằng hữu.” Lục Ngạn hơi ngượng ngùng, “Lục mỗ sao có thể gánh vác được một tiếng đại nhân của công chúa, gọi ta là Mẫn Chi là được rồi.”
Thì ra là bằng hữu à, Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, thế giới này quả nhiên rất nhỏ.
“Tiêu Thiệu Củ hắn, vẫn luôn bị đánh giá như vậy sao?” Gia Luật Hoàn Cai đè nén nỗi khổ trong lòng, nhẹ giọng nói.
“Còn có chuyện quá đáng hơn.” Lục Ngạn nhắc tới chuyện này liền cảm thấy tức giận, đột nhiên ý thức được thân phận của người trước mặt, giọng điệu lúc này mới chậm lại, “Có người nói bên trong và bên ngoài hắn không giống nhau, còn nói a dua nịnh nọt, sau chuyện đó ta mới quen biết hắn, nghe chửi cũng nhiều năm rồi.”
Lúc Lục Ngạn đang nói, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong anh.
“Công chúa có muốn nghe chuyện kia không?”
Hôm nay Lục Ngạn vừa gặp Gia Luật Hoàn Cai liền hiểu tại sao Tiêu Thiệu Củ chịu từ bỏ nhiều năm vì nàng như vậy.
Vì vậy, hắn muốn giúp đỡ.
“Bởi vì Hoàng hậu là muội muội của Siêu Na, ban đầu những người đó không dám quá đáng, công chúa chỉ cần ngẫm lại vì sao hắn đắc tội nhiều quyền quý như vậy mà vẫn có thể yên ổn đi tới bây giờ thì cũng hiểu được.” Lục Ngạn ho một tiếng, chậm rãi nói.
“Nhưng mấy năm nay nhất tộc của hoàng hậu đang ở thế yếu, hơn nữa Tiêu gia bây giờ coi hắn có cũng được không cũng không sao, nếu còn muốn trở lại vị trí mà hắn muốn, nhất định phải tiếp xúc nhiều với nam bắc Xu Mật Viện cùng các quan viên ở địa phương.”
Lục Ngạn đột nhiên cười cười, trong giọng nói chứa sự nhạo báng, “Hắn đi bái phỏng những người đó, nhưng chưa bao giờ mang theo mấy vật màu vàng màu trắng, cũng không lạ gì bây giờ vẫn là một quan viên bị đào thải.”
Thật ra Tiêu Thiệu Củ vẫn không thay đổi, chàng vẫn kiên quyết nhất lựa chọn những gì chàng muốn gắn bó.
Nhưng chàng đã quên, thứ quan trường không cần nhất chính là người như chàng.
Gia Luật Hoàn Cai nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó cũng cười rộ lên theo.
Nhờ người ta làm việc gì đó, nhưng không cho người ta cái gì, không biết nên gọi chàng là ngu hay là gân[1].
“Chính là bởi vì vẫn không từ bỏ, cho nên hắn bị nói là tham quyền thế đi.” Nàng nói.
Lục Ngạn suy nghĩ một chút, vẫn nói ra: “Thật ra bây giờ Siêu Na định từ bỏ, bởi vì hắn muốn theo đuổi những thứ quan trọng hơn.”
Nghe xong, Gia Luật Hoàn Cai luôn cảm thấy Lục Ngạn có ý gì đó, tai bắt đầu nóng lên trong vô thức.
Mục đích đã đạt được, Lục Ngạn cũng không ở lại nữa, hắn rốt cục từ Thượng Kinh đi ra, cũng không có nhiều thời gian ở bên ngoài.
[1] Gân: Từ gốc “筋”, có ba nghĩa, gân, bắp thịt và cốt sắt, và cũng là tên của một loại tre cao, rất cứng, thời xưa thường dùng làm cán dáo mác. Ý tác giả muốn nói là anh Củ co được giãn được.
Danh Sách Chương: