Mục lục
Cùng nam chính nói chuyện yêu đương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Học trưởng u buồn (5)




Khu phía Tây vốn không có chợ bán đồ cũ, sau khi người Trái đất tới mới có.



Ban đầu khi chợ bán đồ cũ mọc lên, người hành tinh Xu-va đều rất khϊế͙p͙ sợ, người Trái đất lại bán bọ chó ở chỗ bọn họ! Sau đó mới phát hiện bọ chó này không phải bọ chó kia.



*跳蚤市场
(khiêu tảo thị tràng): chợ bán đồ cũ, 跳蚤
: bọ chó.



“Người Trái đất lấy tên cũng thật không chú ý.” Lục Cảnh Nhiên nói.



Thời Yên nhìn anh một cái: “Người Trái đất mà chú ý, đủ anh mở một ngành học riêng.”



“……” Lục Cảnh Nhiên đánh giá cô vài lần, “Có vẻ em rất hiểu Trái đất?”



“Chưa nói tới hiểu, chỉ là em cảm thấy hứng thú với văn minh Trái đất, cho nên học tập không ít tri thức phương diện này.



Lục Cảnh Nhiên chỉ 《 Minh họa thự vật Trái đất 》trong tay: “Chữ Hán em cũng biết?”



Thời Yên lắc đầu: “Em không biết.”



“Vậy em đọc tư liệu kiểu gì?”



“Hình ảnh à, bên trêи có rất nhiều hình minh hoạ, hình ảnh không thể không hiểu mà.”



Lục Cảnh Nhiên: “……”



Được rồi, bây giờ anh chính thức hoài nghi, cái cô trồng ra có phải cà chua hay không. “Quyển sách này cho anh mượn đọc chút.”



“Không thành vấn đề, đọc xong nhớ trả nha.”



“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên ôm sách đi về phòng, đi được hai bước quay người lại nhìn Thời Yên nói, “Em thường xuyên đi chợ bán đồ cũ?”



“Không thường, em cũng không tới hành tinh Suva mấy lần. Seagarson càng không đi.” Người Trái đất di cư đều ở hành tinh Suva và hành tinh Seagarson, cũng chỉ có hai hành tinh thành lập chợ bán đồ cũ. Sau đó người hành tinh Kenbo cũng thử mở chợ bán đồ cũ, nhưng rất nhanh thì đóng cửa. Thời Yên cho rằng bọn họ không học tập được tinh tuý của chợ bán đồ cũ.



Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, nói với Thời Yên: “Cuối tuần này chúng ta cùng đi chợ bán đồ cũ đi, anh muốn xem có thể tim được hạt giống thực vật Trái đất không.”



Thời Yên hơi kinh ngạc nhìn anh: “Chợ bán đồ cũ tất cả đều là người Trái đất, anh không sợ sao?”



Lục Cảnh Nhiên lạnh lùng mà “a” một tiếng: “Vì sao anh phải sợ?”



“……” Được thôi, cũng không biết là ai dặn dò cô đừng giao tiếp với người Trái đất.



“Vậy quyết định như vậy nhớ, sáng thứ bảy anh gọi em.”



“Há……” Xem ra kế hoạch ngủ nướng sáng thứ bảy ngâm nước nóng rồi.



Thứ bảy, chưa đến 7 giờ, Lục Cảnh Nhiên đã gọi Thời Yên dậy, bảo cô cùng mình tới chợ bán đồ cũ. Thời Yên ngáp ngủ, rất bất mãn với hành vi này của Lục Cảnh Nhiên: “7 giờ tối chợ bán đồ cũ mới dọn hàng, anh có đủ thời gian dạo bên trong.”



Lục Cảnh Nhiên có suy nghĩ của mình: “Không phải Trái đất có câu, chim chóc dậy sớm có sâu ăn, đi sớm một chút mới có thể tìm được thứ tốt.”



Thời Yên sâu kín nhìn anh: “Trái đất còn có một câu, sâu dậy sớm bị chim ăn.”



Lục Cảnh Nhiên: “……”



Văn minh Trái đất quả nhiên bác đại tinh thâm.



“Tóm lại, đã dậy rồi thì chúng ta mau chóng xuất phát đi.”



Thời Yên: “……”



Hai người tùy tiện uống chút dịch năng lượng rồi ngồi tàu không quỹ tới khu phía Tây. Hành tinh Suva không lớn, đi tàu không quỹ từ khu Trung ương rói khu phía Tây chỉ cần một giờ. Vào khu phía Tây là có thể cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác khu trung ương, nơi này không có nhiều nhà cao tầng như khu trung ương, ngay cả xe không quỹ bay trêи trời cũng giảm đi rất nhiều. Người đi bộ trêи đường mặc quần áo lỗi thời, ngẫu nhiên ngang qua một hai người ăn mặc gọn gàng cũng có thể khiến bọn họ ghé mắt.



Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên hiện tại chính là loại tình huống này, khu phía Tây vốn là nơi của người hành tinh Suva nghèo, sau khi người Trái đất tới, nơi này càng thêm rồng cá lẫn lộn. Lục Cảnh Nhiên lớn như vậy chỉ cùng bố mẹ tới nơi này một lần, ấn tượng lớn nhất về nơi này chính là hoàn cảnh bẩn thỉu và kẻ lang thang người đầu mùi rượu.



Hiện tại khu phía Tây sạch sẽ hơn trước đây nhưng dòng nước vẫn vẩn đục, căn bản không thể so với khu trung ương.



Dưới sự đánh giá của người xung quanh, Thời Yên thấp giọng nói với Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: “Đều là công dân hành tinh Suva, đãi ngộ sinh hoạt lại kém nhiều như vậy, khó trách xảy ra xung đột.”



Ánh mắt đánh giá của người xung quanh khiến Lục Cảnh Nhiên không tự nhiên, nhưng anh cũng không đi trêu chọc bọn họ, chỉ khẽ nhăn mày: “Mặc kệ ở đâu cũng không có công bằng tuyệt đối, người khu trung ương cống hiến cho hành tinh Suva nhiều hơn, cho nên có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn.”



Thời Yên cười một tiếng: “Ừ, cho nên người không có giá trị đương nhiên bị vứt bỏ.”



Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, tựa hồ muốn nói cái gì, Thời Yên hơi ngừng bước, nói: “Hình như chúng ta bị theo dõi.”



Cô vừa dứt lời, năm sáu người đàn ông đầy mùi rượu bao vây bọn họ. Người đàn ông cầm đầu chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay rắn chắc, còn khiêu khích run lên hai cái: “Chúng mày là từ khu trung ương tới?”



Gã ta nói tiếng Emma, nhìn không ra là người Trái đất hay người hành tinh Suva.



Lục Cảnh Nhiên nhìn bọn họ, vẻ mặt không chút biến hóa: “Phải, có việc?”



Gã đàn ông nhếch môi, đi đến trước mặt anh: “Mấy đứa tao uống rượu xong rồi, muốn mượn chúng mày ít tiền rượu.”



Mỗi ngày khu phía Tây đều xảy ra mấy vụ cướp bóc, đối tượng phần lớn là người từ địa phương khác tới, người bị cướp vì không muốn gây sự thường đều trực tiếp đưa tiền cho xong việc. Lục Cảnh Nhiên cũng không nói cái gì, lấy ví tiền trong túi, đưa hết tiền trong ví cho bọn họ.



Người đàn ông đếm, nhíu mày nhìn anh: “Chút tiền như vậy đã muốn đuổi chúng tao?”



Lục Cảnh Nhiên lãnh đạm nói: “Chúng tôi đều dùng đầu cuối, ai lại mang tiền trêи người? Tôi chỉ có từng ấy tiền mặt thôi.”



Lời anh nói không giả, mỗi công dân hành tinh Suva đều có đầu cuối, người khu phía Tây cũng có, chẳng qua nơi này lưu hành tiền mặt hơn—— bởi vì bọn họ không cướp được tiền trong đầu cuối của người khác. Mỗi người tới khu phía Tây đều hoặc nhiều hoặc ít biết quy củ nơi này, cho nên sẽ đặc biệt mang một chút tiền mặt ở trêи người, chính là để ứng phó tình huống hiện tại.



Nhưng hiển nhiên số tiền Lục Cảnh Nhiên mang ở trêи người không thể làm bọn chúng vừa lòng, người đàn ông cầm đầu nghiêng đầu, nhìn về phía Thời Yên đứng bên cạnh Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, bước một bước về phía Thời Yên chắn cô ở phía sau: “Các người đòi tiền không thành vấn đề, nhưng tốt nhất đừng đánh chủ ý khác.”



Thời Yên nhìn gáy Lục Cảnh Nhiên, lại nhìn năm người đàn ông vây quanh bọn họ. Tuy rằng Lục Cảnh Nhiên thoạt nhìn không cao lớn như bọn họ, nhưng anh là sinh viên tài năng hệ chiến đấu của học viện Tiaivo, bất luận là chỉ huy, cơ giáp hay là đấu tay đôi, anh đều là người số 1 trong lớp. Nguyên soái đế quốc tương lai, khẳng định sẽ không ở chỗ này bại bởi năm gã du côn lưu manh, anh lựa chọn đưa tiền chỉ là không muốn sinh sự.



Nhưng người vây quanh bọn họ cũng không biết điều này, ngược lại càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Mày đưa tiền không đủ, tao thấy con bé này cũng đáng chút tiền.”



Lục Cảnh Nhiên nhăn chặt mày hơn, Thời Yên móc ví của mình ra, cười hoà giải: “Các vị đại ca đừng nóng giận, tiền của anh ấy không đủ, chỗ tôi còn có tiền, các anh nhìn xem có đủ hay không.”



Thời Yên nói rồi lấy hết tiền trong ví ra, gã đàn ông cầm đầu đếm một lần, có vẻ cuối cùng cũng vừa lòng: “Xem bộ dạng chúng mày vẫn là học sinh, tao không làm khó chúng mày nữa, đi thôi.”



Lục Cảnh Nhiên còn trừng mắt người nọ, Thời Yên vội kéo anh đi. Đi đến một ngã rẽ phía trước, Lục Cảnh Nhiên mới nhìn cô nói: “Em đem hết tiền cho chúng, lát chúng ta lấy gì mua hạt giống?”



Giao dịch ở chợ bán đồ cũ cũng thích tiền mặt, không biết đợi lát nữa quẹt đầu cuối người ta có cho không.



Thời Yên đắc ý cười với anh, lấy ra một sấp tiền mặt trong một túi khác: “Tèng teng! Em còn tiền mà! Anh cho rằng em ngốc như anh chắc, để hết tiền trong ví.”



“……” Lục Cảnh Nhiên nhìn tiền trêи tay cô yên lặng thật lâu, mới mở miệng nói, “Em đúng là xảo trá như người Trái đất.”



“Em thích gọi cái này là trí tuệ hơn.” Thời Yên càng thêm kiêu ngạo, “Sinh hoạt trí tuệ.”



Lục Cảnh Nhiên mím môi, cuối cùng cười nhẹ một tiếng: “Thôi, đi thôi, chợ bán đồ cũ chắc sắp tới rồi.”



“Ừ, ở phía trước không xa, hình như em nghe được tiếng người rồi!”



Hai người lại đi không đến một lát thì đến cửa vào chợ bán đồ cũ. Bên trong tiếng người ồn ào, nếu không mang máy phiên dịch, có thể nghe được các ngôn ngữ khác nhau. Người đến từ bốn phương tám hướng đều muốn kiếm được thứ mình muốn ở đây, mà chợ bán đồ cũ cũng hấp dẫn nhiều người ngoại lai cho khu phía Tây, xúc tiến…… sự nghiệp cướp bóc nơi này phồn vinh.



Cũng vì như vậy, chợ bán đồ cũ được bảo vệ, sẽ không có ai tới nơi này gây chuyện.



Lục Cảnh Nhiên là lần đầu tiên tới, quán nhỏ đầy các vật phẩm rực rỡ muôn màu làm anh choáng ngợp. Từ lớn như một chiếc xe không quỹ, đến nhỏ như một cái bát một túi kim chỉ đều có thể tìm được ở chỗ này.



“Chàng trai, muốn xem bức thêu này của tôi không? Là loại thêu hai mặt tổ tiên tôi truyền xuống, hiện tại tài nghệ này, người Trái đất cũng không tìm thấy mấy người biết!”



“Anh đẹp trai xem cái radio của tôi này, tuy rằng ở hành tinh Suva không thu được tín hiệu, nhưng bày ở nhà
có vẻ phục cổ lắm đấy!”



“Cây quạt này của tôi Dương Quý Phi đã từng dùng đấy!”



Lục Cảnh Nhiên hỏi Thời Yên bên cạnh: “Dương Quý Phi là ai?”



Thời Yên kinh ngạc nói: “Thì ra cũng có chuyện anh không biết ư?”



Lục Cảnh Nhiên: “……”



Thời Yên đi đến trước một quán nhỏ bán sách dừng lại, chọn quyển lịch sử thế giới cho anh: “Nếu không anh mua quyển sách về nghiên cứu lịch sử Trái đất đi, sẽ làm anh có hiểu biết hoàn toàn mới về văn minh người Trái đất.”



“……” Lục Cảnh Nhiên không đi tiếp, ngược lại nhìn trúng một quyển thực đơn. Thực đơn đã rất cũ kĩ, mặt bìa rất bẩn, cũng may nội dung bên trong vẫn rõ ràng, Lục Cảnh Nhiên mua quyển sách.



Chủ quán thu tiền, đưa cho Lục Cảnh Nhiên một vé cào: “Đây là vé đổi thưởng hoạt động hôm này của chúng tôi, mua đồ là được tặng một tấm. Giải đặc biệt có thể được giảm 90% khi mua một chậu hoa Trái đất, cực kỳ giá trị!”



Chủ quán nói xong còn chỉ một chủ quán bán hoa bên cạnh cho Lục Cảnh Nhiên, trước quán đã có rất nhiều người cào đổi thưởng: “Hai người mau đi thử đi, thấp nhất cũng có thể được một hạt giống!”



Lục Cảnh Nhiên bước nhanh qua, Thời Yên kéo cũng không giữ được.



“A, của tôi chỉ là phần thưởng an ủi.” Một người đang cào đổi thưởng tiếc nuối nói.



Chủ quán bán hoa thu hồi vé cào của anh ta, nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng trúng một hạt giống thực vật Trái đất.” Bà ta nói rồi cầm túi nilong nhỏ đóng gói đưa cho người vừa rồi cào đổi thưởng. Lục Cảnh Nhiên cào vé đổi thưởng trêи tay, mặt trêи dùng tiếng Emma viết ba chữ “Giải đặc biệt”.



Lục Cảnh Nhiên sửng sốt một chút, bà chủ kinh ngạc nói: “Trời ạ, vậy mà cậu cào trúng giải đặc biệt! Chúng tôi đã tổ chức hoạt động rất nhiều ngày, cậu là người đầu tiên cào được hạng nhất.”



Lục Cảnh Nhiên còn chưa hồi phục tinh thần từ trong kinh nhạc trúng giải thưởng lớn, Thời Yên xông lên, nói với bà chủ: “Xin lỗi, chúng tôi nhường cơ hội này cho người khác, bà xem ai thích hợp thì cho người đó đi, chúng tôi từ bỏ!”



Cô nói xong không đợi bà chủ phản ứng, mạnh mẽ lôi Lục Cảnh Nhiên đi.



Rời xa quán bán hoa, Lục Cảnh Nhiên tránh tay cô: “Vì sao muốn từ bỏ giải đặc biệt?”



Thời Yên giật khóe miệng: “Anh thật sự thật không hiểu biết văn minh người Trái đất, đây đều là kịch bản người Trái đất dùng mấy trăm năm trước còn lại, vẫn có thể lừa được người hành tinh Suva các anh.”



Lục Cảnh Nhiên: “…………”



Đôi lời của editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc, an khang thịnh thịnh vượng, vạn sự như ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK