- Tớ hối hận tối hôm đó, không oán hắn thêm mấy câu...
Nói xong, Trần Ân Tứ lấy điện thoại ra, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Lục Tinh:
- Cậu cảm thấy câu "tôi là người vĩnh viễn không thèm ngủ với nam thần ba ba của mấy người" thế nào? Hay là, "tôi cá nam thần mấy người cả đời này vĩnh viễn cũng không thể ngủ"?
Lục Tinh cả kinh đến nỗi suýt nữa lăn khỏi ghế, gần như dùng tư thế bổ nhào, giật lấy điện thoại trên tay Trần Ân Tứ, sợ cô nghĩ không thông giây tiếp theo lại chơi lớn đăng bậy trên Weibo.
- Bà cố nội của tôi ơi, con xin bà thành thật một chút đi, bà lại làm chuyện này nữa, thì hai chúng ta thất nghiệp thật đó...
Khuôn mặt nhỏ của Trần Ân Tứ lạnh như băng, hừ một tiếng không thèm đáp. Đến cửa tạp chí Feng lập tức có nhân viên ra đón:
- Cô Trần Ân Tứ mời đi lối này. Có chuyện tôi cần nói trước, thật sự xin lỗi cô, chỗ của chúng tôi chỉ có một phòng hóa trang riêng, đã có người sử dụng. Vì thế phiền cô dùng phòng trang điểm chung nha.
Trần Ân Tứ và Lục Tinh đi theo nhân viên luôn nói lời xin lỗi vào khu trang điểm. Phòng hóa trang chung và phòng hóa trang riêng ở cùng một khu, lúc đi bước ngang qua, Lục Tinh thuận miệng hỏi:
- Không phải trưa hôm nay chỉ có chúng tôi chụp thôi sao? Mới thêm người? Người mới thêm vào là ai vậy? Trong giới hôm nay không có ai đến đây chụp mà?
Nhân viên đằng trước một bên ra động tác mời ngồi, một bên trả lời:
- Đến chụp không phải người trong giới mà là vị sáng lập tập đoàn Ngân Hà, Tần tiên sinh - Tần Kiết chụp bìa tạp chí thương mại.
Nghe được câu này, Trần Ân Tứ vốn đã vô cùng kiềm chế lửa giận, nhất thời không nhịn được: "ĐM"
Lúc cô đi ngang qua phòng hóa trang riêng thì bật ra từ này, vừa hay cửa liền mở. Tần Kiết áo vest đen từ trong bước ra, đầu tiên nghênh đón anh là "ĐM", tiếp theo là: "CMN lại tên cẩu này. "
Tần Kiết theo bản năng dừng chân. Nhân viên công tác phía trước dẫn Trần Ân Tứ đến phòng trang điểm chung liếc mắt thấy Tần Kiết, lập tức kinh hoảng:
- Tần...Tần tiên sinh...
Trần Ân Tứ đang chuẩn bị đem hết công phu để chửi hắn từ trong ra ngoài, kết quả nghe được tiếng gọi, lời nói bên miệng dừng hẳn, giương mắt nhìn về phía trước. Tất cả trong chốc lát chợt im lặng, bốn phía không tiếng động, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng. Lục Tinh hoàn hồn nhanh nhất, phản ứng đầu tiên là nắm lấy tay Trần Ân Tứ, sợ cô bùng phát, sẽ ném điện thoại và túi xách vào mặt Tần Kiết, lại làm loạn cả giới giải trí vì đụng vào nam thần nơi công cộng.
Kết quả khi cô chỉ mới cử động ngón tay thì phát hiện là mình suy nghĩ nhiều. Trần Ân Tứ rất bình tĩnh. Từ lúc cô quen Trần Ân Tứ đến giờ chưa bao giờ thấy loại bình tĩnh này, có thể nói là lạnh nhạt.
Lục Tinh ngoài ý muốn, quay đầu nhìn Tần Kiết cách đó không xa. Người bạo phát trên mạng vì nhan sắc soái đến không có gì để so sánh, giờ còn âm trầm lạnh lẽo hơn cả Trần Ân Tứ. Lục Tinh thấy bầu không khí lúc này còn kinh khủng gấp mấy lần khi cô lo Trần Ân Tứ lấy túi xách và điện thoại đập vào mặt Tần Kiết.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC