Hoàng cung..
Lạc Nhi và Âu Dương Liệt sau khi đi U Minh cốc thì quay trở về hoàng cung, họ đang ngồi trên bàn ăn, nhưng không khí thì khá căng thẳng, không ai nói gì!
Lạc Nhi đưa mắt nhìn Âu Dương Liệt, nhẹ giọng nói: "Liệt!"
Âu Dương Liệt nghe tiếng Lạc Nhi gọi thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đó, Lạc Nhi có thể cảm nhận được nó giống hệt đôi mắt của chàng ngàn năm trước, bi thương như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có phải mình làm tổn thương Liệt hay không?
"Hửm.."
Âu Dương Liệt đáp lời Lạc Nhi, Lạc nhi mím nhẹ môi, nói tiếp:
"Ta.. Ta nghĩ.. Mình phải đi!"
"Nhanh như vậy sao? Nàng đi tìm hắn sao?"
"Ừm.. Ta đã chờ ngày này cả ngàn năm, ta không chờ được nữa, ta phải đi thôi!"
"Ta tôn trọng quyết định của nàng, ngày mai ta phải đi Hồ tộc một chuyến, tiện đường đưa nàng đến nhân gian, sau khi giải quyết xong việc, ta sẽ tìm nàng."
Âu Dương Liệt nói mà không đành lòng, bây giờ hắn đối diện với Lạc Nhi, hắn sẽ không kìm chế được mà bắt nàng ở lại ma giới, làm ma hậu của hắn mà bất chấp tất cả, tốt nhất nên để nàng đi, đi tìm hạnh phúc của nàng.
Lạc Nhi đột nhiên đứng dậy, lại gần Âu Dương Liệt, bất ngờ ôm lấy hắn, "Liệt à! Cảm ơn ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi!"
Âu Dương Liệt trợn cá mắt, không nói nên lời, mặc kệ hành động của nàng, coi như đây là lần cuối hắn được ôm nàng như thế này, Lạc Nhi.
Đêm đến.
Lạc Nhi cứ nằng nặc kéo Âu Dương Liệt đi ngắn trăng, nàng nói:
"Trăng đêm nay đẹp lắm, đi ngắm cùng ta đi, đi! Liệt!"
"Ta mệt lắm, nàng đi trước đi!"
Âu Dương Liệt nói rồi xoay người định rời đi về ngự thư phòng nghỉ ngơi, Lạc Nhi vội chạy tới trước, dang hai tay ra chặn đường hắn lại: "Giờ có đi không?"
"Không!"
"Có đi không?"
"Không!"
Lạc Nhi bất ngờ khóc lớn lên, cứ như đứa nhỏ đòi kẹo hồ lô, "Hụ hụ! Liệt bỏ rơi ta, Liệt ghét ta, ta khóc đi cho rồi, hu hu!"
Âu Dương Liệt phì cười trước hành động của nàng, hắn thua, hắn thất bại thảm hại trước những giọt nước mắt của nàng!
Thế là hắn bị Lạc Nhi kéo đi ngắm trăng ở U Minh cốc, nơi đây vào buổi tối thì non nước hữu tình, trăng tròn và sáng chiếu xuống dòng sông, những cánh hoa lưu ly rơi xuống tạo nơi một không gian tuyệt đẹp, Lạc Nhi phấn khởi vỗ tay, cười hì hì!
"Liệt! Ngày mai ta đi rồi, không biết khi nào gặp lại, ta sẽ rất nhớ ngươi, nhớ ma giới, nhớ những cảnh đẹp nơi đây."
"Vậy thì đừng đi nữa!"
"Ngươi đùa à! Không đi thì khi nào ta mới được gặp chàng đây."
Lạc Nhi vừa nói vừa ngồi xuống, Âu Dương Liệt cũng ngồi xuống tảng đá gần đó, Lạc Nhi ngây thơ nói: "Tinh linh như ta, lúc trước ta nghĩ sau khi thành người, ta sẽ đi ngao du khắp thiên hạ này, nhưng.. Đến khi gặp chàng, ta lại thay đổi ý nghĩ, ta muốn ở bên chàng, ngày ngày nhìn thấy chàng, nói chuyện với chàng, ôm lấy chàng, cùng nhau sống những ngày hạnh phúc là đủ rồi!"
Lạc Nhi vừa nói mà mi mắt rũ xuống, cơn buồn ngủ ập tới, Lạc Nhi bất giác dựa vào vai Âu Dương Liệt, ngủ thiếp đi, miệng lẩm bẩm:
"Chàng ở đâu? Chàng đang ở đâu?"
Âu Dương Liệt thì thào bên tai Lạc Nhi:
"Ta thật ngưỡng mộ hắn, nếu hắn làm nàng đau khổ, ta sẽ không tha cho hắn, Lạc Nhi!" Liệt Vương lại một lần nữa rơi lệ, hắn quay sang hôn lên trán Lạc Nhi, giọt nước mắt rơi trên má nàng, cả đời ma Vương hắn, đã mắc phải chữ tình của nàng rồi.
Hôm sau.
Lạc Nhi mơ màng mở mắt ra, kì lạ là sao hôm nay, Liệt không gọi nàng dậy, không phải bảo là đưa nàng đến nhân gian sao, hắn đâu rồi, vén chăn qua, Lạc Nhi dụi dụi mắt, đến khi thấy rõ nơi đây, Lạc Nhi giật mình ngồi bật dậy: "Hả? Đây.."
Rồi chạy ra ngoài, nàng ngạc nhiên vô cùng, cư nhiên nàng đang ở trong một ngôi nhà trúc, bên ngoài là cả một rừng trúc, xung quanh vắng tanh, không một bóng người.
Lạc Nhi bước xuống bậc thang, đi qua đi lại, xem xem có ai không nhưng vô vọng.
Lạc Nhi lêu to:
"Liệt! Âu Dương Liệt! Liệt!"
Sau đó chạy ra khỏi nhà trúc, thầm ai oán:
"Không lẽ Liệt đưa mình đến đây, ở đây không có ma khí, không lẽ là nhân gian, mình nhớ.. Tối qua ở U Minh cốc sau đó.. À sau đó ngủ thiếp đi, rồi bây giờ.. Ở đây!"
Lạc Nhi vừa nói vừa ngẫng đầu lên nhìn xung quanh, thở dài một cái:
"Haizz.. Vậy cũng tốt! Nhưng tìm chàng ở đâu đây, đáng lẽ hôm qua phải nhờ hắn tìm giúp chứ!"
Đột nhiên từ phía trên cánh trúc phía trước ngôi nhà chuyển động, sau đó ma khí màu đen hiên ra truyền lại lời nói của Âu Dương Liệt: "Lạc Nhi! Ta đã đưa nàng đến nhân gian rồi, chúc nàng hạnh phúc, ta có điều tra giúp nàng, người mà nàng nói kiếp này là vua của một nước, tên Lãnh Thần Phong ta chỉ biết nhiêu đó thôi! Còn lại dựa vào nàng!"
Rồi ma khí tiêu tan trong không khí, Lạc Nhi bắt đầu suy nghĩ: "Vua! Chàng ấy tên Lãnh Thần Phong sao?"
Rồi cười khúc khích: "Vậy đi tìm vua!"
Nói rồi bay đi ra khỏi rừng trúc, hướng vào kinh thành.
Kinh thành..
Đoàn người tấp nập ra vào nhộn nhịp, tiếng vó ngựa chạy rục rịch, Lạc Nhi nhìn mà ngây cả người, không ngờ nơi đây lại vui đến vậy, nàng thích thú nhìn ngắm nơi đây, dừng chân lại một quán trà ven đường.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng:
"Oa.. Cô nương đó là ai mà đẹp vậy!"
"Đây mới là đệ nhất mỹ nữ kinh thành nha! Thiên kim của thừa tướng thua xa nàng ấy!"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Lạc Nhi cười thầm, mình đẹp vậy sao, thật hãnh diện, Thần Phong, ta sẽ câu dẫn chàng.. Hứm hứm!
Ngay lúc đó, ở trong một tửu lâu gần đó, bóng dáng của một bạch y nam tử đứng nhìn ra cửa sổ, mặt không chút biểu tình, tay cầm ly trà đưa lên miệng thưởng thức, tiếng sột soạt từ trên mái nhà vang lên.
Tiếp đó là hắc y nhân bay xuống quỳ trước mặt hắn, cung kính nói:
"Vương!"
Nam tử vẫn không quay đầu lại: "Nói!"
"Bẩm! Thuộc hạ đã giải quyết ổn thỏa, Phượng Ni và Thiên Long đã bị diệt môn!"
"Tốt! Long thất, ngươi không phụ lòng bổn vương!"
"Vâng.. Vương! Có phải là nên hồi cung rồi không?"
Nam tử cuối cùng cũng xoay người lại để lộ ra gương mặt tuấn mỹ, hai hàng lông mày dày rậm, khuôn mặt hình chữ điền, đôi mắt toát lên khí thế cao quí, băng lãnh, con người cao to tuấn tú, đây quả là tuyệt thế mỹ nam, đại yêu nghiệt.
"Hồi cung!" Buông ra hai từ này, nam tử cất bước ra khỏi căn phòng, hắc y nhân được gọi là Long Thất kia lập tức theo sau.
Đôi con người băng lãnh đó không ai khác chính là Lãnh Thần Phong!
Kiếp này chàng là hoàng đế của hỏa long quốc oai hùng, tuấn mỹ, lãnh khốc, vô tình, không có điểm yếu, võ công cao cường. Là đệ nhất mỹ nam của Hỏa Long quốc, giáo chủ của Huyết Hồ giáo hùng mạnh, đang dần dần tiêu diệt tất cả các phái khác để Huyết Hồ giáo chiếm nhiều lợi thế hơn..
Lãnh Thần Phong đi tới đâu, các cô nương khuê cát lại thẫn thờ đến đấy, nhìn mà không chớp mắt, vừa bước ra khỏi tửu lâu có tên Vọng Hồ, cũng là nơi liên lạc ngầm của Lãnh Thần Phong, một cô nương cố tình va vào hắn, nàng ta chính là đệ nhất mỹ nhân của Hỏa Long quốc, thiên kim tả thừa tướng tên Tả Hoài Dung!
Giả bộ té ngã trên mặt đất, nàng ta biết thừa đây là hoàng thượng, nghe ngóng được hôm nay ngài xuất cung nên bám theo, "A.. Tiểu nữ gấp quá, mong công tử thứ lỗi."
Nói rồi nàng ta ngồi dậy, đứng trước mặt Lãnh Thần Phong, hắn vẫn như cũ không biểu tình, "Cút!"
Tả Hoài Dung giật mình trước vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thần Phong, nhưng vẫn không bỏ cuộc cố ý cầm lấy tay hắn, "Ta là không cố ý! Mong công tử bỏ qua!"
Hắn không muốn so đo với hạn người này, làm bộ làm tịch trước mặt hắn, hắn cực kì ghét: "Thất!" Chỉ một chữ buông xuống, Long Thất tức thì tiến lên kéo nàng ta ra cảnh cáo:
"Thỉnh cô nương tự trọng! Không thì chủ tử ta sẽ.."
Nói đến đây, chắc hẳn Tả Hoài Dung có thể hình dung được tiếp theo, không đành lòng lùi về phía sau, Lãnh Thần Phong thư thái rời đi.
Trên phố đông nhộn nhịp người, hai con người phi nhanh về phía trước, ai thấy cũng khiếp sợ, cũng bị nam tử kia mê hoặc, 'Xo xo xo', tiếng ngựa dừng lại ở một trà lâu, Long Thất xuống ngựa bước vào trà lâu thông báo tin mật, rất nhanh liền đi ra, ra hiệu với Lãnh Thần Phong.
Lạc Nhi đi trên đường hứng thú quay đầu lại nhìn lại, hai mắt trợn thật to, nhìn chằm chầm vào nam tử bạch y kia, đôi mắt ửng đỏ cả lên, bước chân từ từ tiến lại gần bọn họ.
Lãnh Thần Phong dường như không để ý thấy nang đang lại gần, đợi Thất lên ngựa rồi chuẩn bị đi tiếp.
Lạc Nhi vội chạy lại dang hai tay ra chặn đường bọn họ:
"Dừng lại!"
Hắn giật mình kéo ngựa lại, vẫn mặt lạnh như vậy: "Ngươi muốn chết sao!"
Từ hốc mắt Lạc Nhi rơi xuống hai hàng nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với chàng như thế này, như một con người, nghe được tiếng chàng nói.
Tim Lạc Nhi đập 'thình thịch', nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Là chàng!"
"Ta lặp lại, tránh ra!"
Lạc Nhi để ngoài tai lời nói của hắn, tiếp tục tiến lại gần hắn, Lãnh Thần Phong tức giận xuống ngựa, "Cô nhầm người rồi! Ta ghét nhất là ai muốn tiếp cận ta qua cách này! Tránh ra trước khi ta mất khống chế!"
Những người xung quanh ầm ộ khinh bỉ Lạc Nhi, người đẹp như vậy mà tâm tư thì khó lường, bị nói thẳng mặt mà không biết xấu hổ, còn ở đó mà giả bộ nhận bà con xa, nhưng..
Dường như Lạc Nhi không để tâm đến những lời nói đó, mắt vẫn không rời khỏi người chàng, đi đến trước mặt chàng, bàn tay bất giác muốn chạm thử vào chàng, đưa tay lên không nhanh không chậm bị Lãnh Thần Phong cầm lại, lạnh lùng cảnh cáo:
"Thỉnh tự trọng!"
"Cho ta chạm vào chàng một lần được không?"
"Không có khả năng!"
Hắn đẩy tay nàng sang một bên rồi quay mặt đi leo lên ngựa, "Ta không có thời gian với cô, tránh ra!"
Lạc Nhi bi thương nói: "Cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện với chàng!"
"Cô là ai? Đừng thách thức tính kiên nhẫn của ta."
Lạc Nhi vẫn không từ bỏ, "Ta.. Ta thích chàng" Nói thẳng ra như thế này có phải là hơi vội hay không?
Nhưng nàng rất muốn nói cho chàng biết, còn hắn thì khinh bỉ buông lời:
"Vừa gặp ta đã nói thích ta, một nữ tử tùy tiện nói thích một người lần đầu gặp, ta không cần!"
"Ta thật sự thích chàng!"
Lạc Nhi ngây thơ nói, trong khi ai cũng xem nàng đang coi nàng là trò hề của thiên hạ!
"Vậy cô nói xem! Vì cái gì mà thích ta!"
"Vì tất cả!"
Lạc Nhi muốn nói ở đây là vì hắn là người đầu tiên làm nàng rung động, người đầu tiên khiến nàng hiểu thế nào là yêu là chờ đợi, là nhớ nhung, là bi thương khi vắng chàng.
Nhưng với Lãnh Thần Phong hoàn toàn ngược lại, hắn không biết gì về kiếp trước và trước, hiểu lầm câu nói của nàng ý nói là vì vương vị, vì giang sơn của hắn, xem ra nàng không bình thường.
"Ti tiện, tránh ra!"
"Không!"
Trước vẻ quật cường của nàng, Lãnh Thần Phong đột nhiên có chút hứng thú, xem bộ dáng này, cũng không giống được cử đến để câu dẫn hắn, vậy nàng là ai?
Mặc kệ nàng là ai, vẫn nên đề phòng, không thể lơ là: "Thất! Giải quyết đi."
Danh Sách Chương: