Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy hôm nay, nàng không khi nào được rảnh rỗi, lúc thì chạy bên này lấy thuốc, khi thì sang bên kia tặng đồ, lúc thì sang bên này lấy lấy sách, cho đến tối nàng mới có thời gian ngủ một giấc cho đã.

Lạc Nhi vừa chợp mắt thì Âu Dương Liệt xuất hiện, hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng mà đau lòng, rồi biến đi đâu mất. Một lát sau mặt mày nhem nhuốc quay lại, cầm trên tay món điểm tâm mà hắn vừa làm cho Lạc Nhi.

Hắn mãn nguyện cười nhìn nàng:

"Haizz. Nàng đúng là cố chấp."

Nói rồi biến mất trong không khí giữa làn khói đen thần không hay, quỷ không biết.

Hắn đâu hay, hắn vừa đi cũng là lúc một bóng đen lén vào phòng Lạc Nhi, cất một rọ thuốc ở trong nàng của nàng rồi bay đi.

Ánh Dương cung.

Trương quý Tần từ lần mất mặt đó, trở nên vô cùng ghét Lạc Nhi, nên đã nghĩ ra một hạ sách để hại nàng, một hắc y nhân bất ngờ bay xuống, Trương quý Tần thong thả ngồi trên ghế hỏi: "Sao rồi?"

"Đã làm xong rồi."

"Tốt, ngươi đi tìm trương ma ma lĩnh thưởng."

"Đa tạ nương nương." Nói rồi hắn bay đi để lại nụ cười gian ác của Trương quý Tần ở lại.

Hôm sau.

Cả hoàng cung bận rộn chuẩn bị đón sứ giả của Tĩnh quốc đến đây giảng hòa cho hai đế quốc, nghe đâu rằng, bên phía Tĩnh quốc đã đồng ý để công chúa Lạc Khuynh Tâm gả sang Hỏa Long quốc làm một hòa thân công chúa, chính thức lên làm hoàng hậu danh ngôn chính thuận, Lãnh Thần Phong cũng hết cách nên đã đồng ý.

Trời vừa sáng Lạc Nhi đã thức dậy ngay, dạo này ở gần Lãnh Thần Phong, nàng dậy rất sớm để nấu cơm cho hắn.

Vì hắn bảo, cơm nàng nấu rất ngon, Lạc Nhi thầm nghĩ `Ngon cái đầu nhà chàng, chàng sắp ăn hết hoa lá của ta rồi đó´ bất giác nàng thấy một đĩa điểm tâm to đùng trên bàn, Lạc Nhi cao hứng chạy lại cầm lên ăn, nàng nhận ra ngay đây là của Liệt, vì lúc ở ma giới, có một lần Liệt tự tay làm điểm tâm cho nàng.

hắn nói:

"Đời này ta chưa bao nấu ăn cho nữ nhân, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng!"

Lạc Nhi cười thầm, vẫn là ma Vương chu đáo nhất, bất quá, ta phụ ngươi rồi Liệt.

Ăn cong Lạc Nhi lại đi đào mấy củ cải để làm món xào cho Lãnh Thần Phong, chật vật cả ngày mặt mày lem luốc cả lên mới đào được mấy củ.

Lãnh Thần Phong đi ngang qua đứng một góc nhìn trộm nàng, cười nhếch mép rồi cất bước lại gần nàng: "Ngươi đang làm cái gì đây?"

Lạc Nhi giật mình quay đầu lại: "À! Ta định nấu cho người món củ cải xào mà ngài thích, xem ta có giỏi không?"

"Ngươi quên là hôm nay trong cung có tiệc sao?"

"Hả? Sao ngài không nhắc ta, trời ơi! Ta quên rồi, nấu cái này ai ăn đây?"

"Hảo hảo, ta không phụ tấm lòng của ngươi, ta sẽ ăn, được không?"

Lạc Nhi phí cười: "Ừm.. Người giúp ta một tay rồi đi ăn tiệc nào.."

* * *

Trong đại điện sa hoa, các vũ nữ thướt tha múa điệu `Kinh Hồng Tâm´ một điệu múa khá được quan tâm ở Hỏa Long quốc, Lạc Nhi đứng phía sau Phong thích thú nhìn đám vũ nữ kia đúng là điêu luyện.

Lãnh Thần Phong nâng ly rựu lên:

"Nào! Ta kinh mọi người một chén, sứ giả! Mời.."

Vị sứ giả kia hài lòng uống cạn ly rựu.

"Không hổ danh là đất nước hùng mạnh, lão nô thật khâm phục Hỏa Quốc của ngài."

Lãnh Thần Phong cao hứng khi nghe vị sứ giả kia ca ngợi giang sơn của hắn, đột nhiên vị sứ giả dường như nhớ tới điều gì đó!

"À! Ta nghe nói, tiên hoàng của Long quốc, đa tài lại tuấn tú, trước khi ông mất có để lại một bức họa tuyệt mỹ, chẳng hay lão nô có vinh hạnh được thấy nó không? Ta muốn xem tiên hoàng có giỏi như lời đồn không?"

Lãnh Thần Phong bình ổn đáp: "Được thôi! Người đâu? Đem bức `Hoàng Long Nhãn Thiên´ của tiên hoàng ở ngự thư phòng lên đây."

