“Ba không biết tên của Tử Lam sao?”
Cô bé nghẹo đầu, hỏi với giọng non nớt
“…”
Vương Nhất lập tức hoảng.
Lẽ nào, anh không biết tên của con gái, khiến con gái đau lòng rồi sao?
Tuy nhiên, suy nghĩ của người lớn lại không giống với trẻ con.
Cô bé dùng cả tay lẫn chân, bò lên chân của anh, chủ động giang hai tay ra, mỉm cười nói: “Ba, bế.”
Vương Nhất ngây ngốc nhìn cô bé, tâm thần chợt run rẩy.
Khoảnh khắc này, Vương Nhất chìm đắm.
Anh cũng muốn bế con gái của mình, lại sợ anh cẩu thả, sẽ làm đau con gái, chỉ đành dùng cả hai tay đỡ cô bé lên.
Cô bé lại ôm chặt cổ của Vương Nhất, hôn chụt một cái vào mặt của anh, cười khanh khách: “Con tên Tử Lam, ba nhớ rồi chứ.”
“Tử Lam, Tử Lam…”
Vương Nhất không ngừng đọc thầm cái tên này, giống như muốn in sâu vào trong tim, sau đó vội nói: “Ba nhớ rồi.”
“Vậy, họ thì sao?” Vương Nhất hỏi.
Anh có hơi thất vọng, anh 5 năm không trở về, họ của con gái, chắc là theo họ mẹ nhỉ?
Tuy nhiên, Tử Lam lại lắc đầu, nói: “Không có ạ, Tử Lam không có họ, chỉ gọi là Tử Lam.”
Ầm!
Lời này vừa dứt, Vương Nhất giống như bị sét đánh, cả người run rẩy.
Không có họ…
Sững sờ nhìn Tử Lam, trên mặt Vương Nhất tràn ngập sự tự trách.
Là bởi vì không biết ba ruột của mình là ai sao?
Cho nên không đặt họ cho đứa trẻ, là vì còn ôm một chút hy vọng, ngày nào đó, ba của đứa trẻ sẽ trở về sao?
“Khinh Hồng…”
Vương Nhất ủ rũ đau thương, 5 năm nay, cô nhất định sống rất không dễ dàng.
Nhất thời, anh cảm thấy mình chính là một tên khốn.
Lúc này, hai tay của Tử Lam bóp má của Vương Nhất, bĩu miệng nói: “Các bạn nhỏ khác trong tiểu khu đều có ba, chỉ có Tử Lam không có, bây giờ ba trở về rồi, sau này mãi mãi đừng rời xa Tử Lam nữa, có được không?”
Bỗng chốc, Vương Nhất khẽ run rẩy, ôm chặt lấy Tử Lam, giống như thề, lẩm bẩm: “Không đi nữa, sau này ba không đi nữa, sẽ ở bên cạnh Tử Lam.”
“Thật sao?”
Tử Lam nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
“Thật.”
Vương Nhất trịnh trọng gật đầu: “Còn nữa, Tử Lam có họ, họ Vương, tên là Vương Tử Lam.”
“Vương Tử Lam…”