Tòa nhà Quốc Tế có cái tên khác là cao ốc Thiên An, cao tới 100 tầng, được mệnh danh là nơi tập trung tinh anh danh giá bậc nhất của thành phố Thiên An.
Người dân thành phố dùng việc vào được tòa nhà Quốc Tế làm việc làm vinh quang, không chỉ nơi này phúc lợi đãi ngộ tốt, còn vì nơi này là nơi tập trung tinh anh cao cấp.
Chỉ cần có thể lăn được vào giới thương nghiệp này, đồng nghĩa bước nửa chân vào giới quyền lực của thương nghiệp Thiên An, có giá trị thương nghiệp không thể đo lường.
Mà hai người này lại rất hời hợt, nói muốn mua cả tòa tòa nhà Quốc Tế, chuyện này sao có thể chứ?
Nhưng người quen với thiếu chủ đều biết, thiếu chủ không thiếu tiền.
Ngược lại, tài sản ròng dưới tên của thiếu chủ, đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng khiếp.
Tiền, đối với thiếu chủ mà nói, chỉ là một con số.
Có điều nửa phút sau, điện thoại đã đổ chuông.
Lãnh Nhan lạnh nhạt đáp một tiếng rồi cúp máy, quay đầu sang, cung kính nói: “Thiếu chủ, đã mua rồi ạ, bây giờ tòa nhà Quốc Tế đã đứng dưới tên của anh.”
“Ngoài ra, chủ nhân cũ Tăng Quốc Vinh hỏi anh có thời gian không, định tổ chức lễ bàn giao cho anh—”
“Không rảnh.”
Lãnh Nhan còn chưa nói hết thì bị Vương Nhất cắt ngang: “Bảo ông ta quản lý thêm một chút, một tháng sau rồi nói.”
“Được.”
Lãnh Nhan gật đầu, không nói chuyện nữa.
Sau khi tiễn Vương Nhất đi, Lý Mộng Đình trở về trong phòng, một mình ngồi trên sô pha thất thần.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung cũng ngồi vây bên cạnh Lý Thiên Dương vẫn đang hôn mê, mặt mày ủ dột.
Nhà họ Lý đã mất đi cột chống, giống như chịu tai họa diệt vong.
“Vẫn nên mau chóng chuẩn bị hậu sự đi.”
Lý Xung đứng dậy, sắc mặt đau buồn nói.
Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt đều run rẩy, nhưng nhìn gương mặt hiền từ của Lý Thiên Dương, cuối cùng cũng không nói gì cả.
“Khụ khụ—”
Đột nhiên, Lý Thiên Dương đang hôn mê ho một tiếng, từ từ mở mắt ra.
“…”
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều đơ như khúc gỗ nhìn một màn này, sững ra ba giây thì đứng bật dậy, vây lấy Lý Thiên Dương.
“Anh cả, anh tỉnh rồi!”
“Làm em lo lắng chết rồi, bây giờ không sao rồi chứ?”
“Ba!”
Trong lòng mọi người nhà họ Lý giống như buông bỏ một tảng đá, sắc mặt thoải mái hơn không ít.
Lý Mộng Đình càng ôm chặt lấy Lý Thiên Dương.