Mục lục
Truyền nhân trừ ma: bạn trai tôi là cương thi full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107: Sống sót cũng là lãng phí




Hai mươi phút sau, cô đi tới địa điểm ước định. Đẩy cửa chính của quán cafe ra, Sở Niệm đứng nguyên tại chỗ, nhanh chóng nhìn sơ qua hoàn cảnh.



Sau đó, lúc nhìn thấy một người đàn ông duy nhất có cái trán biến thành màu đen thì cô đi tới.



"Xin chào, là anh hẹn tôi tới à?"



Ngồi ở trên ghế, Lý Cường đang phiền muộn về chuyện của Tần Tâm Nhu, đột nhiên có một giọng nữ vang lên ở bên cạnh, đúng là hù gã ta sợ hết hồn. Gã cuống quít đứng lên, chỉ là lúc nhìn thấy cô gái, trên mặt toàn là vẻ thất vọng.



"Sao đã là con gái mà còn là một cô nhóc chưa đủ lông đủ cánh vậy?"



Giọng nói làm người ta chán ghết như vậy, Sở Niệm thật đúng là không tìm ra kẻ thứ hai.



Theo bản năng nhếch khóe miệng, Sở Niệm bước đến đối diện gã ta, không để ý đến gã liền ngồi xuống.



"Nói đi, tới tìm tôi là có chuyện gì?"



Lý Cường nhíu mày, nghĩ đến bây giờ mình đã không còn thời gian lựa chọn nữa, dứt khoát ngồi xuống, hỏi: "Cô Sở, gần đây tôi và đám anh em có thể đã gặp quỷ."



Sở Niệm nhàn nhạt nhìn gã một cái, đáp: "Thấy rồi."



"Cô cũng có thể nhìn ra sao?" Lý Cường gào to một tiếng, hai tay đặt lên bàn.



"Tôi còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì, cô đừng lừa gạt tôi."



"Lừa gạt anh?" Sở Niệm hừ lạnh một tiếng.



"Nếu anh đã tìm tới tôi, vậy anh nhất định biết rõ năng lực của tôi. Từ lúc bắt đầu anh đã khá bất lịch sự với tôi, giờ còn tỏ vẻ nghi ngờ.--,,ll..e,,,,quy,,,,don,,,,,---==Anh trai này, giao dịch vốn chính là chuyện anh tình tôi nguyện. Nếu như anh không tình nguyện, vậy chúng ta không cần thiết lãng phí thời gian của hai bên nữa."



"Tôi không hề có ý này, chỉ là......" Lý Cường thấy Sở Niệm định đi, thái độ rõ ràng cũng mềm mỏng hơn.



"Chỉ là tôi không ngờ lại là một cô gái, trong lúc nhất thời mới khó tiếp thu."



"Tuổi tác và năng lực là hai chuyện khác nhau."



"Vậy tôi muốn hỏi một chút, làm sao cô biết là tôi hẹn cô ra ngoài, trước kia chúng ta chưa từng gặp qua, hơn nữa tôi cũng chưa từng tả bộ dạng của mình với cô?"



Lý Cường xua tay đuổi phục vụ đi, nói xong lại sợ mình nói sai, vội vàng nói tiếp: "Tôi không hề nghi ngờ năng lực của cô, cô cũng biết kiểu người bình thường như chúng tôi, rất sợ sẽ gặp phải kẻ mạo danh, thế thân..."



Mạo danh, thế thân? Sở Niệm giật giật đầu mày ba cái. Song cũng có thể thông cảm, ai kêu xã hội bây giờ lại nhiều lừa đảo chứ.



Coi như là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ đi, Sở Niệm thầm an ủi trong lòng, sau đó nhìn về phía gã, đáp: "Tôi có thể tìm đúng anh là vì trên người anh có một làn khí đen."



"Có sao?" Lý Cường vội vàng quay sang cửa sổ sát đất ở bên cạnh, soi gương.



"Sao tôi không thấy?"



"Nếu như anh có thể nhìn được vậy thì chẳng cần tìm người trừ ma nữa." Sở Niệm rất ghét bỏ bĩu cái miệng nhỏ.



"Nói đi, anh đã gặp chuyện gì?"



"Kỳ thật không chỉ có mỗi tôi mà còn vài anh em nữa." Lý Cường gật gật đầu, đôi tay đặt lên bàn khẩn trương cọ sát.



"Cô Sở, cô có nghe qua chuyện giết người ở Mộ Thành trong hai ngày nay không?"



"Chuyện của các người có liên quan đến ba người kia?" Sở Niệm hỏi.



"Ba người chết đó chính là anh em của tôi, chúng tôi tổng cộng có sáu người... Hiện tại chưa đến ba ngày đã chết hai người, hơn nữa tử trạng còn, còn....."



Sở Niệm rõ ràng cảm giác được trong lời nói của gã có ý giấu diếm, đôi mi thanh tú hơi nhíu.



"Nếu như anh không kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi, tôi cũng chẳng giúp được gì. Anh cũng biết trên thế giới này đều có nguyên nhân quả báo,=....l..e,...qu....y,,do..nnnn----tôi không biết nguyên do thì sao giải quyết được hậu quả?"



"Cần phải nói sao?" Lý Cường rất do dự nhíu chặt mày, ánh mắt cũng hơi tránh né.



"Không, không phải là chuyện gì tốt."



Nói nhảm! Chuyện tốt còn có thể chạm vào tà vật à?!



Sở Niệm thật sự cạn lời với vị trước mắt này, không nhịn được lại nhìn khinh bỉ.



"Tôi không phải cảnh sát, đối với tôi mà nói, bắt quỷ mới là chuyện cần phải làm."



"Vậy cô đáp ứng tôi, nghe xong coi như quên đi."



"Anh nói trước đi, tôi tự có chừng mực."



Lý Cường không tín nhiệm cô gái ở trước mặt này, nhưng trước mắt... Thôi quên đi! Vì mạng sống, cứ nói những chuyện kia ra đi.



Vì vậy, gã liền kể chuyện gã cùng mấy anh em lần lượt cưỡng gian Tần Tâm Nhu cho cô biết. Đương nhiên gã cũng rất có chừng mực, không có nói chuyện Chu Vũ Hạo và xử lý thi thể ra.



Sở Niệm nghe xong thật sự có chút kinh hãi rồi, cô không nghĩ tới Tần Tâm Nhu lại chết trong tay đám người này, thậm chí là bị thủ đoạn hạ lưu như vậy hành hạ đến chết.



Cô gái đó, coi như cô chưa từng tiếp xúc nhiều thì trực giác cũng nói cho Sở Niệm biết, Tần Tâm Nhu cũng không phải là một người nhu nhược. Bị vũ nhục như vậy, trong nội tâm không có oán khí mới là lạ.



Tội cưỡng gian còn đáng giận hơn là tội giết người, nếu không phải là không muốn để cho Tần Tâm Nhu lại đi nhầm đường, Sở Niệm thật đúng là không muốn quản chuyện này.



Dù sao, những kẻ này sống cũng là lãng phí!



Lý Cường bị ánh mắt giết người của cô dọa sợ, chột dạ cúi đầu, yếu ớt nói: "Chúng tôi, chúng tôi cũng không thật lòng muốn hại cô ta.--..,..ll..e,,quy,,,,don,,,,---Cô ta, dù sao cô ta cũng đã giết chết đại ca của chúng tôi......."



"Cho nên các người liền có lý do để cưỡng gian một cô gái hả!" Sở Niệm giảm thấp giọng, trong hai tròng mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận.



"Chúng tôi cũng là bị ép cuộc....." Lý Cường đáng thương nhìn Sở Niệm.



"Giờ ba người chúng tôi đã biết sai rồi, cô Sở, van xin cô giúp chúng tôi một lần. Chúng tôi còn người già phải nuôi, trẻ con phải chăm sóc. Chúng tôi, chúng tôi không thể chết được!"



Sở Niệm nhíu mày, hỏi: "Giá của tôi, anh biết chưa?"



"Biết rõ, biết rõ. Đại ca của chúng tôi nói rồi, chỉ cần cô nguyện ý giúp chúng tôi vượt qua một kiếp này, bao nhiêu tiền cũng có thể cho cô."



"Đại ca của các người thật đúng là hào phóng." Sở Niệm cười lạnh một tiếng.



"Nếu như anh ta đã không quan tâm đến tiền bạc, vậy anh hãy nói lại là lần này tôi muốn thu mười triệu....."



"Mười triệu.....Nhiều như vậy ư?" Lý Cường hít một ngụm khí lạnh, gã thật sự không chắc Chu Vũ Hạo sẽ đồng ý chi ra nhiều tiền như vậy.



"Không nhiều lắm, anh hãy nói cho ông chủ của anh biết, nếu như chuyện này không được giải quyết, ba người các anh chết hết là đến lượt anh ta.---,,,lle,,quy,,,,don,,,,--Còn có, ngoại trừ đòi tiền, ba người các anh cũng phải ra tự thú ngay khi tôi giải quyết xong chuyện này."



"Tự thú?" Lý Cường nhíu chặt lông mày, không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu.



"Không được, tôi không thể ngồi tù, không thể ngồi tù!"



"Anh cho rằng nợ thì không cần trả sao?" Sở Niệm nâng tay nhìn đồng hồ, lấy bốn lá bùa hình ngôi sao từ trong túi xách ra, đặt lên bàn, sau đó đứng lên.



"Các anh có thể cầm bốn lá bùa này về nhà thử một chút, nếu như phát hiện bùa chú biến thành đen, vậy tôi chỉ có thể nói cho các anh biết, chuyện đã không thể kéo dài được nữa. Nếu các anh thật sự để ý đến cha mẹ, vợ con mình, vậy thì nên suy nghĩ đến yêu cầu của tôi. Tôi nói có nguy hiểm hay không chờ các người thử qua sẽ hiểu. Bên trong trang web của tôi có số tài khoản, các anh quyết định xong thì đặt cọc trước một nửa cho tôi. Cứ như vậy đi, tôi đi trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK