Chương 10
Cô y tá vừa dứt lời, một lực đau đớn truyền đến từ cổ khiến cô ta chới với, chiếc cổ trắng đã bị hắn bóp đến gần như hết oxi giọng ú ớ, đôi mắt trợn trắng lên nhìn hắn
"Ng....Ngụy tổng"
"Nhiệm vụ của cô chỉ là đến đây để chăm sóc cho Y Bình chứ không phải đến để dạy tôi" hắn trợn mắt nhìn cô bác sĩ nói
"V...vâng, Ngụy tổng....tha tội"
Hắn buông tay cô bác sĩ ra cô ta liền thở gấp chạy vọt ra ngoài. Em cơ hồ hoàn toàn có thể cảm nhận được hết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Ánh mắt tức giận tóe ra lửa, giọng nói đanh thép lạnh lẽo hay là tiếng thở gấp sợ hãi tất cả đều hiện lên vô cùng rõ ràng như bỏ vây xung quanh em. Sự sợ hãi ngày càng xâm chiếm lấy lý trí em đã khiến em đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo đó chính là bỏ trốn và để làm được điều này thì cần phải lên kế hoạch thật tỉ mỉ
Chờ đến buổi tối khi em cảm thấy cả thân thể mình cũng dần bình phục và ổn định trở lại, thân thể những dấu hôn đã không còn đau đớn, xương cốt cũng như được dãn ra. Chẳng biết hắn đã cho người truyền dịch gì vào cơ thể nhưng em cảm thấy bản thân mình hồi phục ngày càng tốt. Uống hết một bát súp ngon lành do Thị Nhi chuẩn bị em hoàn toàn cảm thân thể khỏe hơn bao giờ hết. Phần dưới bôi thuốc cũng như đang dần bình phục và lành lại
"Phu nhân, người đang có chuyện gì vui sao" câu nói của Thị Nhi đã thành công khiến em bất động trong giây lát đưa gương mặt méo xệch nhìn cô
"Đâu....đâu có"
Thị Nhi vẫn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía em "Phu nhân không hề chống cự, phải chăng là đã thông suốt"
"Phải....phải, tôi đã...thông suốt rồi"
"..."
"Ý tôi là....cho dù tôi có chống cự thì cũng chỉ khiến cho bản thân mình tổn thương...tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn"
Khi ánh mắt Thị Nhi rời khỏi mình em mới ôm ngực mà thở phào, cách chăm sóc của Thị Nhi đối với em rất chu đáo và cẩn thận đến nỗi thái quá và biến thái khiến nhiều lúc em phải ngờ nghệch và nuốt nước bọt đến ực
Trong căn hầm xác chết lạnh lẽo đến rợn người, hắn thân âu phục trắng toát như vị bác sĩ ngũ quan tinh tế đẹp đẽ đến động lòng người cộng thêm dáng vẻ cao lớn khiến người khác nhìn em phải say mê và đắm đuối nhưng chỉ khi tiếp xúc và nói chuyện với hắn thì mới biết bề ngoài của hắn chỉ là để ngụy tạo cho lớp vỏ bên trong quái đản, biến thái đầy máu tanh tưởi của hắn
"Chủ tử, Thị Nhi vừa từ phòng phu nhân trở về thông báo phu nhân rất ngoan ngoãn và nghe lời hoàn toàn không hề phản kháng" Sibas giọng nói lãnh đạm nhẹ nhàng vang lên trong không gian rộng lớn
Hắn vẫn mân mê với cái xác trên bàn mổ cùng con dao đang cầm trên tay, cả người hắn tỏa ra một loại khí lạnh toát đến ghê người nghe Sibas nói ngừng lại động tác trên tay nở nụ cười
"Y Bình ngoan ngoãn sao"
"Phải"
Con dao cầm trên tay của hắn đột nhiên ra tăng sức lực đ*m sâu vào nội tạng của một cô gái trên bàn mổ, m*u ứa ra càng ngày càng nhiều thấm vào găng tay da của hắn rơi nhỏ tí tách xuống cả nền đất "Xem ra Y Bình lại giờ trò gì đó rồi"
Câu nơi này của hắn khiến Sibas ông ta thở ra khí lạnh. Bên cạnh hắn bao lâu nay không thể phủ nhận cho dù hắn có hơi biến thái bệnh hoạn nhưng lại rất thông minh, cứ như nhìn thấu được tâm can kẻ khác chỉ qua một lời nói hay là một hành động nhỏ. Chẳng lẽ những kẻ tâm thần phân liệt nào cũng như vậy
"Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi"
"Uống thuốc" hắn đột nhiên lặp lại lời của Sibas nói
"Đúng, chủ tử uống thuốc rồi có thể đến gặp phu nhân"
Viên thuốc vừa được hắn đưa vào miệng liền rời khỏi căn phòng lạnh lẽo đó nhưng Sibas đâu biết từ khi có Lam Y Bình xuất hiện hắn không hề uống thuốc, nói đúng hơn không phải là hắn không thích làm một người bình thường mà là hắn thích được điên loạn như bây giờ hơn và thú vị hơn nữa là biến Y Bình giống như bản thân mình
*cạch* cánh cửa phòng em mở ra dù em biết rất rõ người bước vào là hắn nhưng vẫn không tránh khỏi được cảm giác run sợ và lạnh tóc gáy, miệng lại nuốt một ngụm nước bọt khó khăn, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng nhìn về phía hắn đề phòng cảnh giác
"Y Bình, hôm nay bảo bối ngoan lắm, hm. Nhưng mà ngoan hơn nữa là phải chủ động với anh"
Lời nói của hắn mang hàm ý gì đây, em lại rụt vào một bên góc tường, đã tự hứa với bản thân phải thật bình tĩnh khi đối diện với hắn nhưng em không làm được, hoàn toàn mất kiểm soát với ý chí của bản thân
"Gia....Giang Tình....anh...anh bình tĩnh"
Ở cùng hắn được vài hôm em ít nhiều cũng hiểu rõ bản chất của hắn ưa mền không ưa cứng nếu muốn trốn thoát khỏi nơi này thì tốt nhất vẫn là nên nhún nhường với hắn thì tốt hơn. Hắn khi thấy nét mặt sợ hãi trên khuôn mặt em thì càng thích thú tiến lại gần nâng cằm em lên "Bảo bối, em cứ như vậy bảo làm sao tôi bình tĩnh được"
Dứt lời hắn liền vồ lấy em như sói đói, bàn tay thuần thục cởi từng cúc áo váy trên người em ra như đã làm với hàng trăm người. Gục đầu vào hõm cổ hít hà hương thơm mê người, cả người em run lên từng hồi hơi thở có phần gấp gáp
"Giang.....Giang Tình, đừng mà...em đau"
"Anh làm nhẹ, sẽ không đau"
"Không....hức" thấy em nói không còn nấc lên từng hồi hắn liền dừng lại động tác ánh mắt nguy hiểm bóp cằm em "Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi không ngại bóp chết em ngay lúc này đâu"
"Hức"
Hắn hôn nhẹ lên môi anh đào của em, không cắn xé, dày vò đơn giản chỉ là muốn hôn. Tuy nhiên nụ hôn vừa dứt thì cổ lại truyền đến trận đau rát, vết thương cũ chưa kịp lành hắn lại tạo ra cho em thêm vết thương mới. Em thật muốn hét lớn lên chửi thề nhưng lại không dám chỉ cắn chặt môi để cho hắn hút máu
Bên dưới em mơ màng cảm nhận được n*m căn thô cứng của hắn đang chĩa thẳng vào giữa chân em. Hắn đè em xuống giường thoát ly y phục của bản thân, ánh mắt em mờ đi cảm nhận vô cùng rõ nét ánh mắt hắn thèm khát nhìn chằm chằm vào tiểu huy*t, miệng vẫn còn vương lại chút m*u của em, càng nhìn em càng thấy buồn nôn, hắn nâng m*ng em lên cứ thế đ*m thẳng n*m căn to lớn vào hoàn toàn không để h*a tâm tiết ra d*ch mật bôi trơn, hắn đơn giản chỉ là muốn phát tiết thảo mãn bản thân hành động của hắn đơn giản chỉ là d*c vọng
"Ưm....ư....đừng mà sâu quá....hức"
"Chẳng phải em đang rất thỏa mãn sao, em thật là rẻ tiền tại sao lại tỏ ra mình thanh cao"
C* v*t của hắn vừa to vừa dài đ*m vào u c*c mềm mại khiến em vừa đau vừa khó chịu. Nó hệt như là một cây gậy đang chọc vào hoa huy*t của em nong rộng nó ra vậy, thật đau
"Hức....đừng mà....tôi rách mất, đau...ư"
....