Mục lục
Truyền nhân trừ ma: bạn trai tôi là cương thi full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205





Chương 205




Vẫn là nhịn không được ghen tỵ



Chẳng lẽ là hiệu trưởng…… cũng có gì cổ quái?



Bà nội lơ lửng cạnh bên nghi hoặc không thôi, giơ tay quơ quơ trước mắt Sở Niệm, nói: “Niệm Niệm, ngừng loay hoay đươc không? Con như vậy qua suốt mấy tiếng, không mệt sao?”



Sở Niệm nhấp môi, căn bản không nghe thấy lời bà nói, chỉ lo một lòng một dạ suy suy tính tính.



Bà nội bị ngó lơ, trong lòng có điểm sinh khí, ‘ vèo ’ một cái chắn trước người Sở Niệm, đôi tay chống nạnh, rất bất mãn nói: “Làm sao vậy, con không coi lời bà nói ra gì hả? Sở Niệm, con rốt cuộc có hay không nghe thấy bà đang nói chuyện!”



Câu cuối cùng giọng bà lên cao, nghe có chút chói tai nhưng thành công kéo Sở Niệm chú ý lại.



Sở Niệm dùng tay vỗ vỗ ngực, sau cùng quay sang nhìn bà. “Nội à, con đang mải suy nghĩ mà. Có cần tặng con cái nón to vậy sao?” Bà khó chịu mà trề môi. “Suy nghĩ sự tình thì cũng có thể cùng ta thương lượng chứ, con coi từ lúc trở về tới giờ con có thèm dòm bà một cái nào không? Còn nói cháu gái tri kỷ, ta xem…… Chậc chậc chậc, không phải như vậy.”



Cũng không cho Sở Niệm cơ hội tự mình biện bạch, giơ tay chỉ đống phù chú trong túi trên mặt bàn hỏi: “Có ai gọi làm gì hả? Tính ra ngoài phải không?”



Sở Niệm gật đầu, nhẹ nhàng mà đáp: “Vâng ạ, có khả năng.”



“Sao lại có khả năng?” Bà cô hoàn toàn bị cháu gái làm cho hồ đồ. “Niệm Niệm, chẳng lẽ con là gặp phải cái gì khó chơi? Nội nói con nha, tiền kiếm ít chút không sao, an toàn của con mới là quan trọng nhất.”



Sở Niệm nói: “Nội đừng nghĩ nhiều, con còn ở nhà là vì ‘ông chủ’ con còn chưa có báo tin xác thực. Bà biết là bùa của mình quý mà, con không thể chưa rõ ràng mà liền tùy tùy tiện tiện lãng phí tiền của chúng ta chứ?”



“Cũng đúng.” Bà nội chỉ sô pha, ý bảo Sở Niệm trước ngồi nghỉ ngơi đã.



Sở Niệm hướng bà cười cười, rất là thuận theo ngồi ở trên sô pha. Như nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên nhìn bà hỏi: “Nội iu dấu, trước kia khi bắt quỷ, có bao giờ bắt quỷ anh, hoặc là một đám ác quỷ?”



Bà nội suy nghĩ rồi lắc đầu. “Không có, quỷ anh mà có oán linh vốn dĩ chính là rất ít thấy. Nếu không phải trước khi chết mang theo cực đại oán hận, chúng cũng như trẻ con tâm trí chưa khai, là căn bản không có biện pháp trở thành quỷ anh.”



“Nhưng con cũng đừng xem thường loại oán linh này, bọn họ oán khí thường thường so lệ quỷ thành niên oan chết càng sâu. Năng lực cùng lệ khí, tự nhiên cũng sẽ lớn hơn nữa. Có lẽ là nội vận khí tốt đi, sống mấy chục năm, thật đúng là không đụng tới một cái.”



Ngồi ở trên sô pha Sở Niệm không tiếng động thở dài, cô không có cách nào nói cho bà biết, chính mình đã một lần gặp phải quỷ anh trăm năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn có khả năng sẽ gặp phải một đám.



Giơ tay nhéo nhéo mũi, Sở Niệm rất là nỗ lực giả vờ thoải mái. Cô ngẩng đầu, chớp chớp hai mắt. “Vậy cái thứ hai thì sao? Nội có gặp chưa?”



Bà cô vẫn là lắc lắc đầu. “Đừng nói gặp phải thật sẽ là cái dạng gì, nghĩ tới một đám ác quỷ nhào hướng chính mình, ngẫm lại đều làm người ta cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.”



“Bách quỷ dạ hành, năng lực này đây gấp đôi chồng lên. Cho dù là đạo thuật cao trưởng giả, cũng không có khả năng hoàn toàn có nắm chắc ở dưới tình huống như vậy mà nhẹ nhàng thoát thân.” Nội cô tạm dừng một chút, đôi mắt đen như mực xoáy sâu vào trong mắt Sở Niệm.



Nửa ngày sau thấy cháu gái mình thần sắc cũng không có xuất hiện chút nào biến hóa, bà ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Khó được vẻ mặt đứng đắn dặn dò nói: “Niệm Niệm, con nhớ kỹ. Nếu có một ngày con gặp phải chuyện như vậy, ở thời điểm thật sự vô pháp thoát thân, thì tháo vòng cổ ra. Bà nội sẽ qua cứu con!”



Sở Niệm đang tính hỏi kinh nghiệm của bà nội, nhưng mà không nghĩ tới những lời này của bà lại làm Sở Niệm giật mình không thôi.



Cô chính là nhớ kỹ bà nội đã từng nói qua, bấtkểtình huống như thế nào khôngcho phéptháo vòng cổ. Hơn nữa, bà nội trước nay đều là khôngthể ra khỏi nhà…chẳng lẽ… Bà nội trên cóbí mật gì màchính mình không biết sao?



Bà nội cũng tựa hồ là ý thức được cái gì, cố ý tránh Sở Niệm tìm tòi đến tột cùng, ho nhẹ một tiếng.



Ngaykhi không biết tiếp tục đề tài thế nào, điện thoại Sở Niệm đặt ở trên bàn trà liền vang lên.



Bà nội như trút được gánh nặng mà thở một hơi dài, dùng ngón tay chỉ điện thoại.



Sở Niệm caumày, lại nhìn chằm chằm bà nội hếtnửa ngày, mới đem điện thoại nắm ở lòng bàn taynghe máy: “Thương Sùng, anh có tin của Vương Lượng hả?”



Thương Sùng? Tên của hắn vẫn là không có sửa sao?



Bà nội dường như chết sững, vờ như là vì không quấy rầy cháu gái nói chuyện, an tĩnh bay tới bên cạnh Sở Niệm.



Ngồi ở trong xe Thương Sùng liếc mắt nhìn Vương Lưọng bên cạnh, ánh mắt có chút không vui. Cũng không có gọn gàng dứt khoát trả lời Sở Niệm, Thương Sùng trực tiếp mở miệng nói: “Em hiện tại thu thập một chút, mau chóng xuống dưới. Anh cùng Vương Lượng, ở dưới lầu.”



Sở Niệm cau mày, cũng không truy h ỏi. Nhanh chóng mà cúp điện thoại, cầm lấy balo chuẩn bị ra cửa.



Bà nội cùng cô ở phia sau. “Niệm Niệm, nhớ lấy nhất định phải chú ý an toàn.”



Sở Niệm gật đầu. “Đã biết bà nội, con đi ra ngoài.”



……



Cùng Sở Niệm nói chuyện điện thoại xong Thương Sùng ngồi ở trên ghế điều khiển, ánh mắt suy tưnhìnvào trên ghế sau chỗ Vương Lượng. Ngón tay, nhẹ điểm tay lái.



Hắn không biết là do hắn đã dặn trước Vương Lượng có chuyện gọi mình, hay là do việc cô gái bé nhỏ của mình hỏi chuyện làm hắn trong lòng hơi chút có điểm không thoải mái?



Ngẫm lại lúc trước, nha đầu kia câu đầu tiên hỏi chuyện luôn là quay chung quanh chính mình. Nghĩ lại hiện tại, lại biến thành cái kia đồ ngốc kia. Thương Sùng không khỏi tới buổi chiều Sở Niệm hỏi chính mình một vấn đề, khóe môi tự giễu thành một đường cong.



Vẫn là nhịn không được ghen tị, không phải sao?



Dù rõ ràng biết cô như vậy cũng chỉ là đơn thuần xuất phát từ tình bạn, nhưng tim mình vẫn là sẽ cảm thấy có điểm cô đơn.



Trước kia nhìn những nam sinh vì người yêu cùng kẻ khác liếc nhìn thì tức giận,Thương Sùng cảm thấy bọn họ đều rất ấu trĩ.



Đáng tiếc trăm triệu không nghĩ tới, hôm nay, hành vi bị hắn khinh thường do EQ thấp hèn lại thành ra mình.



Thương Sùng cảm thấy tâm trí hắn chỉ cần đụng phải Sở Niệm, cuối cùng còn chỉ là số không.



Hắn là cường giả, nhưng mà…… Cũng chỉ có cô mới có thể là chúa tể của chính mình!



Như vậy không oán không hối hận, như vậy cam tâm tình nguyện thần phục cô.



- ----------



Hôm qua làm cái chap 205 mà giờ đọc lại thì hêhe, k đúng rồi người ơi... là 206

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK