Hai người ngồi xổm ở sân thượng nhà mình nghe hết cả một tập《Dẫn hỏa》, tầng hai mươi ba gió thổi lạnh buốt, Kỷ Hằng còn đặc biệt cầm một tấm chăn mỏng ra phủ lên người Diệp Tô.
"Câu này là tôi!"
"Nghe đi nghe đi, bây giờ cũng là tôi!"
Diệp Tô cực kỳ nhạy cảm với cảnh phim của mình, mỗi khi đến cảnh mình xuất hiện thì cô lập tức nghe ra, chỉ lên tầng trên bảo Kỷ Hằng nghe.
Lúc quay《Dẫn hỏa》 diễn viên đều không dùng lồng tiếng, là thu trực tiếp tiếng của diễn viên tại nơi quay, cho nên cho dù Diệp Tô không nói, Kỷ Hằng cũng rất dễ dàng nghe ra câu nào là của Diệp Tô.
Giọng của cô rất hay, trong trẻo và lưu loát như nước suối chảy qua khe núi, hoặc như là lời tường thuật tự nhiên trong một số phim phóng sự, cả câu rất mượt mà, đôi khi sẽ hơi nâng âm cuối làm tăng thêm vài phần hoạt bát.
Khi quay 《Dẫn hỏa》, đạo diễn lồng tiếng cũng có chỉ đạo, khi đọc lời thoại thì phải giảm đi một chút nhẹ nhàng khi cô nói chuyện bình thường, âm phát ra sau khi qua xoang cộng minh[1]sẽ có giọng điệu lạnh hơn, càng phù hợp với tính cách ẩn nhẫn và kiên cường của nhân vật Hạ Lê.
Trong thời lồng tiếng có thể chống cả nửa bầu trời, các bộ phim truyền hình ăn liền hiện nay, khi mà diễn xuất dựa vào sự hỗ trợ của diễn viên lồng tiếng, bộ phim hoàn toàn dùng âm gốc như《Dẫn hỏa》cũng có thể coi là một dòng chảy mới.
Một tập qua rất nhanh, không giống như những bộ phim truyền hình một tập dài 50 phút khác.
Có phim mà bạn có thể vừa chơi game vừa xem, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, hay tua nhanh mà không hề ảnh hưởng đến mạch phim, độ lê thê khiến người ta giận sôi máu.
Mà có phim có nội dung được viết chặt chẽ, lượng tin tức phong phú, một tập dài chứa nội dung bằng ba tập, khiến khán giả phải nhịn tiểu căng mắt ra xem sợ bỏ lỡ nội dung phim, hơn nữa sau khi xem xong còn chưa có cảm giác thỏa mãn, có thể vừa nghe nhạc cuối phim vừa tiêu hóa nội dung phim, đồng thời ngóng trông nội dung tập sau dựa vào đoạn giới thiệu sơ nội dung tập tiếp theo.
Có Triệu Tuân San tọa trấn quả nhiên không bình thường, xem ra hiện nay《Dẫn hỏa》 thuộc về loại thứ hai. Bởi vì hiện giờ Diệp Tô đang nghe bài hát cuối phim cũng cảm thấy hứng thú, tuy rằng cô đã sớm đọc qua kịch bản, thế nhưng phim chiếu chính thức đã được biên tập lại nên vẫn có thể có rất nhiều điều ngạc nhiên.
Khi bài hát cuối phim được phát hết, Kỷ Hằng vỗ vỗ bàn tay vẫn luôn đặt trên vai cô.
"Diễn rất tốt."
"Cảm ơn." Diệp Tô trả lời như là một phản xạ có điều kiện, lại lập tức cảm thấy không đúng: "Anh cũng không tận mắt thấy tôi diễn, chỉ nghe tiếng đã cảm thấy tôi diễn tốt?"
Lời khen cũng quá miễn cưỡng đi, Diệp Tô yên lặng le lưỡi, cô cũng không phải là kiểu người không chịu được sự góp ý của người khác.
"Lừa em làm gì? Thực sự tốt." Giọng Kỷ Hằng rất nghiêm túc, đôi khi lời thoại còn có thể thử thách kỹ thuật hơn là diễn xuất. Diễn viên đóng nam nữ chính trong phim vừa nghe đã biết là người có kinh nghiệm phong phú, nhất là vai nữ chính, rõ ràng cho thấy trình độ của diễn viên. Diệp Tô có thể diễn theo bọn họ mà không khiến người ta thấy là mình đang diễn, thậm chí có đôi khi nghe thấy cảm xúc bùng nổ, đã là rất khó rồi.
"Vậy... Cám ơn anh rồi." Diệp Tô dựa vào cánh tay Kỷ Hằng, đột nhiên phát hiện chiếc chăn nhỏ đều đắp lên người cô, còn Kỷ Hằng chỉ mặc chiếc áo dài cổ đại của anh.
"Anh không lạnh à, sao không kéo chăn qua." Diệp Tô mở chiếc chăn ra, kéo một nửa qua đắp cho Kỷ Hằng, còn một nửa thì đắp cho mình.
Chiếc chăn này hơi nhỏ, vừa rồi cô đắp một mình thì không sao, bây giờ hai người, Diệp Tô phải ngồi gần Kỷ Hằng một chút, vai sóng vai.
Thật ra hai người dựa sát vào nhau ấm hơn một người quấn chăn nhiều.
Phần chăn trên người Kỷ Hằng còn sót lại độ ấm của cô, vừa rồi khi cô nhất chiếc chăn lên anh có thể thấp thoáng cảm nhận được ít vị ngọt thơm của sữa bò.
Buổi tối Diệp Tô rất thích uống sữa, khi còn ở Kỷ phủ thì uống sữa bò nguyên chất, khi ở đây thì các hiệu sữa với vị sữa bò chất đầy tủ lạnh, không có việc gì thì sẽ thấy cô ngậm ống hút, cho nên trên người cô lúc nào cũng có vị sữa bò nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Diệp Tô uống sữa bò để ngủ ngon, ngửi mùi sữa bò trên người cô cũng có thể theo an giấc.
Nhà hàng xóm trên lầu đã xem xong 《Dẫn hỏa》, lại tiếp tục xem một chương trình hip-hop, âm thanh rất khó nghe.
Kỷ Hằng tìm chuyện để nói: "Vai Hạ Lê mà em diễn, có quan hệ như thế nào với nam chính Tần Kiêu? Tại sao có nhiều cảnh diễn với anh ta như vậy?"
"Thực ra là quan hệ thầm mến á." Diệp Tô rất hào phóng cho Kỷ Hằng biết kịch bản: "Anh cũng nghe thấy đó, tôi thầm mến Tần Kiêu đã nhiều năm, trong mấy năm đó vẫn luôn làm thuộc hạ đi sau lưng anh ấy, anh ấy nói với tôi nhiều hơn một câu cũng có thể làm tôi vui vẻ cả nửa ngày, nhưng mà tôi lại không dám thể hiện ra ngoài. Thích anh ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ấy lại chạy theo người trong lòng, cũng chính là nữ chính."
Khi cô nói đến bộ phim đã thay nhân vật Hạ Lê thành "tôi", Kỷ Hằng nghe vô cùng chói tai.
"Em là ai?"
"Tôi là Diệp Tô." Diệp Tô đang hăng say nói chuyện phim, không hiểu tại sao Kỷ Hằng lại đột nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện.
Kỷ Hằng nhìn chằm chằm Diệp Tô, đôi mắt sáng lên dưới ánh sao: "Vậy người em thầm mến là ai? Người em thích là ai?"
"Tôi..." Diệp Tô đột nhiên phản ứng kịp, cô mở to mắt, gương mặt hơi nóng: "Phim là phim, chỉ là diễn thôi, anh coi là thật làm gì."
"Vậy hiện thực..."
"Ôi ôi ôi, anh xem." Diệp Tô dùng một khuỷu tay đâm đâm Kỷ Hằng, như là vô ý cắt ngang lời anh, một tay thì chỉ bầu trời: "Anh xem, mặt trăng, còn có rất nhiều sao nha."
Không khí của thành phố phù hợp với đặc điểm chính của các thành phố hạng nhất ở các nước đang phát triển. Vào mùa xuân và hạ thỉnh thoảng sẽ có vài ngày trời xanh, khi tiến hành các lễ mừng hoặc hội nghị trọng đại sẽ có mấy ngày trời xanh cho có nghiêm lệnh cấm xả thải. Nhưng hiện tại đang là thu đông, mỗi ngày bầu trời luôn u ám, nghiêm trọng hơn là người đi đường đều mang khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt, máy lọc không khí trong thị trường đồ dùng điện đã được bán hết.
Điều tiếc nuối duy nhất khi Diệp Tô tới nơi này chính là không thể giống như trước, mỗi buổi tối ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao và mặt trăng xinh đẹp tròn tròn khuyết khuyết.
Kỷ Hằng theo ngón tay cô ngẩng đầu nhìn lên.
Kỳ thực cũng không có quá nhiều sao, thưa thớt mấy ngôi, nhưng mà đã nhiều hơn lúc trước không ít, hơn nữa mặt trăng lại tròn, phát ra ánh sáng tĩnh lặng thanh nhã.
"Rất đẹp." Kỷ Hằng gật đầu thể hiện sự tán đồng.
Diệp Tô thở dài một hơi, may mắn anh không tiếp tục hỏi tiếp.
Cô biết anh muốn hỏi cái gì, thật ra cũng đã có đáp án, nhưng cô không muốn lừa dối anh, cũng sẽ không nói dối, con tim đang đập loạn chính là bằng chứng.
Nhưng cô không muốn nói với anh quá sớm, sợ anh lại giống như trước đây, không biết quý trọng.
Diệp Tô mười bốn tuổi với trái tim đỏ rực, táo bạo và chân thành sau đó gặp phải thương tích đầy mình đã không còn, bây giờ cô rất sợ bị tổn thương, phải thật cẩn thận, muốn cùng anh xác định lòng mình từng bước một.
Diệp Tô quay đầu, nhìn gò má đang đón ánh trăng của Kỷ Hằng.
Đừng nóng vội nha.
Em còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp.
**
Sáng sớm Diệp Tô phải đi đến đoàn phim, Kỷ Hằng tự mình làm xong bữa trưa, ngồi trên cửa sổ quét điện thoại di động.
WeChat có mấy tin mới, Kỷ Hằng nhấn vào đọc, nội dung là mấy tấm hình.
Có mấy tấm hình anh chỉ nhìn thoáng qua, còn lại hai tấm ảnh phóng lớn vài lần để nhìn rõ một chút, thế nhưng tổng cộng cũng không vượt quá hai phút.
"Đều là giả." Kỷ Hằng dùng bàn phím bính âm đánh mấy chữ này không được thành thục mấy rồi gửi đi.
Rồi giống như là đột nhiên cảm thấy nội dung hơn ngắn, Kỷ Hằng sờ soạng một hồi rồi lại bổ sung: "Món thứ hai cũng rất xuất sắc, kỳ thực cũng có thể có chút giá trị."
Bên kia lập tức sóng rền gió giật gửi qua từng câu một.
"Tại sao là giả?"
"Đến cùng là giả ở chỗ nào? Tôi tốn nhiều tiền như vậy."
"Anh đã nói cái chén lưu ly kia..."
...
Tin nhắn đã nhảy lên hai trang, còn đang không ngừng có tin mới tới.
Kỷ Hằng hơi nheo đuôi mắt.
Loại khả năng xem hàng này không phải một sớm một chiều mà có được, anh làm Hoàng thương nhiều năm, vô số hàng hóa có giá trị liên thành như ngựa chạy qua trước mặt, xem nhiều tất nhiên sẽ có loại cảm giác như là bản năng, những món đồ trong chợ đồ cổ có giá trên trời trong mắt anh giống như là nồi chén mui chậu bình thường, anh có thể nhìn ra chỗ không đúng, không đúng với kiểu dáng món hàng mà anh đã từng thấy trước đây, trên cơ bản chính là giả.
Kỷ Hằng không muốn gõ chữ, nếu nói tiếp những tri thức về mấy thứ đó thì vô cùng dài dòng.
"Có dịp sẽ nói cho anh biết ah." Anh đánh ngắn gọn.
Đối với người có giao tình không sâu mà nói, có dịp, kỳ thực chính là không có dịp, để anh đừng hỏi.
Trả lời xong câu này, đối thoại nhảy liên tục của bên kia lập tức yên tĩnh lại. Kỷ Hằng rời khỏi WeChat rồi lướt Weibo, cũng không biết ngày hôm qua《Dẫn hỏa》 có tiếng vang như thế nào.
Anh có một trang Weibo, dùng số điện thoại di động của anh để đăng kí, tên người sử dụng là một chuỗi chữ số, rất giống tài khoản zombie, người hâm mộ duy nhất là người dùng trung tâm Weibo, số tin tức cũng là 0, số người quan tâm là 1 -- Diệp Tô Tô tô.
Khi Diệp Tô xem lượng fan của mình cũng đã từng chú ý đến tài khoản, rất tự nhiên xếp nó vào dạng fan ảo đã được 'Diệp Tô' kia mua trước đây.
Kỷ Hằng vừa mở Weibo thì WeChat đột nhiên có tin nhắn đến.
Kỷ Hằng mở tin nhắn, thì ra là do người vừa rồi gửi tới vừa nhìn là vừa mới người kia phát tới, cách câu trả lời "Có dịp sẽ nói cho anh biết ah." của anh khoảng ba phút.
Bên kia trả lời lại là --
Bao nhiêu tiền một giờ?
...
[1] Xoang cộng minh (cộng hưởng - 共鸣) gồm tất cả các khoảng trống trong thân thể, chủ yếu là các khoảng trống trên đầu, trên mặt. Ngoài khoang họng và khoang miệng vừa tăng âm vừa dội âm, thì các xoang mũi, xoang vòm mặt, xoang trán v.v... chủ yếu có tính cách dội âm, tức là làm cho âm thanh được cộng hưởng, âm vang đầy đặn, giàu âm sắc nhờ các bội âm (hoạ âm) mà chúng tạo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com