Trong cục cảnh sát, trêи người Thời Yên khoác tấm chăn lông, trong tay bưng một cốc nước sôi để nguội, đang nhận câu hỏi của cảnh sát.
“Cho nên cô không phát hiện diễn biến vụ án phải không?”
Thời Yên gật gật đầu: “Lúc tôi đi ra ngoài, bọn họ đã đều chết rồi.”
“Cô nói người đàn ông kia, bên ngoài có điểm gì đặc thù?”
“Ờ…… Dáng anh ta rất cao, khả năng đến 1m85, tóc ngắn màu đen, đôi mắt là màu đỏ.” Thời Yên suy nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm, “Rất đẹp trai.”
“……” Cảnh sát ghi lại miêu tả của cô, lại hỏi, “Đôi mắt màu đỏ là đeo lens sao?”
“…… Tôi không rõ ràng lắm.”
Cảnh sát xem sắc mặt hiện tại của cô còn có chút tái nhợt, nghĩ thầm cô bị dọa đến nhớ lầm cũng là có khả năng: “Cô nói cô đó, đã báo cảnh sát, chờ chúng tôi tới là được rồi, làm gì còn tự mình đi ra ngoài? May mắn chúng tôi tới kịp thời, bằng không cô cũng khó thoát một kiếp.”
Thời Yên nhấp miếng nước ấm trong ly, mới đáp: “Tôi nghe được cách vách không có thanh âm, sợ hãi cô ấy xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều là con gái sống một mình, hẳn là nên chiếu ứng nhau một chút……”
“Cô chính là cầm giá chữ thập tỏi đi chiếu ứng?”
“……” Thời Yên nghẹn một chút, “Còn không phải trêи mạng nói, trêи cổ người bị hại đều có vết cắn, hoài nghi là ma cà rồng làm……”
Cảnh sát không chờ cô nói xong, liền đánh gãy cô: “Cô cũng là người đọc quá nhiều, không cần tin tưởng mấy lời phong kiến mê tín này, đây là hung thủ cố lộng huyền hư……”
Anh ta còn đang giáo ɖu͙ƈ Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên liền mang theo Kiều Vũ vội đi đến. Làm cảnh sát ghi chép chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua, hai người đàn ông cao ráo đẹp trai đã đứng trước mặt mình.
“Thời Yên, cô không sao chứ?” Lục Cảnh Nhiên nhíu lại mày, cúi đầu nhìn Thời Yên ngồi ở ghế. Thời Yên không nghĩ tới anh sẽ đến, sửng sốt một chút mới nói: “Không có việc gì, chỉ bị chút kinh hách.”
Cô nói theo bản năng ngó mắt cảnh sát đối diện, cảnh sát tiên sinh, phong kiến mê tín hiện tại đang đứng ở trước mặt anh đấy.
Cảnh sát đứng lên, hỏi: “Các anh là ai?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy.”
Cảnh sát ở trong lòng chậc một tiếng, nhìn tư thế của anh còn tưởng anh là chồng nữa đấy.
“Cô ấy có thể đi rồi ư?”
Cảnh sát gật gật đầu: “Ghi chép làm xong rồi, ký tên là có thể đi rồi.”
Sau khi Thời Yên ký tên, đi theo Lục Cảnh Nhiên đi ra ngoài, Lục Cảnh Nhiên thấy cô chỉ mặc áo ngủ ở trêи người, cởi áo khoác của mình ra, khoác ở trêи người cô. Thời Yên bọc áo khoác, ngước mắt nhìn anh: “Cảm ơn Lục tổng, rất ấm.”
Lục Cảnh Nhiên hơi ngừng bước, tự giễu cười một tiếng: “Nhiệt độ cơ thể của ma cà rồng là lạnh.”
Thời Yên nói: “Ấm không phải áo khoác, là anh.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lúc, cuối cùng giơ tay nhẹ nhàng gõ xuống cái trán của cô: “Lúc này rồi mà còn không quên nói mấy lời âu yếm sao?”
Thời Yên lắc đầu: “Đây không phải lời âu yếm, đây là lời nói thật của tôi.”
Lục Cảnh Nhiên bất đắc dĩ cong cong môi, giúp Thời Yên mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Ngồi vào trong xe, Thời Yên cảm giác ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng cô vẫn không cởi áo khoác của Lục Cảnh Nhiên ra. Có lẽ là độ ấm trêи xe cho phép, cũng có thể là bởi vì ngồi ở bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, trái tim Thời Yên dần dần thả xuống, sắc mặt cũng chậm rãi khôi phục. Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu hỏi: “Lục tổng, không phải đưa tôi về nhà sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Bên nhà cô xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại tất cả đều là cảnh sát, tạm thời đến ở nhà tôi đi.” Anh nói tới đây, như thể bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, phân phó Kiều Vũ ngồi ở ghế lái phụ: “Thông báo lão Ngụy, bảo ông ấy quét dọn phòng bên cạnh tôi một chút.”
“Dạ vâng, tổng giám đốc.”
Thời Yên nhớ tới quan tài ở tầng hầm trong biệt thự Lục Cảnh Nhiên, không nhịn được khụ hai tiếng: “Lục tổng, bên cạnh phòng anh là ở……”
Lục Cảnh Nhiên nhìn biểu tình của cô đoán được cô suy nghĩ cái gì, không kìm được cười khẽ hai tiếng: “Yên tâm đi, lần trước là lừa gạt cô, tôi chỉ có thời gian dài ngủ đông mới có thể ngủ ở trong quan tài.”
“…… Ồ.” Vậy là tốt rồi.
Khi xe đến biệt thự của Lục Cảnh Nhiên đã là nửa đêm. Trêи người Thời Yên còn bọc áo khoác của anh, cùng anh đi vào. Quản gia đã chờ rất lâu, thấy bọn họ tới, liền khom người nói: “Tiên sinh, phòng đã chuẩn bị tốt.”
“Ừm.” Anh nghiêng người kéo Thời Yên, dẫn cô lên tầng. Phòng quản gia an bài xác thật là bên cạnh phòng ngủ của Lục Cảnh Nhiên, diện tích căn phòng rất lớn, ngoài có một cái giường lớn và phòng vệ sinh độc lập, còn có một phòng chứa quần áo còn lớn hơn nhà Thời Yên.
Thời Yên tò mò đi vào nhìn, bên trong chỉ treo hai bộ áo ngủ, còn là mẫu số lượng có hạn hiện nay của nam.
“……” Như vậy có phải có chút phí phạm của trời hay không. Cô quay người lại, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên đứng ở phía sau mình: “Lục tổng, đồ đạc của tôi đều còn ở nhà.”
Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai tôi bảo Kiều Vũ đi lấy.”
“Được, cảm ơn Lục tổng.”
Quản gia từ dưới lầu đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin lỗi quấy rầy một chút, đây là sữa bò nóng chuẩn bị cho tiểu thư.”
Thời Yên có chút kinh ngạc nhìn sữa bò nóng quản gia đưa tới, tựa hồ cảm thấy ở trong nhà Lục Cảnh Nhiên xuất hiện sữa bò nóng là một chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng: “Nơi này còn có sữa bò nóng?”
Tuy rằng cô không hỏi, nhưng nói vậy quản gia cũng là huyết tộc, trong nhà này, căn bản là không có người sẽ uống sữa bò, tự nhiên cũng không cần chuẩn bị.
Quản gia mỉm cười với cô, lễ phép nói: “Sau khi tiên sinh phân phó tôi thu thập phòng, tôi liền đặc biệt chuẩn bị cái này, nhưng hiện tại quá muộn, cũng chỉ có sữa bò.”
“A, không sao, cảm ơn ông.” Thời Yên nhận sữa bò nóng, uống một ngụm. Lục Cảnh Nhiên xoa xoa tóc cô, rũ mắt nhìn cô nói: “Hôm nay ngủ trước đi, có chuyện gì, sáng mai lại nói.”
“Được.” Thời Yên gật gật đầu, trong lòng cô xác thật rất loạn, đêm nay thấy trường hợp kia, có thể nói là rất máu me, sau khi cô tự nói cho chính mình mấy cái này đều là giả, là tiểu thuyết, mới hơi chút cảm thấy dễ chịu chút.
“Sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon.” Lục Cảnh Nhiên chúc ngủ ngon cô, cùng quản gia rời đi. Thời Yên uống ly sữa bò nóng xong, đơn giản vào tắm rửa, nằm lên giường lớn mềm mại.
Có lẽ là nhờ sữa bò nóng, đêm nay Thời Yên chỉ lúc mới đầu gặp ác mộng, lúc sau liền một mạch ngủ tới hừng đông. Chờ cô tỉnh ngủ đã sắp giữa trưa, cô mặc áo ngủ, đi xuống lầu tìm Lục Cảnh Nhiên.
Bởi vì là cuối tuần, Lục Cảnh Nhiên cũng không tới công ty, lúc Thời Yên đi xuống, anh đang ngồi ở trong hoa viên, nói gì đó với Kiều Vũ. Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng bước chân của cô, quay đầu lại nhìn xem.
“Chào buổi sáng, Lục tổng.” Thời Yên cười chào hỏi anh. Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên cũng đi theo khẽ nhếch, nhìn người trước mắt nói: “Chào buổi sáng, tinh thần cô tốt hơn rất nhiều.”
Thời Yên ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, đáp: “Ừ, khả năng phải cảm ơn ly sữa bò nóng kia.”
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, hỏi cô: “Đói bụng không?”
Bụng Thời Yên hợp với tình hình “ục ——” một tiếng: “…… Đói, nhưng chỗ anh có cái gì ăn?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Cơm hộp.”
Thời Yên: “……”
Quản gia xác thật giúp Thời Yên gọi cơm hộp, lúc ông đem cơm hộp lên, còn có chút hổ thẹn mà nói với cô: “Thật sự là hổ thẹn, tuy rằng tôi làm quản gia rất nhiều năm, nhưng tôi trước nay không nấu đồ ăn nhân loại.”
Thời Yên nói: “Không sao, tôi biết nấu cơm, nơi này có nguyên liệu nấu ăn không? Buổi tối tôi có thể tự làm.”
Quản gia lấy vở và bút luôn mang theo bên người, hỏi cô: “Cô cần nguyên liệu nấu ăn gì? Tôi sẽ mau chóng chuẩn bị.”
Thời Yên không biết bản thân lại ở chỗ này bao lâu, liền một hơi báo một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, Kiều Vũ bên cạnh nghe được sắc mặt cũng thay đổi. Anh cảm thấy tổng giám đốc nói không sai, đây không phải nhân loại, đây là heo.
Quản gia nhớ kỹ tất cả nguyên liệu nấu ăn Thời Yên yêu cầu, liền lui đi ra ngoài, Thời Yên cầm lấy chiếc đũa, im lặng ăn cơm trưa. Mãi đến đồ ăn trong bát dần dần thấy đáy, cô mới cầm lấy bát canh đặt ở một bên uống, phát ra tiếng than thỏa mãn: “A, ăn ngon thật, còn sống thật tốt.”
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, hỏi cô: “Ăn no? Chúng ta có thể nói chuyện chính sự.” Anh vốn không muốn kéo Thời Yên vào, nhưng hiện tại không muốn kéo vào, cũng kéo vào rồi. Cùng với để cô miên man suy nghĩ, không bằng nói hết chuyện từ đầu đến cuối cho cô.
“Đầu tiên cô có thể yên tâm, mấy án mạng xảy ra gần đây, người bị hại đều là ma cà rồng, cho nên cô an toàn.”
Thời Yên hơi hơi sửng sốt một chút, trước đó cô đã có giả thiết này, nhưng hiện tại từ trong miệng Lục Cảnh Nhiên nhận được chứng thực, vẫn có vài phần ngoài ý muốn: “Hàng xóm của tôi với mấy người giục nợ đó, cũng là……?”
“Hàng xóm của cô phải, những người thúc giục nợ là cô ta giết chết.”
Thời Yên lại sửng sốt, cô rất khó liên hệ hàng xóm của mình với ma cà rồng. Lục Cảnh Nhiên tiếp tục nói: “Nửa năm trước sau khi chồng cô ta rời đi, cảm xúc của cô ta vẫn luôn không ổn định, những món vay nặng lãi cũng là chồng cô ta vay. Cho vay nặng lãi không tìm thấy chồng cô ta thì vẫn luôn quấy rầy cô ta, có thể đã bức cô ra nóng nảy, nhất thời mất khống chế……”
Câu nói kế tiếp không cần phải nói, Thời Yên cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Cô trầm mặc trong chốc lát, hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Vậy cô ấy chết như thế nào? Là bởi vì người đàn ông tên Hoắc Kỳ kia sao?”
“Ừm, mấy án mạng này đều là Hoắc Kỳ làm, cảnh sát vẫn luôn đang tìm điểm giống nhau của người bị hại, điểm giống nhau của bọn họ chính là, trước khi bị giết đều từng tập kϊƈɦ nhân loại.”
Thời Yên nao nao, cảm thấy có chút châm chọc: “Thế này là gì, vì dân trừ hại sao? Anh ta là thợ săn ma cà rồng?”
“Anh ta đương nhiên không phải.” Anh ta nói đến cùng đều chỉ là vì chính anh ta. Con ngươi của Lục Cảnh Nhiên toát ra một tia nguy hiểm, Thời Yên gọi anh một tiếng, anh thu hồi cảm xúc trong mắt, mỉm cười với cô: “Không nói mấy cái này, lúc trước cô vẫn đang ngủ, chúng tôi không quấy rầy cô, Kiều Vũ đã giúp cô chuẩn bị quần áo, hiện tại đưa đến phòng cô?”
“Được!” Nghe được quần áo đưa tới, Thời Yên lấy lại tinh thần, cô đứng lên, nói với Kiều Vũ, “Trợ lý Kiều, chúng ta đi thôi!”
Thời Yên vốn dĩ cho rằng, Lục Cảnh Nhiên nói “bảo Kiều Vũ đi làm” là chỉ, dọn đồ đạc trong nhà cô tới đây, hiện tại xem ra…… Đây là dọn một trung tâm thương mại tới đây! Phòng chứa quần áo trống rỗng, chỉ chớp mắt đã bị quần áo túi xách giày trang sức lấp đầy, ngay cả đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da cũng không sót
.
Sau khi Kiều Vũ kiểm kê xong, đi đến trước mặt Thời Yên hỏi cô: “Cô xem còn thiếu cái gì, tôi lại đi chuẩn bị.”
Thời Yên cảm xúc mênh ʍôиɠ nhìn phòng chứa đồ sáng lấp lánh, lắc lắc đầu nói: “Chỉ thiếu nữ chủ nhân là tôi.”
Kiều Vũ: “……”
Anh khẽ lấy ra di động, gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ công ty.
Trợ lý tổng giám đốc Kiều Vũ: Tôi sửa đúng một chút, hình như bát tự có dấu phẩy.