Câu nguyên gốc: Ba người thợ giày thành một Gia Cát Lượng, ý chỉ nhiều người đồng tâm hiệp lực có thể tìm được biện pháp tốt. Còn tiêu đề chương này có ý phủ định.
Sắc mặt Úy Nam Thừa đen xì, quả nhiên chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Vẻ mặt Hứa Du rất bình tĩnh, Tuệ Tuệ, trong ấn tượng hình như là cô bé rất thú vị, lại nói đã lâu ngày không gặp, cô bé chắc đã trưởng thành rồi.
“Không phải chứ, tiểu Thừa cậu cấu kết lừa đảo với tên nhóc kia khi nào chứ?” Lời Tiểu Quế Tử nói ra không làm cho người ta kinh ngạc cũng chết không nguôi.
Sắc mặt Úy Nam Thừa di3ndanl3quyd0n lại đen một phần, khóe môi không nhịn được mà khẽ run.
Thiên Chí Dương giải vây rất đúng lúc, “Đây là ý của ông cụ.”
“Ánh mắt ông cụ quả nhiên độc đáo, bội phục! Bội phục!!” Tiểu Quế Tử cảm thán mấy tiếng.
“Cậu có thể đừng để cho tớ thêm ngột ngạt!” Úy Nam Thừa tức giận gào to một tiếng.
Hứa đại công tử tao nhã giơ Bloody mary trong tay lên, lướt qua một cái, “Quả nhiên vẫn đúng hương vị này.” Dứt lời, làm vẻ say mê.
Sau đó nhẹ nhàng thốt ra một câu, ánh mắt dịu dàng thương cảm, “Tiểu Quế Tử, nếu không muốn chết, có thể lải nhải tiếp, đoán chừng tiểu Thừa đã lâu không luyện tay, vừa đúng có cậu có thể làm bao cát bằng thịt.”
Tiểu Quế Tử lập tức im lặng, phải biết rằng tiểu Thừa là người có bản lĩnh tốt nhất trong bốn người, vẫn nhớ lúc đại học, ở sân Teakwondo bị cậu ta đánh cho chết đi sống lại.
Cậu cũng không có khuynh hướng ngược đãi, kiểu tổn hại hình tượng đó không muốn thể nghiệm!
“Nói xem, rốt cuộc cảm thấy chuyện này như thế nào?” Thiên Chí Dương cũng mặc kệ những thứ này, dù sao Tuệ Tuệ cũng là bảo bối nhà bọn họ, cũng coi như em gái anh.
“Dưới tình huống này, hoàn toàn không cho phép tớ cự tuyệt.” Úy Nam Thừa rất chán nản uống một hớp lớn Tequila sunrise.
“Cho nên nói, cậu bất đắc dĩ bị ép buộc?” Tiểu Quế Tử nói ra một câu trọng điểm.
“Ôi, hoàn toàn là bức thượng Lương Sơn * phiên bản hiện đại, từ đó thế gian này mất đi một thanh niên tốt!” Ngón tay Hứa đại công tử trắng noãn gõ có tiết tấu lên ly rượu, cảm thán liên tiếp.
(*) bức thượng Lương Sơn: Câu chuyện về những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện “Thủy hử”, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn Bạc tạo phản. Sau này dùng ví với việc bị ép quá nên phải làm một việc gì đó. Tương đương với câu “Tức nước vỡ bờ”, “Cùng quá hóa liều”.
“Tớ xem ra không thể thay đổi ý định của ông cụ.” Thiên Chí Dương cố ý thêm dầu vào lửa.
Giờ phút này tâm tình của Úy Nam Thừa chỉ có thể dùng tâm tư rối loạn để hình dung, lũ bạn xấu lại còn ở bên cạnh d1end4nl3quuyd0n không ngừng thì thầm, tàn hại lỗ tai của hắn, không có chút nào tỉnh táo.
“Các cậu có đề nghị nào khá một chút?” Úy Nam Thừa híp mắt quét về ba người bên cạnh.
Ba người thống nhất ý kiến nhún vai, bày tỏ không thể làm gì.
“Thật ra thì cũng không phải không có cách nào.” Tiểu Quế Tử nghiêng đầu lệch não mà thốt ra một câu.
“Biện pháp gì?” Úy Nam Thừa giống như người chết đuối vớ được cây trúc hào hứng bừng bừng.
Hai người khác cũng nhiều hứng thú nhìn anh.
“Trước khi kết hôn, cậu nhanh chóng tìm phụ nữ để cho cô ta mang thai con của cậu, gạo sống nấu thành cơm chín, sau đó chắc chắn ông cụ sẽ không nói gì.” Tiểu Quế Tử đắc ý nói.
“Thế mà cũng gọi là biện pháp!” Thiên Chí Dương đập một hạt dẻ qua.
Tiểu Quế Tử ôm đầu uất ức chu mỏ, “Không phải tớ đây đang nghĩ biện pháp giúp tiểu Thừa sao!”
“Cũng biết thằng nhóc này không nghĩ ra được chủ ý gì tốt.” Hứa đại công tử thong thả ung dung nói.
“Tớ giống người tùy tiện như vậy sao?” Úy Nam Thừa tức giận khó tiêu, hắn luôn giữ mình trong sạch, không thích lưu luyến khóm hoa, cũng không thích kết hôn và lập gia đình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com