"Rõ!"

Được một lúc lâu, bọn họ vừa nói chuyện vừa chờ tiểu yến tử mang tranh đến.

Sứ giả liền bất ngờ đập bàn hét to:

"Có độc!"

Như thế mọi ánh mắt đều dồn về vị sứ giả đó.

Lãnh Thần Phong cau mày: "Có độc?

" Hỏa quốc có phải quá xem thường chúng ta, ngài quên chúng ta giỏi nhất là dụng độc lại bỉ độc vào rựu của ta, ngài nói đây là ý tứ gì? "

" Ngươi yên tâm. Đây là đế quốc của ta, một con rùi cũng không chạy thoát đâu. "

Nói rồi Lãnh Thần Phong quát:

" Người đâu, soát. "

`Lạc Nhi´ xem ra nàng đã có hành động rồi, nhưng hắn vẫn mong người đó không phải nàng, vì hắn vô tình vướng phải chữ `Tình´ của nàng mất rồi, nếu là nàng, hắn thật không biết nên xử lí thế nào.

Lãnh Thần Phong uy nghiêm ra lệnh:

" Lục soát cả đại điện cho trẫm, ta không tin, thủ phạm chạy nhanh đến như vậy! "

Lạc Nhi vẫn chưa hay biết gì về chuyện nàng đang bị hãm hại, không nghĩ gì về chuyện có độc.

Một khắc sau...

Bọn họ cuối cùng cũng soát đến người nàng, liền phát hiện...

Lãnh Thần Phong như không tin vào mắt mình, hắn không vội đi đến chỗ nàng tra vấn. Hắn nghĩ có thể nàng không muốn hắn lập hậu nên mới làm như vậy nhưng khi dùng châm thử độc trong món điểm tâm của hắn thì... Có độc.

Lạc Nhi giật bắn cả mình:" Ta... Ta sao? Sao... Sao có thể chứ? "

Lãnh Thần Phong cướp ngay lời nàng:" Vậy lọ thuốc này được tìm thấy trong người của ngươi, ngươi giải thích thế nào đây! "

Lạc Nhi bước xuống ở giữa đại điện đối diện với Lãnh Thần Phong:" Không phải ta, ta bị vu oan, ta bị hãm hại. "

Lãnh Thần Phong không nể nang gì quăng ngay mấy bức thư mà hắn tìm thấy dưới gối Lạc Nhi, trong đó có ghi rõ, Lạc Nhi là gian tế của đế quốc khác đến đây quyến rũ hắn, làm cho hắn không đề phòng mà trừ khử, ban đầu đọc xong mấy lá thư này hắn cũng không dám tin, nhưng xem ra không ai thay đổi được cái gọi là sự thật.

Lạc Nhi lơ đãng nhặt mấy lá thư lên đọc, nàng lắc đầu liên tục:" Không, không phải ta. "

Hắn tức giận liền không kiểm soát được mình, đâm ngay ngực Lạc Nhi một nhác chí mạng.

" Ngươi khiến ta quá thất vọng, vậy thì đừng trách ta. "

Lạc Nhi cười ra nước mắt nhìn mũi kiểm ở trước ngực mình, nàng không sợ chết, một kiếm này chẳng qua cũng chỉ làm nàng mất đi một cánh hoa, nhưng cái mà nàng để tâm chính là dự tàn nhẫn của chàng. Chẳng lẽ, lâu nay, tâm ý của nàng chàng không hiểu, hay chàng vốn chẳng để tâm tới, đây là đau sao. Lần đầu một đóa bỉ ngạn như nàng hiểu thế nào là đau, là khổ...

Trương quý Tần ngồi phía trên kia hài lòng cười nhếch mép, nâng ly tra lên thưởng thức màn kịch hay, ả cười thầm trong lòng.

Phía dưới kia, Lạc Nhi không bận tâm đến mũi kiếm đang ở ngay tim mình, bước chân vẫn tiến tới, làm thanh kiếm đâm vào sâu hơn, nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt xinh đẹp đó:" Chàng có từng thích ta không? "

Lãnh Thần Phong không do dự buông ra những lời tàn nhẫn:" Ngươi nghĩ, một nô tỳ như ngươi, ta có thể thích sao? "

" Vậy vì sao chàng để ta vào hoàng cung này chứ! "

Lạc Nhi gào to câu nói đau tận xương tủy này, cùng lúc đó Âu Dương Liệt từ mái trần bất ngờ bay xuống, một chưởng đánh mạnh xuống phía dưới.

Lãnh Thần Phong nội công khá cao nên chỉ lùi về phía sau vào bước, Liệt ôm Lạc Nhi vào trong lòng mình thủ thỉ:

" Lạc Nhi, nàng... "

Cả đại điện ai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Liệt, Lãnh Thần Phong nhướng mày nhìn Âu Dương Liệt," Ngươi là ai?"

Âu Dương Liệt không để tâm đến Lãnh Thần Phong, mắt vẫn không rời khỏi người Lạc Nhi, nhiễm tưởng rằng Lạc Nhi sẽ khóc, không ngờ nàng ấy lại cười, cười thật rạng rỡ, cười đến nước mắt vô thức cũng ùa theo, làm cho người ta càng nhìn càng thương tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK