• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 12​




"Y Bình, lúc anh còn kiềm chế được em mau ra đây cho anh" giọng nói cùng ngữ khí đè nén này em hoàn toàn lọt hết vào tai em không sót một chữ, hắn đứng quay lưng lại với em nên em không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt hắn chỉ nghe được ngữ điệu vô cùng lạnh lùng em nghe mà muốn toát cả mồ hôi



"Hm, xem ra Y Bình của anh thích chơi trốn tìm rồi, vậy bảo bối à trốn cho kĩ để cho anh tìm được em chết chắc"



Em ngồi trong bụi cây mà cả người r*n lên cầm cập, tiếng thút tha thút thít cứ kiềm lại trong cổ họng. Cơ mắt em dãn ra hết cỡ khi nhìn thấy gương mặt hắn l*nh tanh quay lại hướng đến chỗ em, giây phút đấy em như ng*ng hô hấp, mồ hôi như ng*ng chảy cả người đ* ra bất động. Hắn từng bước từng bước tiến đến chỗ em vừa đi vừa c**i trầm thấp cất giọng quỷ dị



"Y Bình, em trốn đâu rồi, anh biết em đang ở đây mà mùi hương của em vẫn còn quanh đây này. Ra đây cùng anh nào, bé cưng. Anh không làm gì em đâu"



Không! Em không được ra không được để bề ngoài cùng nụ cười của hắn làm lạc hướng, tuyệt đối không thể. Em nhắm tịt mắt không muốn nhìn nhưng....chưa đầy 5s sau một lu*ng khí lạnh truyền đến đằng sau khiến em run run quay người lại thì phát hiện gương mặt phóng đ*i của hắn cùng nụ cười đầy qu* quyệt khiến em nhất thời ngã ra phía sau



"Aaaaaaa........tha cho tôi đi, xin anh....làm ơn"



Hắn đanh mặt không nói gì cơn giận dường như đã lên đến đ*nh điểm chỉ chờ bộc phát. Hắn nắm t*c em khiến da đ*u tê rân rân, m*ng tóc như bị đ*t ra khỏi đ*u khi hắn cứ thế kéo l* em về nhà, làn da hắn rất tr*ng khi tức giận g*n xanh nổi vô cùng rõ em nhìn vào chỉ thấy toàn là *c cảm và sợ hãi



Vừa bước chân vào cửa chính hàng người làm nhà hắn đã đứng sẵn rất đông, ai cũng mặc đồng phục để dễ làm việc còn vệ sĩ thì chỉ độc một bộ đồ màu đen. Ai cũng khác nhau với mỗi công việc làm cho hắn nếu có giống thì cũng chỉ là gương mặt ai cũng l*nh lẽo không cảm xúc



"Anh....anh dám lừa tôi" em nhìn đám người xung quanh mà miệng run run nói



"Nếu không lừa Dâu Tây thì anh làm sao biết được em có ý định chạy trốn chứ" hắn vừa nói vừa n*m em khiến em chới với mà ng* xuống nền đất lạnh lẽo, lực của hắn rất mạnh khiến t*m gan của em như đ*o tung lên



"Khốn nạn, đồ c*n bã. Anh không phải con người, đồ quái vật" Em quật cường nhìn miệng ch*i bới



Hắn nhìn em với nụ cười giá lạnh, Sibas biết đến lúc này ông cũng chẳng thể kiềm chế được cơn h*ng hãn của hắn. Em vượt qua được đại nạn này thì chỉ có thể nhờ vào em hắn bình tĩnh được bao nhiêu



"Hay cho câu nói của em. Để hôm nay anh cho em mở mang tầm mắt vậy"



Hắn từng bước tiến chỗ em, em thì căng hết m*t ra cứ lùi lại từng bước rồi ôm ch*n vào một cô hầu "Chị...chị ơi, cứu tôi với....hức, cứu tôi"



Nhưng đáp lại em vẫn là gương mặt lạnh đến âm độ hắn đến ngày càng gần miệng lên tiếng nhắc nhở "Dây Tây, không có lệnh của anh bọn họ nào dám giúp em"



"Hức....đừng, tôi sai rồi. Tha cho tôi, tôi không dám nữa"



Hắn tiến đến n*m tóc em bắt em đứng dậy lôi x*nh x*ch bước vào thang máy, rồi kéo em đến chân cầu thang hành lang. Ban đầu em còn hơi bất ngờ nhưng chỉ khi tay của hắn chạm vào em mới biết ở đây có một cánh cửa dẫn đến một nơi nào đó xung quanh vô cùng tối, hai bên từng đợt khí lạnh ùa vào khiến người khác lạnh t*c gáy



Đến khi bậc thang cuối cùng em bước xuống thì hoàn toàn em bị đ*ng băng. Xung quanh nơi đây bao trùm một màu tr*ng bệch đến r*n người. X*c ng**i treo lủng lẳng được hắn treo lên coi như một đồ trang trí, nhưng chai lọ thủy tinh đựng lỉnh kỉnh những đ*i m*t của con người tr*n trắng lên. Xọ ng**i, đ*u n*u, hay nguyên một bộ x**ng khô được xuất hiện hầu hết khắp xung quanh. Rồi những trang phục y bác sĩ, những chiếc d*o kéo đồ m* x*c lạnh đến ghê răng. Em nhìn mà muốn nôn ọe ngay tức khắc, quay sang thấy hắn lại nhìn chúng với gương mặt si mê



"Hức....hu....hức Giang Tình,....tôi xin anh,....tha cho tôi đi. Làm ơn thả tôi ra tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, tôi sợ lắm" em ngồi thụp xuống ôm lấy đ*u sợ hãi



"Dâu Tây của tôi, bây giờ thì em biết em đặc biệt hơn đám người đó chưa" vừa nói hắn vừa n*m tóc em l*i em đứng dậy tr*ng mắt giận dữ "Nếu là những kẻ khác tôi chỉ dày vò em đúng một lần sau đó chiếc bàn m* kia sẽ ph*nh thây em ra, những chiếc lộ thủy tinh kia sẽ đựng những con m*t của em, hahaha"



"Đừng nói nữa, hức...huhu, hức, đừng nói nữa"



Hắn kéo em đến gần bàn m*, cầm con d*o gần đó đ*m một ph*t vào b*ng của một cô gái đang nằm trên đó khiến m*u cứ chảy ra tí tách



"Aaaaaaa.....anh điên rồi sao,...aaaaaa"



Hắn rút con d*o ra, cầm con d*o trên tay đưa lên miệng li*m nhẹ một cái, em đứng bên cạnh mà mùi m*u cứ thoang thoảng nồng nồng bên cánh mũi thực sự không dám nhìn cảnh tượng vừa rồi hắn đẹp đẽ như vậy gia thế huy hoàng như vậy sao lại có thể b*nh ho*n như thế. Đây là dấu hỏi lớn mà em không thể giải thích, có phải chăng chỉ vì lý do trước đây hắn bị một cô gái cắm s*ng hay còn có lý di nào khác nữa



"Hức....hức, tha cho tôi...."



Hắn n*m con d*o cầm trên tay xuống ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc c* trăng với vùng da non nớt kia liền k*o em lại chiếc bàn gần đó, dùng c*ng tr*i tay em lại



"Anh làm gì tôi, thả tôi ra....nơi này thật k*nh khủng, anh....đúng là con qu*i vật, đồ không phải con người....sao lại trói tôi ở nơi ô nhi*m như vậy chứ"



Ánh mắt hắn từ mê ly chuyển sang sắc lẹm khi em vừa dứt lời con d*o mổ trên tay hắn đang kề vào c* em cảm giác lạnh lạnh khiến em quên cả khóc ng*ng cả thở nước mắt rơi một giọt dài xuống con d*o ánh, mắt nhìn chằm chằm vào chúng



"Như lời tôi đã nói, lần này tôi sẽ trừng phạt em ở nơi này. Khác với những lần trước, lần này chúng ta cùng nhau chơi sm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK