#BooMew
" Tuy bà ta mù quáng, vì yêu nên xin lú nhưng có một chuyện em tin bà ta thật lòng. . . đó là hối hận. "
Tô Hiển Như nếu như thật sự muốn tốt cho cô, thì chắc chắn sẽ biết khó mà lui không quan tâm gì đến chuyện hôn sự của cô cũng như chuyện của hai anh chồng.
Chỉ cần như vậy, hai anh vẫn sẽ an toàn.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng một lúc hỏi.
" Còn mấy phút nữa đến bệnh viện? "
Đỗ Đức Trí nhìn đồng hồ khẽ nói.
" Tầm bảy phút nữa. "
" Bảy phút nữa sao? " Tô Hiển Nhiên cúi đầu xuống suy nghĩ, như nhớ ra gì đó môi cô câu lên không nhanh không chậm đứng dậy ngồi lên đùi của Đỗ Đức Trí khẽ nói.
" Làm việc chính sự trước. " lời nói của cô vừa dứt cô liền hôn lên môi anh, nụ hôn lúc lâu chỉ như chuồng chuồng lướt, chính là Đỗ Đức Trí nào buông môi cô ra, anh nhanh chóng từ thế bị động sang chuyển động.
Đỗ Đức Trí một tay luồn vào áo Tô Hiển Nhiên vuốt ve lưng cô, một tay thì giữ chặt đầu cô hôn lấy hôn để, môi tìm môi lưỡi tìm lưỡi, mút lấy mút để cánh môi cô, tầm hơn hai phút, anh buông môi cô ra, chính là còn hơn lưu luyến nên liếm nhẹ môi cô.
Tô Hiển Nhiên bị hôn đến đỏ mặt, nhưng cô đến hai anh, hôn một anh còn một anh.
" Ôm em. " nhìn Nhậm Thừa Vinh đang ngồi cách cô và Đỗ Đức Trí không xa, Tô Hiển Nhiên nói.
Nhậm Thừa Vinh đứng dậy, đi đến ôm Tô Hiển Nhiên lên.
Vừa ôm cô lên, môi Tô Hiển Nhiên cười lên nham hiểm, dùng chân quấn lấy hông Nhậm Thừa Vinh, tay thì ôm lấy cổ anh môi cô câu lên nói.
" Nhăn mặt là mau già nhé chồng! "
Nói xong, cô cũng nhanh chóng hôn lên môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng dần dần chuyển thành nụ hôn ướt át, môi anh cứ mút lấy mút để môi cô, lưỡi anh cũng cuốn lấy lưỡi cô, như thể là trêu chọc, lưỡi anh quét một vòng trong miệng cô, khi cô đang định đáp thì anh lui ra.
Hơn hai phút sau, buông môi cô ra, Tô Hiển Nhiên mím môi dựa vào vai anh thở phì phò.
Đỗ Đức Trí đứng dậy, kéo Tô Hiển Nhiên sang anh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mày nhíu lại nói.
" Sau này hôn vừa hôn phải thôi, cậu còn cứ cướp lấy hơi của em ấy như vậy tôi không để em ấy hôn cậu đâu. "
Nhậm Thừa Vinh thỏa mãn cũng không cãi, vì anh biết anh hơi mất kiềm chế.
Đổ Đức Trí lại nhẹ nhàng chỉnh sửa quần áo, tóc tai cho Tô Hiển Nhiên, lấy khăn lau đi những vết son bị lem ra ngoài, anh không nhịn được ôm chặt Tô Hiển Nhiên đang yếu xìu phì phò thở trong lòng nói.
" Biết Nhiên Nhiên yêu thương hai anh, nhưng chính bọn anh biết cái gì nên cái gì không nên! Nhiên Nhiên cứ để bọn anh được chiều như vậy sẽ hư đấy. "
Tô Hiển Nhiên cười cười.
" Phải tập hôn. . . sau này còn tiến xa hơn không phải sao. . .
Đọc nhanh tại Vietwriter.com