Bạn nhỏ kia đang yên đang lành lại đi cáo trạng làm gì?
“Tần Kiết, cô nói cho cháu nghe, cháu phải đích thân đưa Trần tiểu thư về nhà bình an vô sự, quan hệ cô cháu của chúng ta mới êm đẹp, Tần Nam tôi nói được làm được...”
Tần Nam nói không ngừng, mắng một lèo đúng năm phút mới tạm dừng: “Tần Kiết, lời cô nói, cháu nghe rõ chưa hả?”
Tần Kiết nhủ thầm trong lòng, cô mắng cháu, cháu còn ngồi nghe đàng hoàng, cháu biến thái đến thế à?
Tần Nam không chờ Tần Kiết lên tiếng: “Tần Kiết!”
Tần Kiết có lệ đáp lời người trong điện thoại: “Vâng”.
Tần Nam: “Tần Kiết, thái độ của cháu là sao đây hả? Cháu càng lớn càng không hiểu chuyện đúng không? Nhớ lại lúc cháu còn nhỏ, thấy cô, câu đầu tiên đều là cô ơi, ngoan biết bao nhiêu, cháu...”
Tần Kiết sợ Tần Nam lại thêm năm phút nữa, nhanh chóng mở miệng: “Biết rồi, cháu sẽ đưa Trần Hề về nhà.”
“...” Tần Nam đang mắng hăng chợt cứng họng, có chút không vui, dừng lại ba giây mới giận dỗi nói một câu: "Nói từ sớm đi, cần gì phải chui đầu bị mắng!”
Tần Kiết: “...”
Loa ngoài điện thoại chưa tắt, Tần Nam lại nói tiếp, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Trần tiểu thư, ngại quá, khiến cô chê cười rồi.”
Tần Kiết: “...”
Trần Ân Tứ không nghĩ Tần Nam sẽ sắt đá như thế, cô thoáng giật mình: “...Không có, không có gì, Tần tổng, cháu thật không để ý đâu."
“Không để ý là tốt rồi, chút nữa đừng ngại, cứ để Tần Kiết đưa cháu về.”
Cái này không liên quan đến việc ngại hay không ngại, mà căn bản là cô không muốn dính líu đến tên cẩu kia...
Chỉ là, Tần Nam đã răn dạy Tần Kiết ngay trước mặt cô, nếu cô còn từ chối thì đúng là không biết điều: “Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn Tần tổng.”
Tần Nam cố tình làm như vậy để Trần Ân Tứ không cách nào từ chối, đồng ý để Tần Kiết đưa về, nên nhẹ nhàng trả lời: “Không cần khách sáo.”
Trần Ân Tứ không nghĩ đến khi nhắc lại việc năm xưa Tần Kiết lừa mình với Tần Nam sẽ khiến Tần Nam làm như vậy, nên trong lòng cô có chút xấu hổ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, phòng bao chợt yên ắng, cái gọi là hơi xấu hổ ấy, càng lúc càng rõ ràng, trong lòng Trần Ân Tứ cảm thấy nôn nao.
Trần Ân Tứ cố gắng áp chế sự xao động ấy, ngay lúc cô nghĩ việc này coi như cho qua, Tần Kiết luôn ngồi bên cô không nói một lời, bất chợt “Xí” một tiếng:
- Vị thành niên, mách lẻo.
Vị thành niên... cách gọi xưa cũ này làm Trần Ân Tứ thất thần một giây, mới quay đầu nhìn Tần Kiết.
Trần Ân Tứ trong chốc lát không thể xác định được ý của Tần Kiết, cô hỏi anh: “Mách lẻo cái gì?”, lời vừa đến bên môi, cô liền nhanh chóng im bặt.
Cô biết ngay mà, tên cẩu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, hiện tại không phải đến tìm cô tính sổ hay sao!
Tần Kiết nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt cô:
- Lúc em học mẫu giáo có phải rất giỏi mách lẻo không?
Giỏi mách lẻo, nghe xem, cái này là đang đánh rắm gì đây!
Lúc cô đi học ghét nhất là những đứa mách lẻo.
Trần Ân Tứ vốn đang hơi đuối lí, nghe xong câu này, đuối lí gì đó hoàn toàn biến mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đanh lại, thu hồi tầm mắt, một cái cũng không thèm nhìn sang Tần Kiết.
Hai giây sau, Tần Kiết lại mở miệng, nghe ra giọng nói rất vui:
- Nói như thế, bạn học của em không đánh em à?
Trần Ân Tứ “Hờ” một tiếng:
- Bạn tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi đối xử với bạn tôi cũng rất tốt, có điều, nếu anh mà là bạn học của tôi, chắc chắn sẽ bị tôi đập chết.
Tần Kiết cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Trần Ân Tứ cũng cười lạnh một tiếng rồi cúi đầu uống canh.
Phòng bao chợt yên lặng, Tần Kiết nghiêng đầu, nhìn cửa kính trong suốt, từ đó thấy hình ảnh phản chiếu, anh ngắm nhìn cô đang chăm chú chọn thức ăn.
Anh nhớ đến câu cô vừa nói, nếu anh mà là bạn học của tôi, tôi chắc chắn sẽ đập chết... Nhất thời anh không kìm được, khẽ cảm thán: “Đáng tiếc thật.”
Câu nói không đầu không đuôi của anh khiến cho Trần Ân Tứ mờ mịt, cô buồn bực quay đầu nhìn Tần Kiết.
Tần Kiết bắt được động tác của cô, anh nhanh chóng dời tầm mắt khỏi cửa kính, chuyển sang màn hình điện thoại.
Trần Ân Tứ tưởng Tần Kiết không nói với mình, nên tiếp tục chuyên tâm chọn thức ăn.
Tần Kiết bấm điện thoại, nhấn tới nhấn lui, cuối cùng đăng một câu trên vòng bạn bè mà ai cũng có thể thấy: Muốn bị đánh.
...
Nửa tiếng sau, Trần Ân Tứ mới buông đũa.
Tần Kiết đang lướt điện thoại bên cạnh cô, quay đầu hỏi:
- Ăn no rồi?
Trần Ân Tứ gật đầu, chần chừ một chút:
- Cái đó... tôi vẫn nên gọi xe về vậy.
Ánh mắt Tần Kiết lạnh lại, giọng nói trước sau như một:
- Hay là khỏi đi, anh sợ em lại về báo cáo phụ huynh.
Trần Ân Tứ: “...”
Còn chưa dứt có đúng không?
Trần Ân Tứ:
- Anh như vậy là đủ rồi đấy, đàn ông đàn ang gì mà lòng dạ hẹp hòi, vừa nãy lúc ăn cơm, anh sờ chân tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh.
Tần Kiết: “.....”
Tần Kiết chăm chú nhìn Trần Ân Tứ một lúc rồi duỗi chân ra ngay trước mặt cô:
- Không thì, em tính toán một chút, sờ lại chân của anh đi?
Khuôn mặt Trần Ân Tứ đang viết “Tên cẩu anh mau chóng học cách độ lượng như tôi đi”. Cô hơi mấp máy môi, dùng mắt thường cũng có thể thấy mặt cô dần đỏ lên.
Cô tức quá đi, nhưng trong chốc lát không thể tìm được câu gì để cãi lại.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tần Kiết, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng xách túi mình lên, xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Tần Kiết ỷ vào chân dài, hai ba bước đã đuổi kịp Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ càng bước vội, Tần Kiết vẫn ỷ chân dài, theo sát đuôi cô.
Tầng một đã tan tiệc, hai người nhân viên đang quét dọn vệ sinh, ông chủ tiệm thấy Tần Kiết và Trần Ân Tứ đi xuống, cười hỏi:
- Kiết ca, đi sao?
Tần Kiết gật đầu.
Trần Ân Tứ muốn ném Tần Kiết mà không được, hậm hực đẩy cửa, tức giận bước ra ngoài màn đêm.
Cô bước chưa được hai bước đã bị khí lạnh tạt tới run cầm cập, vì cô đã cho Chu Đồng mượn áo khoác nên lại lùi vào quán.
Nhất thời cô không chú ý, ập vào ngực Tần Kiết vừa lúc muốn đi ra ngoài.
Tần Kiết theo bản năng vươn tay ôm eo cô.
Mặt Trần Ân Tứ càng nóng hơn, cô muốn giãy giụa tránh ra, nhưng bị Tần Kiết ôm eo kéo một chút, giây sau, chiếc áo khoác đen phủ lên người cô.
Mùi cỏ xanh của nước giặt quen thuộc, nháy mắt bao phủ Trần Ân Tứ.
...Đây là loại nước giặt cô thích nhất, đã qua năm năm rồi, anh vẫn còn dùng?
Trần Ân Tứ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Kiết.
Chạm phải ánh mắt của cô, anh mở cửa:
- Đi thôi, xe ở ngoài kia.
Nói xong, Tần Kiết chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, dẫn đầu bước ra ngoài.