#BooMew
Tô Hiển Nhiên nằm trên giường cheo veo một mình suy nghĩ vớ va vớ vẩn một lúc lâu thì Nhậm Thừa Vinh bước vào.
" Nhiên Nhiên. "
Tô Hiển Nhiên mím môi đỏ mặt xấu hổ, không nói chuyện.
Nhậm Thừa Vinh đi đến ngồi bên mép giường nhìn Tô Hiển Nhiên hỏi.
" Có chuyện gì sao? "
" . . . " Tô Hiển Nhiên vẫn im lặng.
Nhậm Thừa Vinh lại hỏi.
" Nhiên Nhiên còn khó chịu? "
" Để anh xem. . . " đang định kéo chăn ra nhìn nơi hang động có bị thương hay không thì Tô Hiển Nhiên lú đầu nhỏ nhỏ ra nói.
" Không. . . không cần nhìn. . . "
" Thế sao Nhiên Nhiên không nói chuyện với anh? "
" Tại. . . tại giọng người ta còn khàn. " giọng cô khàn như vậy nói ra xấu hổ chết mất.
Nhậm Thừa Vinh cười cười, ôm lấy Tô Hiển Nhiên đi vào phòng tắm.
" Sao. . . sao ôm em? "
" Đương nhiên là tắm. . . Không lẽ Nhiên Nhiên muốn Trí biết chúng ta. . . "
" Biết cũng chẳng sao! " Tô Hiển Nhiên thành thật nói.
" Em yêu cả hai anh, và quan hệ 1 người như vậy đúng thật là sẽ làm người kia thấy buồn nhưng phải từ từ. . . anh xong rồi cũng sẽ đến Trí. " nói đến đây mặt cô đỏ bừng xấu hổ.
Nhậm Thừa Vinh vẫn cẩn thận cởi sạch quần áo của cô, đặt cô vào trong buồng tắm.
Vừa giúp cô kì cọ vừa nói.
" Anh xin lỗi vì vẫn luôn ghen tị làm Nhiên Nhiên bị thương. "
" Thế giờ anh hết ghen chưa? " Tô Hiển Nhiên nhìn Nhậm Thừa Vinh hỏi.
" Còn chút chút. " Nhậm Thừa Vinh mím môi một lúc nói.
Tô Hiển Nhiên ôm lấy cổ của anh, trán cô chạm trán anh.
" Ghen với ai cũng được, đừng ghen với Trí. Trí và anh đều là chồng của em, em yêu anh cũng yêu Trí, em cần anh cũng cần Trí. Đứa bé trong bụng dù là trai hay là gái, là của Trí hay của anh thì cũng là con em là con của các anh. "
" Anh hiểu. "
" Đừng ghen nữa! Hôm nay em vì anh mà hy sinh nhiều như vậy anh phải thương em nhiều lên. "
Tô Hiển Nhiên cười đùa nói.
Nhậm Thừa Vinh hôn hôn môi cô gật đầu.
Tắm xong cho Tô Hiển Nhiên, mặc cho cô một chiếc váy trắng rộng, anh lại nhét cô lên giường.
-----
Dưới phòng khách.
Đỗ Đức Trí nhìn quanh căn nhà, cái mùi hương ám muội vẫn còn chưa tán đi. . . mày anh nhíu lại, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh vẫn im lặng, ngồi yên dưới phòng khách.
Ngồi tầm năm phút, Nhậm Thừa Vinh bước xuống.
" Sao anh không lên? "
Đỗ Đức Trí nhìn Nhậm Thừa Vinh không nói gì.
" Anh đã biết? " Nhậm Thừa Vinh hỏi.
Đỗ Đức Trí gật đầu nói.
" Cậu cắn Nhiên Nhiên? "
" Ừ! "
" Cậu biết rõ cắn là ý nghĩa gì mà đúng không? "
" Ừ! "
" Thế sao còn cắn? " Đỗ Đức Trí tức giận quát.
" Tôi. . .