Trong không gian trắng xóa vắng lặng chỉ có người đối diện là sắc thái duy nhất trong mắt.
Hai người Diệp Tô và Kỷ Hằng trừng mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện đây lại là giấc mơ kỳ quái kia.
Kỷ Hằng thấy nữ nhân mà ban ngày hắn không ngừng nhớ đến, không ngừng tìm kiếm giờ lại xuất hiện trước mắt mình, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Tô.
“Diệp Tô!” Sự vui mừng được thể hiện ra ngoài.
Diệp Tô khẽ nhếch miệng, vô cùng miễn cưỡng nhìn người đàn ông đang chạy vội tới trước mặt mình.
Đây chắc chắn là mơ, sao cô lại mơ thấy Kỷ Hằng, cũng trong cùng một khung cảnh.
“Kỷ… Lão gia?” Diệp Tô lui về sau hai bước, cô cảm thấy thân thể như bị gió lọt vào, không khí đi thẳng từ trên xuống đến gót chân.
Lồng ngực vì cảm giác bất an mà đang run lên.
Cô cúi đầu phát hiện mình đang mặc bộ áo ngủ mà cô mặt trước khi đi ngủ, áo ngủ mát mẻ đến mức vào mùa hè cũng có thể cảm thấy lạnh.
Lớp vải như phác họa các đường nét thân thể, nơi no đủ nhô lên đẩy lớp vải lên cao.
“A!” Diệp Tô hét to một tiếng, ôm chặt lấy ngực mình.
Kỷ Hằng bị tiếng thét của cô dọa sợ, vội vàng đi đến bên cạnh cô.
Diệp Tô ôm ngực không ngừng di chuyển rồi xoay người đưa lưng về phía hắn.
Bước chân của Kỷ Hằng lớn hơn cô rất nhiều, hắn nắm lấy đầu vai cô rồi xoay cô đối diện với hắn.
Tay Diệp Tô ôm lấy ngực, đầu cúi thấp, khuôn mặt đỏ bừng, chân để trần. Cô bất lực suy nghĩ xa vời muốn ngồi xổm xuống, như thế sẽ để lộ đôi chân thon dài dưới làn váy áo ngủ chỉ che được tới đùi.
Kỷ Hằng đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó, hắn triệt để choáng váng.
Lần trước thì mặc một bộ quần áo xấu xí màu xanh không biết là cái quỷ gì, bây giờ lại mặc thành như vậy?
Hắn không hề kiêng kị nhìn Diệp Tô đang cố gắng che chắn từng mảng lớn da thịt lộ ra ngoài, nhưng có che thế nào cũng không che được.
Loại vải nàng mặc trên người có khác gì không mặc chứ?
“Quần áo của nàng đâu?” Kỷ Hằng nghiến răng nghiến lợi hỏi, nàng mặc thành dáng vẻ này, có phải để người khác nhìn hay không? Hắn thật muốn xẻo đôi mắt của người đó.
“Anh, anh đừng nhìn!” Diệp Tô dậm chân, rất nhanh đã rơi nước mắt, cô muốn tránh khỏi đôi tay đặt trên vai mình, nhưng lại không thể dằng ra được.
Diệp Tô lại cuống quýt ôm ngực.
Lúc ngủ cô không mặc nội y, váy thì ngắn, cổ áo lại sâu, nếu bây giờ cô buông tay thì sẽ rất xấu hổ.
Kỷ Hằng nhìn chằm chằm làn da trắng như tuyết của Diệp Tô, đột nhiên cảm thấy hơi nóng, hắn nhìn xung quanh một chút, xác nhận mảnh trắng xóa này trừ hai người bọn họ ra thì không có ai khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Hằng buông bả vai Diệp Tô ra, Diệp Tô lập tức xoay lưng về phía hắn.
Kỷ Hằng nhìn phần lưng trắng mỏng manh của cô, vòng eo và mông được hai mảnh áo chất liệu hình như còn tốt hơn tơ lụa phác họa ra, tầm mắt hắn trở nên tham lam, nhìn mãi cho đến hai chân thon gầy, bàn chân trắng như ngọc, rồi tới móng chân được sơn màu đỏ thì mới ngừng lại.
Kỷ Hằng xua tay, xùy một tiếng: “Đừng che, che cái gì mà che? Những chỗ nàng che có chỗ nào mà ta chưa thấy qua?”
Nói thật, bây giờ hắn không ngại… Không ngại nhìn tất cả một lần.
Diệp Tô thầm mắng ‘mmp.’ [1]
[1]Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, tương tự cụm ‘mother fuck’.
Cô cũng không biết tại sao lại như thế này, rõ ràng cô và Kỷ Hằng đã sống thẳng thắn với nhau năm năm, trước kia ở Kỷ phủ không phải chưa bị hắn tham lam nhìn ngắm, cô cũng làm hết bổn phận của một thiếp thất, để mặc cho hắn nhìn ngắm trêu đùa, nhưng bây giờ cô lại thấy xấu hổ.
Xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào, hận không thể dùng kim chỉ khâu mí mắt Kỷ Hằng lại, hận không thể mặc tám, mười cái bra trước khi ngủ, dù có bị bí bức thì cũng tốt hơn so với việc trống không như bây giờ.
Diệp Tô cảm thấy mình không hay không biết mà sống với thân phận của chủ cũ thân thể này, vậy cô sẽ sống thay cho cô ấy, đóng phim thật tốt và sống độc thân. Cô không phải là nàng thiếp mà Kỷ Hằng vẫy tay thì tới xua tay thì đi, cô không phải.
“Tôi không che!” Diệp Tô ôm mình chặt hơn, cắn cắn môi dưới: “Tôi vì… lạnh.”
Quả thật là rất lạnh, cánh tay cô cũng đã nổi lên một tầng da gà.
Kỷ Hằng cứng người, nhìn Diệp Tô rụt người lại thành một khối, trong trí nhớ của hắn cũng có lúc Diệp Tô rụt người thành một khối nho nhỏ như thế.
Rất nhiều năm trước, cũng là như thế này, trên đầu nàng trùm một mảnh vải đỏ, nào có mũ phượng khăn choàng gì, co lại thành một khối nho nhỏ trên giường của hắn. Khi đó nàng còn rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, rõ ràng là đau đến mức trán đầy mồ hôi, thân thể siết chặt nhưng vẫn cắn chặt môi không dám khóc, cũng không dám phát ra tiếng.
Sau khi hắn tận hứng mới phát hiện khuôn mặt nhỏ của Diệp Tô trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt long lanh nước. Nàng khịt mũi, mười ngón tay nhỏ vặn vẹo trước ngực, sợ hãi hỏi hắn: “Thiếu gia, tốt… sao?
Hắn hôn nước mắt nàng, hôn môi nàng.
Từ một khắc đó Diệp Tô liền không giống người khác, vẫn luôn không giống, hắn sẽ mắng nàng, phạt nàng, hung dữ với nàng, cũng sẽ… hôn nàng.
Hắn thích nàng giòn giã gọi hắn là “Thiếu gia”, sau đó bắt đầu nũng nịu gọi hắn là “Lão gia”, nhưng kỳ thực đáy lòng hắn vẫn luôn rất rõ ràng, nhưng không muốn thừa nhận, hắn thích nghe nàng gọi “Phu quân” nhất.
Kỷ Hằng thở phào một hơi, bắt đầu cởi trung y của mình ra.
“Lại đây.” Giọng điệu kiên định.
“Hả?” Diệp Tô giật mình.
“Sợ ta như vậy?” Kỷ Hằng nhướng mày, giọng nói dịu dàng không muốn dọa nàng.
“Bây giờ tôi không sợ anh đâu.” Diệp Tô thầm nghĩ, cô xoay người, một tay ôm ngực một tay kéo phần váy ngắn đã bị giật lên lộ da thịt động lòng người xuống.
Kỷ Hằng bắt lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt hắn.
“Ê ê ê,” Diệp Tô bị hắn kéo nên đứng không vững: “Anh làm…”
“Mặc vào.” Kỷ Hằng phủ quần áo của mình lên người Diệp Tô.
“Tôi…”
“Không phải nàng lạnh sao?” Kỷ Hằng cho tay Diệp Tô vào trong tay áo của hắn.
“Nhưng mà…”
“Như vầy có tốt hơn không?” Kỷ Hằng lấy cổ áo ra khỏi đầu Diệp Tô, thuận tay lấy tóc cô ra khỏi áo rồi để xõa ở sau lưng.
Diệp Tô cảm thấy người mình nóng lên. Hơi thở của Kỷ Hằng, độ ấm của Kỷ Hằng giống như bếp lửa vây cô lại.
“Còn lạnh không?” Kỷ Hằng cúi đầu hỏi.
Diệp Tô cúi đầu nhìn, chiếc áo choàng của Kỷ Hằng mặc trên người cô chả khác gì bộ hí phục (trang phục dùng để diễn kịch), tay áo lớn có thể cuộn lại để ném ra, vạt áo dài không thấy chân.
Chiếc áo này rất dày, cuối cùng thì trước ngực cô không còn hai ‘viên’ xấu hổ kia nữa.
Kỷ Hằng trong mơ này sao lại tốt với cô như vậy? Giấc mơ trước không phải còn bắt cô quỳ xuống hay sao? Diệp Tô thấy Kỷ Hằng đúng là người đầu óc có vấn đề, bây giờ vui vẻ thì đối xử tốt với cô một chút, lần trước không vui thì hung dữ với cô một chút, chả trách trước kia bọn buôn người nói vào Kỷ phủ làm một con chó cũng vinh hoa phú quý. Diệp Tô cảm thấy Kỷ Hằng nuôi cô giống như nuôi chó, chỉ khác là từ nhiệm vụ giữ cửa chuyển thành làm ấm giường thôi. Truyện được làm và up tại LustAverland.com
Bản đại minh tinh không ai quan tâm không ai nâng đỡ ở thế kỷ hai mươi mốt có 230 ngàn fans, trong đó có 200 ngàn là do mua, 20 ngàn người qua đường và 10 ngàn người chú ý sau khi rút thăm may mắn (ý nói chú ý nhờ vụ hot search kia) nhưng quên lấy lại không thích làm chó của anh, sau khi được che kín mít thì lưng của Diệp Tô cũng thẳng hơn, cô chép chép miệng: “Quần áo vẫn ổn, cám ơn nha.”
Kỷ Hằng cảm thấy hình như mình nghe nhầm.
Bây giờ, chẳng phải Diệp Tô nên cười ngọt ngào nhào lên ôm eo hắn, kiễng chân hôn hắn rồi thuận miệng nói nhiều lần câu “Phu quân đối tốt với thiếp nhất” hay sao? Sau đó hắn giả vờ cự tuyệt ngoài miệng nào là “sao nàng lại bám dính như vậy” nhưng lại vừa hôn vừa ôm Diệp Tô.
Hừ, hừ, hừ, Kỷ Hằng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tô mà thấy cổ họng mình nóng lên, như ngậm một ngụm máu.
Hiện tại hắn rất muốn lấy chiếc áo choàng của mình trên người Diệp Tô xuống, sẵn tiện lấy luôn đồ của cô xuống.
Hắn không tin lúc đó cô còn có thể nói chuyện như vậy với hắn.
Không còn việc gì thì Diệp Tô bắt đầu nhìn trái nhìn phải tìm đường trong không gian trắng xóa này.
Sao giấc mơ này còn chưa chịu tỉnh? Diệp Tô lắc lắc đầu, cô phát hiện mình rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cô tự hỏi không biết có phải là mình đang nằm mơ hay không.
Cô còn phải về làm diễn phim đóng phim nữa.
Diệp Tô quỳ sát mặt đất rồi gõ gõ, đốt ngón tay chạm mặt đất phát ra tiếng vang trống rỗng.
“Kỷ… À không, lão gia”, Diệp Tô quỳ trên mặt đất lắng nghe: “Anh có biết chúng ta đang ở hiện thực hay là đang nằm mơ không?”
Kỷ Hằng nhìn Diệp Tô quỳ trên mặt đất, cái mông nhô cao thì cảm thấy ngứa tay.
Đương nhiên là nằm mơ, nếu bên ngoài Diệp Tô dám đối xử tùy tiện với hắn như vậy, hắn không đánh mông nàng nở hoa mới là lạ đó. Không được, Kỷ Hằng lắc đầu bác bỏ cái ý tưởng này, không thể đánh nở hoa.
Trước đây, khi nàng còn nhỏ ham chơi, cái gì cũng muốn nhìn một chút. Nàng lật hết sổ sách một năm trời của Kỷ phủ trên giá sách của hắn, mùa đông cầm không chắc tay làm rớt xuống chậu than đang cháy.
Lúc đó hắn mới bắt đầu quản lý việc nhà nên rất tức giận, Kỷ Như biết nên nói muốn kéo nàng ra ngoài phạt đánh lại bị hắn ngăn cản, hắn nói muốn tự mình ra tay.
Diệp Tô còn không biết xém tí nữa là bị kéo ra ngoài phạt đánh bằng trượng, nàng bị hắn đặt ngang người trên đùi rồi đánh vào mông, nước mắt rơi lã chã theo bàn tay hắn. Lần đầu hắn đánh không mạnh không nhẹ, hắn nhớ hình như hai ‘quả đào’ đó in dấu tay của hắn một khoảng thời gian.
Diệp Tô đau rất lâu, sau đó nàng kiên cường nở một nụ cười với hắn. Hắn muốn đi thăm nàng rồi cho nàng thuốc bôi, nhưng khi tới gần hắn cảm thấy nàng cố ý trốn mình.
Mùa đông đó đặc biệt lạnh, Diệp Tô bị thương ở mông đang tức giận, không ai làm ấm giường cho hắn. Kỷ Hằng nhớ mình đã giữ căn phòng lạnh như băng đó trống không trong một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com