Phó Nhiễm ở trong phòng ngủ trưa, giấc ngủ rất sâu, sau khi có thai cô ngủ rất nhiều. Phó Nhiễm giơ tay lên xem đồng hồ, đã chạng vạng tối rồi. Phó Nhiễm ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, bên ngoài bay vào mùi thơm của thức ăn, buổi trưa ăn không được, giờ cô cảm thấy rất đói.
Xốc chăn lên, cô bước xuống lầu, chợt nghe có tiếng người nói chuyện trong bếp. Phó Nhiễm bước nhẹ nhàng tới phòng ăn, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều túi đựng đồ, hướng ánh mắt sang chỗ khác, cô thấy Phạm Nhàn đang đứng dưới bếp, tay phải không ngừng khuấy động, mùi cháo trứng muối với thịt nạt bay ra làm cho người ta thật muốn ăn ngay.
“ Phu nhân, để tôi làm cho?”
“ Không cần, tí nữa là xong rồi”.
Phạm Nhàn nói với má Trần.
“ Tiểu Nhiễm vẫn còn nôn ọe, cơm nấu khô quá ăn vào không được, con bé thích ăn cháo, bà nên thay đổi nhiều cách nấu cho đa dạng. Hôm nay tôi mới mua tôm, cá ở chợ Hà Nghi, sau này làm cho sạch, rồi nấu chung với Ngọc Mễ cho con bé ăn.”
“ Được rồi, tôi biết rồi”.
Phạm Nhàn tắt bếp gas.
“ Trong túi đồ ăn tôi có mua bí đỏ, sáng mai nấu cháo bí đỏ cho con bé ăn, buổi tối nhớ đổi món.”
Má Trần lại nói.
“ Phu nhân, bà yên tâm đi, bà đối với tiểu thư
“ Nó là đứa con ta rứt ruột đẻ ra, sao không tốt với nó được cơ chứ?”
Phó Nhiễm đứng dựa vào cửa bếp lắng nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Phạm Nhàn vẫn dùng muỗng khuấy đều cháo, hình ảnh hài hòa an tĩnh ấy hiện lên trong mắt Phó Nhiễm, cô không đành lòng phá hư nó. Chờ đến khi Phạm Nhàn đem cháo đã nhừ múc vào trong bát, Phó Nhiễm mới bước vào.
“ Mẹ.”
Phạm Nhàn đang bưng cháo, tay khẽ run lên.
“ Làm mẹ giật cả mình.”
Má Trần cũng đã làm xong chút đồ ăn, bưng lên bàn. Phó Nhiễm và Phạm Nhàn đang ngồi đối diện nhau, Phạm Nhàn bóc tôm cho cô ăn.
“ Ăn nhiều một chút.”
“ Mẹ, tối nay mẹ ở đây đi, con muốn tâm sự với mẹ.”
Phạm Nhàn dường như không ăn thứ gì, chỉ ngồi lựa chọn thức ăn gắp bỏ vào bát cho cô.
“Được rồi, để mẹ gọi điện thoại báo cho cha con, xem con lớn vậy rồi, sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn làm nũng”.
“ Dù lớn thế nào thì vẫn là con của mẹ, vẫn không bao giờ lớn được”.
Ăn tối, tắm rửa xong, gạt bỏ đi những chuyện không thoải mái trong lòng, cuộc sống chậm chạp thế này thật thoải mái. Phạm Nhàn dùng khăn lông lau tóc cho Phó Nhiễm, hai mẹ con ngồi trước cửa sổ, Phó Nhiễm lấy hai tay chống cằm, nheo mắt lại.
“
“ Dạ.” Cô lười biếng đáp lại.
“ Mẹ vẫn chưa hỏi con, thật ra 20 năm ở Vưu gia con nhất định sống rất khổ phải không? Con không cần nói mẹ cũng biết rồi.”
Mặt Phó Nhiễm bị ánh mặt tròi chiều nhuộm lên một màu hồng hồng, cô vẫn híp mắt lại như cũ: “ Mẹ, thật ra cũng không quá khổ như mẹ vẫn nghĩ đâu!”
“ Làm sao có thể không khổ được chứ?”
Phạm Nhàn dùng khăn lông bao lấy tóc cô, nhẹ vuốt ve.
‘‘Nhụy Nhụy vừa mới về, tới tìm mẹ khóc sướt mướt, nói chỗ kia không phải chỗ dành cho người ở, buổi tối ngủ còn nghe tiếng cho hoang tru, nó sợ hãi lắm. Trong lòng mẹ lúc ấy rất khó chịu, mẹ cũng đã từng bỏ roi đứa con ruột thịt của mình sống ở nơi ấy 20 năm trời.”
“ Từ nhỏ con đã sống ở đấy, cũng đã thành thói quen rồi, Vưu Ứng Nhụy không chịu được chẳng qua là sự chênh lệch giữa cuộc sống hiện tại và cuộc sống trước đây mà thôi.”
Phạm Nhàn nghẹn ngào nói.
“ Sau khi con trở lại Phó gia, mẹ cũng không đối xử tốt với con, Tiểu Nhiễm, trong lòng con có oán trách mẹ không?”
“ Mẹ, hôm nay mẹ sao thế?”
Phó Nhiễm mở to mắt nhìn bà, nói tiếp.
“ Con không có oán trách gì mẹ cả, lúc đầu con cảm thấy hơi khó chịu và rất thất vọng, nhưng bây giờ thì tốt rồi!”
Phạm Nhàn cầm lược lên chải đầu cho cô: “ Cha của con không ngừng nhắc ta phải nói chuyện với con, nhưng ngày Nhụy Nhụy đi mẹ xác thực rất khó chịu, mõi lần nhìn thấy con là nghĩ đến nó”.
“ Mẹ, bây giờ mẹ thích con nhất phải không, chỉ thế thôi đã đủ rồi!”
Phạm Nhàn cười buồn .
“ Ừ, đúng rồi.”
Buổi tối hai mẹ con ngủ chung trên một cái giường, Phạm Nhàn cũng nói rất nhiều chuyện, Phó Nhiễm không nhịn được mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, không thấy Phạm Nhàn bên cạnh, xuống lầu hỏi má Trần, lúc ấy mới biết thì ra sáng sớm nay mẹ đã trở về Phó gia rồi, còn nói tối sẽ trở lại.
“ Má Trần, bà có mua mấy thứ tôi dặn không?”
Má Trần cẩn thận lấy một hộp thuốc đưa ra cho cô, hỏi: “ Tiểu thư, cô muốn cái này để làm gì?”
Phó Nhiễm cầm lấy hộp thuốc, nói.
“ Bà đừng hỏi nhiều, chuyện này cũng đừng nói cho ai biết, bà cũng đừng tự tiện rời khỏi đây, luôn mang điện thoại bên người, bà biết chứ?”
Má Trần do dự, hỏi tiếp.
“ Nhưng…tiểu thư, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì?”
“ Bà yên tâm đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi, bà đừng lo.”
Phó Nhiễm nắm chặt hộp thuốc trong tay, đi lên lầu hai.
Cô đẩy cửa phong ngủ bước vào, đem ghế đặt ở trước của sổ, sau đó ngồi xuống. Buổi trưa Phó Nhiễm cũng không xuống ăn cơm, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, trên mặt cô toàn là nước mắt. Cô lấy ra hiệp nghị giữa cô và Minh Thành Hữu, nhìn một chút, rồi xé nát, sau đó đốt hết.
Trong phòng tràn ngập mùi khét đến gay mũi, Phó Nhiễm hít phải khói ho khan, nước mắt không kiềm chế được lại trào ra, cô bước lại cửa sổ rồi ngồi xuống ghế.
Phó Nhiễm chưa hề nghĩ tới, trời sinh cô cũng có thể làm diễn viên được, cứ nghĩ Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình sẽ không đồng ý cho cô sinh đứa bé này, làm cho Minh Thành Hữu lo lắng, Minh gia cũng bỏ qua.
Phó Nhiễm đưa tay sờ sờ bụng, cô đã từng nói, muốn không giữ lại đứa bé, cô có cả trăm cách để làm.
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm Hiệp nghị đã hóa thành tro bụi trong thùng rác, trong mắt cô, Minh Thành Hữu không khác gì kẻ điên.
Cô đã chịu đựng rất lâu rồi, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, một phần của Hiệp nghị kia đối với cô mà nói, cái đó chưa kịp tiêu hủy có một chút uy hiếp tới cô.
Cùng lắm thì cá chết lưới rách, cô đứng lên, ánh mặt trời chiếu khắp người cô, tiểu sinh mệnh trong bụng cơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, tim thai cơ hồ đập rất yếu.
Nếu không yêu nhau, vậy thì đứa bé này, không phải là kết tinh của tình yêu.
Thường ngày Phạm Nhàn đã khuyên cô, thật ra cô cũng hiểu, mặt khác, không cần người khác khuyên bảo, cô cũng đã biết.
Tiếng gõ cửa vang lên, má Trần đi tới, nói: “ Tiểu thư, tôi đi siêu thị mua chút đồ, 20 phút nữa sẽ về.”
“ Ừ, bà đi đi.”
Bên ngoài biệt thự truyền đến chuông cửa, má Trần cảm thấy kì quái, Phạm Nhàn có chìa khóa, với lại cũng không ai biết chỗ này.
Bà đi ra mở cửa, thấy Vưu Ứng Nhụy đang cầm hộp quà đứng trước cửa.
Má Trần muốn bỏ đi vào nhà, chỉ sợ lại mềm lòng như trước, sẽ bị Phạm Nhàn mắng một phen.
“ Bác Trần!”
Vưu Ứng Nhụy vội vàng kêu to.
“ Bác đứng lại!”
“ Tiểu… Minh phu nhân, mời cô đi nhanh đi.”
“ Tôi đảm bảo với bác, sẽ không làm khó bác, cũng không làm gì tới Phó Nhiễm. Bác Trần, bác có việc đi ra ngoài ư?”
Vưu Ứng Nhụy thấy má Trần cầm giỏ đi chợ.
Vô thức, má Trần đã đi tới cửa.
“ Lát nữa phu nhân sẽ đến, thấy cô sẽ rất tực giận đó!”
“Bác Trần.”
Đôi mắt Vưu Ứng Nhụy đỏ hoe, chiêu này lần nào cũng hữu dụng cả.
“ Bác cũng biết Phó Nhiễm mang thai, là con của ai, bác cũng rất rõ ràng. Về sau đứa bé sẽ ở Minh gia, do con nuôi. Bác thấy quan hệ giữa con và Phó Nhiễm đấy, bác chắc cũng rất khó chịu. Bác Trần xem nè, con mua thuốc bổ cho Tiểu Nhiễm nha. Con có một người bạn ở trường, qua hết hè này bác có thể đưa cháu của bác vào đấy được rồi!”
“Thật ư?
Má Trần mừng rỡ, vì chuyện học hành của cháu mà hao phí không biết bao nhiêu tâm tư, mà cũng chẳng có quan hệ với ai, chuyện ấy tới giờ vẫn kéo dài.
“ Bác Trần, sao cháu có thể nói dối bác được !”
“ Cám ơn, cám ơn tiểu thư!”
“ Bác Trần.”
Vưu Ứng Nhụy đứng ngoài cổng, nói.
“ Bác đừng lo lắng, con mang một vài thứ tới, thuận tiện ghé thăm Tiểu Nhiễm”
“ Tiểu thư.”
Má Trần gọi nhẹ nhàng.
“ Tôi đi ra ngoài một lát, nhưng cháu cũng đừng ở đây quá lâu, lát nữa phu nhân sẽ tới đấy!”
“ Được rồi, cháu biết rồi!”
Phó Nhiễm cầm điện thoại lên, nhìn hình ảnh mình trong gương, mặc dù đã mặc áo quần khá rộng nhưng vẫn thấy bụng, cô đi tới bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, lấy hộp thuốc bên trong ra.
Đứa bé giờ đã hành hình, khi nãy Phó Nhiễm đã bảo má Trần đừng đi đâu quá xa, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thật may là nơi này cũng khá gần bệnh viện.
Cô mở hộp lấy thuốc ra cho vào lòng bàn tay, rót một cốc nước, ánh mắt chìn chăm chú từng viên thuốc, cổ họng khô rát, chỉ cần một hành động, đứa bé trong bụng hoàn toàn không thể giữ lại được nữa. Cô nắm chặt tay rồi buông ra nhiều lần, cánh tay nặng như ngàn c
Phó Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, đôi môi chạm lấy từng viên thuốc, hé miệng ra…
“ Thì ra cô trốn ở trong này.”
Vưu Ứng Nhụy đẩy của phòng ra, Phó Nhiễm nghe tiếng động mở mắt ra nhìn. Ngay sau đó, cô nhanh chóng vất hết những viên thuốc chưa kịp uống vào trong hộc bàn rồi đẩy vào giấu đi.
Phó Nhiễm làm một loạt động tác xóa dấu vết, dịch người sang chỗ khác.
“ Ai cho cô vào đây?”
Vưu Ứng Nhụy cười khẩy, nói.
“ Nơi này cần có thẻ VIP, đương nhiên là Thành Hữu bảo tôi có thể đến đây!”
Phó Nhiễm nhíu chặt chân mày lại, quay đầu đi. Cô cầm ly nước trên bàn uống.
Vưu Ứng Nhụy đi vào, Phó Nhiễm không muốn nói chuyện với cô ta, định bước ra khỏi phòng. Vưu Ứng Nhụy đuổi theo.
“ Phó Nhiễm, cô thật độc ác, dám dùng thủ doạn như thế đối với tôi!”
“Trong lòng cô nghĩ gì, cô hẳn là người hiểu rõ nhất!”
Phó Nhiễm đi trên hành lang, nói tiếp.
“ Cô không cần tới đây tìm tôi!”
“ Tại sao không được tới đây? Tôi là vợ của Thành Hữu, còn cô là cái gì? Cô tại sao lại sinh con cho anh ấy?
Phó Nhiễm hiểu rõ, về sau cô sẽ phải đối mặt với nhiều lời nói cay độc như thế, cô dừng bước.
“ Cô yên tâm đi, tôi không cần đứa con này, cô không phải lo!”
“ Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô ư?”
Vưu Ứng Nhụy đi theo cô tới cầu thang, nói tiếp.
“ Nếu cô không cần thì sao phải giữ nó tới ngày hôm nay?”
“ Tôi không cần phải giải thích với cô!”
Phó Nhiễm đi xuống cầu thang, Vưu Ứng Nhụy đi bên cạnh. Phó Nhiễm ở tại biệt thự của Minh Thành Hữu, hiên tại đang mang thai, một khi sinh đứa bé ra, địa vị của Vưu Ứng Nhụy cơ hồ sẽ rất thê thảm.
Ngày đó ở quán cafe, cô đã nhìn thấy tập văn kiện cùng lời nói của người kia, đối với cô đó là điều thật bất ngờ.
Vưu Ứng Nhụy nắm chặt hai tay thành quyền, đi xuống cầu thang một cách cứng ngắc.
Phó Nhiễm vịn tay vào tay vịn cầu thang, bước đi rất chậm, bất chợt sau lưng cô có một lực đẩy mạnh vào, cả người cô mất thăng bằng, Phó Nhiễm liều mạng nắm chặt tay vịn, thân thể lảo đảo, cuối cùng không trụ được nữa, cô té ngã xuống đất, đầu đập vào chậu hoa dưới chân cầu thang.
Máu chảy ra, làm ướt cả tóc, Phó Nhiễm đưa tay sờ đầu.
Vưu Ứng Nhụy luống cuống tay chân, dựa vào tường, cô ta không nghĩ tới, cô ta dám ra tay đẩy Phó Nhiễm, cô ta không thể nào nhớ rõ hành động vừa rồi của mình.
Đầu càng lúc càng đau, cảm giác choáng váng, ánh mắt mơ hồ, bên tai đến bước chân chạy gấp gáp, giọng nói đầy hoảng sợ.
“ Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm!”
Phó Nhiễm cố gắng mở mắt ra, thấy Phạm Nhàn đang ngồi xổm ở trước mặt, nhìn cô đầy khẩn trương, ôm lấy đầu Phó Nhiễm, lúc này cô chỉ mơ hồ thấy bóng dáng của Phạm Nhàn mà thôi.
Phó Nhiễm nằm dưới đất, ở góc độ có thể nhìn thấy Phạm Nhàn bước lên, tát vào mặt Vưu Ứng Nhụy: “ Súc sinh!”
“ Mẹ!”
Vưu Ứng Nhụy ôm lấy mặt, lắc đầu.
“ Không phải tại con đâu, là do cô ấy không cẩn thận mà té xuống…”
Phạm Nhàn lại tát thêm một cái nữa, Phó Nhiễm cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, chỉ cảm thấy rất đau, rất đau, rất rất đau, đau tới mức cô không thể chịu đựng được nữa, người giống như bị búa tạ đập vào.
Cô mệt mỏi, không còn sức nữa, nhưng các giác quan dường như rất thanh tỉnh, cô nghe thấy tiếng người nói chuyện, nghe tiếng bước chân hỗn loạn, cô muốn tìm mẹ cô. Cô cố gắng lắng nghe, nhưng không nghe được âm thanh nào của Phạm Nhàn
“ Tỉnh, tỉnh…”
Phó Nhiễm mở đôi mắt nặng trịch ra, nhìn thấy bác sĩ và y tá đang vây quanh giường cô, cô nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình.
“ Vết thương ở trên đầu, may mấy mũi, nhưng không chích cho cô thuốc tê, khi ngủ cô nên nằm nghiêng về bên trái, tránh đụng vào vết thương” Y tá nhẹ nhàng nói.
"Hai người rất
Phó Nhiễm cố hết sức giơ tay lên sờ bụng, đứa bé còn hay không, cô cảm nhận rất rõ.
"Cha mẹ tôi đâu?"
Giọng cô khàn khàn, nói một câu không hoàn chỉnh.
Bác sĩ đứng bên giường muốn nói lại thôi.
“ Cô hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Đầu Phó Nhiễm đau dữ dội, chỉ là bị thương bên ngoài, may mấy mũi có cảm giác như kiến bò. Y tá nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, sau đó liền thao bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó, Phó Tụng Đình bước vào, Phó Nhiễm vừa nhìn thấy ông, mặt liền biến sắc: “ Cha, cha làm sao vậy?”
Sắc mặt Phó Tụng Đình tái nhợt, giống như vừa gặp đả kích thật lớn, ông lảo đảo ngồi vào bên giường Phó Nhiễm, ông đưa tay ra, vò đầu.
Phó Nhiễm không quan tâm tới vết thương trên đầu, đem hết sức lực chống nửa người lên, ngồi dậy, hỏi ông.
“ Cha, rốt cuộc có chuyện gì? Mẹ đâu rồi? Mẹ đang ở đâu?”
Bên trong phòng bệnh chỉ nghe tiếng máy móc, ngoài ra không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.
Một lát sau, Phó Tụng Đình mới ngẩng đầu lên, nói.
“ Tiểu Nhiễm, lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Phó Nhiễm thấy đôi mắt của ông ươn ướt, cô nhịn không được, nước mắt chảy xuống, cô khóc thành tiếng.
“ Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi không?’’
Không thể nào! Trước khi cô hôn mê, cô còn thấy Phạm Nhàn tát Vưu Ứng Nhụy, Phạm Nhàn làm sao xảy ra chuyện được?
“ Mẹ con…”
Giọng nói của Phó Tụng Đình nghẹn ngào.
“ Thời điểm đưa vào bệnh viện, đã hôn mê sâu, bác sĩ nói tình trạng rất tồi tệ, có qua được hay không còn thùy thuộc vào mẹ con.”
“ Cái gì?” Cô kinh ngạc, hai tay run rẩy.
“ Mẹ bây giờ sao rồi?”
“ Vẫn còn cấp cứu.”
Phó Tụng Đình mạnh mẽ nói.
“ Tiểu Nhiễm, con cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân mình, cha ra ngoài xem một chút.”
“ Con cũng đi!”
Phó Nhiễm vén chăn lên.
Phó Tụng Đình đi ra ngoài, Phó Nhiễm bước xuống giường, cô vẫn còn choáng váng, không giữ được thăng bằng suýt ngã. Cô liền ổn định lại thân thẻ và tinh thần, sau đó miễn cưỡng bước ra ngoài.
Ngoài hành lang bệnh viện, ánh đèn đỏ chói mắt, Phó Tụng Đình như một chiếc bõng cô đơn, bước đi, Phó Nhiễm vịn tường đi heo sau, bả vai cô chạm vào bức tường lạnh băng. Bệnh viện là một nơi tàn khốc hơn so với chiến trường, các y bác sĩ ở đây đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, lòng cũng s
Phó Nhiễm vừa đi vừa khóc, nước mắt lặng lẽ rơi, nghẹn ngào, khóc thành tiếng.
Cô nhìn thấy của phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài, Phó Tụng Đình lao đến gọi tên vợ, bước chân Phó Nhiễm đột nhiên cứng đờ, không dám bước lên.
Cô nghiêng người đi, lưng chạm vào vách tường. Chiếc giường trắng được đẩy tới trước mặt Phó Nhiễm, Phó Tụng Đinhg kéo tay bác sĩ.
“ Vợ tôi có sao không? Tình trạng thế nào rồi?”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm túc, tháo khẩu trang xuống, nhìn Phó Nhiễm rồi lắc lắc đầu.
“ Tính mạng tạm thời được bảo vệ, nhưng não thiếu dưỡng khí một thời gian dài, hơn nữa trong đầu còn có một khối máu đọng lại, chèn ép lên dây thần kinh, hiện tại chưa thể lấy ra được…..”
“ Đây là có ý gì?”
Giọng nói Phó Tụng Đình run rẩy.
Bác sĩ tiếp tục nói.
“ Tình trạng của bà ấy sẽ được theo dõi trong 24 tiếng, nếu như tỉnh lại thì sẽ có hy vọng, nhưng tôi khuyên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, khả năng chết não là rất lớn.”
Ánh mắt Phó Nhiễm vỡ vụn, cô thấy Phó Tụng Đình ngây người đứng tại chỗ, còn Phạm Nhàn nằm trêm giường thì sắc mặt trắng bệch như người chết, đôi môi tái nhợt, Phó Nhiễm lắc lắc đầu, không thể tin được, không!
Đêm trước, mẹ còn nói chuyện với cô, cô là con gái của bà, về sau sẽ yêu thương cô thật tốt, không để cho ai bắt nạt cô. còn nói, mẹ con như tay chân, bà muốn đem toàn bộ tình cảm mà cô thiếu thốn hai mươi năm nay bù đáp lại cho cô.
Còn hôm nay? Phó Nhiễm không thể tin được, chết não, cũng chính là sẽ sống một cuộc sống thực vật?
Giường bệnh của Phạm Nhàn được đẩy đi, cả người Phó Nhiễm như bị rút hết sức lực, mặt đỏ lên, trượt chân, cả người trượt trên tường rồi rơi xuống đất. Cô đau đến mức khóc không lên tiếng, trong đầu chạy rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, đằng sau có người lay mạnh vai cô, Phó Nhiễm ngước lên nhìn thấy sung quanh như chao đảo, bệnh viện như bị động đất.
“ Mẹ!”
Chưa bao giờ cô có cảm giác tuyệt vọng và mệt mỏi đến tột đỉnh như thế này, mở mắt ra một lần nữa, đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, trong phòng không có ánh đèn, chắc là có người muốn cô nghỉ ngơi cho tốt.
Bàn tay cô chạm vào cái giường lạnh băng, cô cảm thấy mắt mình sưng lên, bên tai lại nghe một tiếng hít thở nặng nề. Cổ họng đau rát, không nói được, đôi môi khô nứt, động một tý cũng thấy đau.
Cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, cánh của bật mở mạnh đụng vào tường rồi bật bược trở lại, Phó Nhiễm giật mình ngồi dậy, Minh Thành Hữu bước vào, đưa tay chặn của lại, bước từng bước một, nặng nề như một tòa núi lớn.
Phó Nhiễm không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Thành Hữu, anh vừa mới nhận được tin tức nên vội vã chạy tới. Ánh mắt Minh Thành Hữu âm u, đi tới trước giường của Phó Nhiễm, mắt nhìn vào bụng cô
Phó Nhiễm mặc một bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, mắt vì khóc mà sưng đỏ, Minh Thành Hữu cảm thấy hỗn loạn, miệng run rẩy hỏi.
“ Đứa bé đâu?”
Phó Nhiễm căm hận nhìn anh, ánh mắt như biến thành những con dao sắc bén muốn giết người, cô cắn chặt răng, cắn môi đến bật má
Minh Thành Hữu đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt một cách không bình thường, đột nhiên rống lên, hỏi.
“ Con của tôi đâu?”
“ Mất rồi!”
Phó Nhiễm bật thốt lên.
Chỉ hai từ như tát vào mặt Minh Thành Hữu, anh tiến lên nắm chặt bả vai của Phó Nhiễm.
“ Em, em lặp lại lần nữa!”
Phó Nhiễm chậm rãi nói, từng chữ tững chữ một.
“ Mất rồi, không còn trong bụng tôi nữa rồi, có gì không?”
Cô nói rất chậm, Minh Thành Hữu nghe mà đau đớn như bị lăng trì, hô hấp dồn dập, giọng nói cứng rắn.
“ Tại sao có chuyện như thế?”
“ Đều tại anh!”
Phó Nhiễm quát.
“ Anh có biết nguyên nhân vì sao không?”
Minh Thành Hữu thẫn thờ buông tay ra, ánh mắt mông lung, chứa đầy hơi nước, đôi mắt đỏ ngầu lên.
Phó Nhiễm không để cho Minh Thành Hữu hỏi, liền nói tiếp.
“ Là bị vợ của anh đẩy khi tôi đang đi xuống cầu thang, biết nó kiên cường tới mức nào không? Bác sĩ nói nó ngoan cường, ở trong bụng tôi không chịu ra ngoài, thời điểm chảy máu ra, còn có thể nhìn thấy rõ tay chân của nó, nó đã sớm thành hình rồi, Minh Thành Hữu, đó là con của anh, anh đi nhìn đi.”
Minh Thành Hữu cúi người xuống, ngực bỗng nhiên bị nhói đau, anh nhắm chặt mắt lại, cảm giác hít thở không thông, Phó Nhiễm chưa dừng lại, còn nói thêm.
“ Anh làm bộ dáng này để cho ai nhìn đây? Anh không phải muốn có đứa con kia sao? Tốt, chúc mừng anh, đã đạt được điều như ý!”
Cô dùng lời nói tàn độc, trong lòng cô cũng rất đau không kém gì Minh Thành Hữu, nước mắt chảy đầy mặt, cô nói tiếp.
“ Nếu không phải do anh dung túng Vưu Ứng Nhụy, để cho cô ta tới Vân Thủy Thiên Sơn, chuyện hôm nay làm gì xảy ra? Minh Thành Hữu, đứa bé chết là do anh, chính anh tự tay giết chết nó!”
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt nồng đậm sự bi thương và mờ mịt, nói.
“ Tôi không biết!”
Phó Nhiễm khóc, rồi bất chợt cười to.
“ Anh có tư cách gì mà chất vấn chuyện đứa bé, hôm nay, nếu như không phải Vưu Ứng Nhụy đẩy tôi xuống, tôi cũng chẳng muốn lưu lại nó. Minh Thành Hữu, chưa bao giờ tôi hận anh như hôm nay!”
Minh Thành Hữu bước lên, ép Phó Nhiễm vào sát tủ trên đầu giường, hai tay như gọng kìm nắm lấy bả vai Phó Nhiễm, đột nhiên, Minh Thành Hữu nhấc bổng cô lên: “ Tại sao? Lúc mới mang thai em cũng không muốn lưu lại nó, nó là con của tôi và em, tôi muốn nó sống thì có tội lỗi gì. Sao đến tận bây giờ em vẫn còn có suy nghĩ độc ác như thế? Nó nằm trong bụng em, một chút tình thương em cũng không có sao?”
Phó Nhiễm nhón chân lên, nước mắt muốn chảy ra mà không được, mắt cô nhìn chăm chú vào Minh Thành Hữu, nói: “ Bởi vì sao? Anh không hiểu phải không? Bởi vì nó là con riêng!
“ Tôi nói rồi, trong mắt tôi nó không phải là con riêng!”
“ À…”
Phó Nhiễm cười yếu ớt, khóe miêng nhếch lên, giễu cợt.
“ Tôi quên mất, một đứa con riêng làm sao có thể ghét bỏ đứa con riêng của mình được!”
Ánh mắt Minh Thành Hữu chợt sáng lên, nhưng nghe không hiểu hết ý tứ trong lời nói của Phó Nhiễm.
Cô dùng sức giãy giụa, Minh Vân Phong đã từng nói cô phải giữ bí mật này, hôm nay cô lại dùng nó làm vũ khí ép Minh Thành Hữu tới đường cùng .
“ Còn nhớ ngày 25 tháng 12 tôi tặng quà cho anh không? Minh Thành Hữu, không phải ngày đó tôi muốn cảm ơn anh, mà bởi vì, ngày đó là sinh nhật của anh!”
Minh Thành Hữu chết lặng, một tay chống vào tủ trên đầu giường.
“ Các người đếu cho rằng, ban đầu anh trai anh thừa kế 60% cổ phần của Hào Khôn là do một tay tôi giúp đỡ, anh có biết, vì sao anh chỉ có 5% không?”
Phó Nhiễm bước lên, mắt nhìn vào Minh Thành Hữu, khóe miệng lại nhếch lên, chậm rãi nói tiếp: “ Cha của anh, trước khi chết đã nói cho tôi biết một bí mật. Ông ấy nói, vì cái bí mật này đã đè nặng trong lòng ông mấy chục năm qua, không muốn trong phút cuối cùng, khi xuống quan tài lại mang theo. Ông ấy rất ích kỷ, tôi nghĩ lúc ấy cũng nên rời đi không nghe ông nói, Minh gia các người quá phức tạp. Anh có biết, ông nói gì với tôi không?”.
Phó Nhiễm nói úp mở, không đem sự thật nói ra, cô muốn nhìn thấy Minh Thành Hữu khó chịu, để cho anh ta nêm mùi đau khổ!
Phó Nhiễm không thèm nhìn sắc mặt Minh Thành Hữu, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, giáng cho anh một kích cuối cùng: “ Ông nói, Minh Tranh mới chính là con ông, là con của ông cùng Lý Vận Linh, còn anh, chỉ là một đứa con riêng. Minh Thành Hữu, uổng cho anh luôn bình thường gọi anh trai, dã chủng trong miệng Lý Vận Linh lại chính là anh!”
Minh Thành Hữu mở to mắt, anh không tin, gắt gao nhìn Phó Nhiễm, tiếng tim đập lộn xộn, hô hấp dồn dập. Phó Nhiễm nghĩ tới tình trạng nguy hiểm của Phạm Nhàn, cô khóc to, hướng Minh Thành Hữu mà quát.
“ Anh còn muốn như thế nào nữa? Trộm thân phận của người khác 20 năm còn chưa đủ sao? Nay lại muốn con anh dẫm lên vết xe đổ ấy?”
Phó Nhiễm còn chưa nói xong, đột nhiên thấy Minh Thành Hữu ngã xuống, làm cô hoảng sợ lui ra mấy bước, Minh Thành Hữu nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, cả người giống như chết.
Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, khóc thảm thiết, chừng nửa phút sau, thấy Minh Thành Hữu vẫn không có phản ứng gì. Cô ngồi xổm xuống, dùng tay đẩy Minh Thành Hữu nằm ngửa ra, gọi.
“ Minh Thành Hữu”.
Phó Nhiễm thử đưa tay lên trước mũi Minh Thành Hữu, chỉ là tùy tiện xem thử, nhưng không ngờ lại làm cô sợ hãi té trên mặt đất, cô há to miệng, kêu lên.
“ Cứu mạng, có ai không, mau tới cứu người!”
Một ngày này, đối với Phó Nhiễm mà nói, không thể nghi ngờ đây là ngày tồi tệ nhất.
Minh Thành Hữu được đưa lên giường bệnh, Phó Nhiễm đi theo sau, tiếng bước chân dồn dập như vỡ tan lòng người.
Cô tận mắt nhìn thấy Minh Thành Hữu được đẩy vào trong phòng cấp cứu, đèn cấp cứu lập tức được bật lên.
Cửa đóng lại, trong nháy mắt Phó Nhiễm có cảm giác như âm dương cách biệt, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào khe hở ở cửa, trong lòng rồi loạn, cô ôm chặt hai tay ngồi xuống ghế trên hành lang.
Lý Vận Linh nhận được tin tức, vội vàng chạy tới,chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, con trai đã lần lượt đưa vào cấp cứu hai lần, làm sao ai có thể chịu được đả kích này đây?
Tiêu quản gia tới dìu bà, Lý Vận Linh thấy Phó Nhiễm tới, chưa kịp hỏi điều gì, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ đi ra, trong tay cầm một tờ giấy.
“ Ai là người thân của bệnh nhân?”
Lý Vận Linh vội vàng nói.
“ Tôi, tôi là mẹ nó”
“ Theo kết quả khám nghiệm, đây là một căn bệnh nguy kịch, mau ký tên đi.”
Lý Vận Linh lấy tay che miệng lại, nước mắt tràn mi.
“ Tại sao lại ký tên mới cấp cứu con tôi được? Tại sao thế?”
“ Không kịp nữa rồi,bà mau ký tên đi!”
Tiêu quản gia đỡ Phó Nhiễm qua một bên, cầm lấy tay Lý Vận Linh, sau đó miễn cưỡng ký vào.
Phó Nhiễm tựa đầu vào vách tường, cả người giống như bị ngâm nước, toàn thân ướt đẫm, cô tin chắc tai mình không có nghe nhầm, mới vừa rồi bác sĩ nói bệnh tình của Minh Thành Hữu khá nguy kịch.
Lý Vận Linh run rẩy bấm điện thoại, gọi người tới, sau đó ngồi phịch xuống mà khóc.
Trưởng khoa lần trước cấp cứu Minh Thành Hữu lật đật chạy tới, vừa chạy vừa mặc đồng phục, Lý Vận Linh như bắt được hy vọng, nhào tới, nắm lấy tay bác sĩ
“ Nhờ bác sĩ cứu Thành Hữu với, mau mau cứu nó!”
“ Lần này là có chuyện gì xảy ra?”
Trưởng khoa vừa nói vừa thở gấp, Lý Vận Linh lắc đầu.
“ Tôi không biết, tôi mới tới, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ, lần trước cũng không sao mà!”
“Vận Linh.”
Trưởng khoa ngắt lời bà.
“ Hai năm trước, trong một lần tình cờ, tôi có xem qua tài liệu, lúc ấy bệnh của Thành Hữu rất nghiêm trọng, nhưng phẫu thuật chỉ là giải pháp tạm thời. Lúc đó Viện trưởng đã kêu phải ghép tim, lần đó giải phẫu chỉ có thể kéo dài vài năm, nếu như không tìm được tim thích hợp để ghép….Haizz, tôi đã dặn các người không được để cho nó chịu một kích thích nào cơ mà.”
Lý Vận Linh không chịu nổi đả kích, cả người mềm nhũn đi, Tiêu quản gia cùng trưởng khoa vội vàng đỡ lấy bà ngồi xuống.
“ Tôi sẽ vào xem, bệnh tình nguy kịch cần có chữ ký của người nhà.”
“ Ký, tôi ký.”
Hai người đứng nói chuyện, Phó Nhiễm nghe một chữ không hề bỏ sót, ánh mắt mông lung nhìn vào đén cấp cứu nhấp nháy trước cửa phòng bệnh.
Tiêu quản gia ở một bên an ủi, Lý Vận Linh khóc thảm thiết.
“ Lúc trước, Vân Phong cũng vì không tìm được tim thích hợp mà ra đi, chẳng lẽ Thành Hữu cũng vậy sao? Giêt tôi đi, giếtchết đi!”
Lý Vận Linh chắp tay trước ngực.
“ Dùng mạng của tôi đổi lấy mạng con trai tôi, nếu Thành Hữu chết, tôi cũng không muốn sống nữa”
“ Phu nhân, bà đùng nói bậy.”
Tiêu quản gia đứng một bên, lau nước mắt mà nói.
“Tam thiếu sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phó Nhiễm bị một kích này làm cho tỉnh táo hẳn ra, phòng cấp cứu nãy giờ vẫn chưa mở cửa.
Chẳng lẽ, Minh Thành Hữu nói đứa con cuối cùng, là ý này sao?
Phó Nhiễm đã cạn khô nước mắt, cảm thấy đau xót, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Trong đầu cô xẹt qua các hình ảnh, đó là cảnh hai người bọn họ đang ở Thanh Sơn, Phó Nhiễm cùng anh đang làm sinh nhật, cô ép anh cầu nguyện, anh nói muốn sống lâu trăm tuổi.
Khi đó cô còn cười nhạo anh.
Cô nhắm mắt lại, nước mặt chảy xuống nóng bỏng, Phó Nhiễm đưa tay ôm lấy mặt.
Lý Vận Linh điên loạn, tìm được tim thích hợp cho Thành Hữu quả thật là một chuyện mò kim đáy bể,Minh Vân Phong trước kia quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng chết đấy thôi.
Phó Nhiễm đưa tay chống lên ghế, dùng hết sức lực mà đứng lên, Lý Vận Linh chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, có hỏi gì cũng vô dụng. Minh Thành Hữu đã bước một chân vào quỷ môn quan, hơn nữa nghe giọng điệu của trưởng khoa, tựa hồ tình trạng nghiêm trọng hơn lần trước
Phó Nhiễm bước đi, như một cái xác không hồn, ba hồn bảy vía đã bị đánh bay mất. Bàn tay chống đỡ vách tường, mới đứng được.Nhìn thân thể gầy yếu, tùy thời có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Phó Nhiễm đi một đoạn nghỉ một đoạn, nhưng không hề ngừng lại, Phạm Nhàn ở phòng ICU * sống chết không rõ.
( * ICU: Ở các bệnh viện lớn, nhiều người thường gọi khoa Hồi sức tích cực – Chống độc, bằng cụm từ tiếng Anh hàm ý thân thiện “I see you” (ICU-chào bạn). Bệnh nhân nằm tại ICU đều là những ca thập tử nhất sinh. Y, bác sĩ ở ICU không chỉ cứu chữa bệnh nhân theo tinh thần còn nước còn tát, mà còn là nghĩa tử nghĩa tận, lo cả chuyện hậu sự cho những bệnh nhân xấu số, không có thân nhân.)
Phó Nhiễm gắng gượng bước tới phòng bệnh, bên ngoài phòng ICU, Phó Tụng Đình ngồi trên ghế, gục đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm cánh cửa phòng bệnh. Phó Nhiễm hai mát đẫm lệ, bước tới gọi: “ Cha.”
Phó Tụng Đình ngẩng gương mặt mệt mỏi lên, hỏi.
“ Tiểu Nhiễm, tại sao con không ở phòng bệnh mà nghỉ ngơi đi?”
“ Con muốn tới xem mẹ một chút.”
Y bác sĩ vừa từ phòng bệnh bước ra, Phó Tụng Đình chạy tới.
“ Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Phó Nhiễm thấy bác sĩ lắc đầu, ai cũng biết, động tác này biểu thị điều gì?
Cô vỡ òa, nước mắt cứ thế trào ra.
“ Thật xin lỗi, xin thông báo với ông, bà nhà đã chết não.”
Bóng dáng cao lớn của Phó Tụng Đình chợt đông cứng lại, bác sĩ cũng y tá lần lượt rời đi, Phó Nhiễm lảo đảo, ngã xuống ghế. Cô nhìn thấy mọi người đi trong hành lang, có đau khổ, có vui vẻ, trong mắt cô chỉ có một đường thẳng, cô không đủ kiên cường, không chống đỡ nỗi, cả người sụp đổ.
Cảnh sát đến bệnh viện lấy khẩu cung, Phó Nhiễm vẫn còn trong trạng thái hôn mê, nằm trên giường. Cô nghe y tá nói…
“ Trong cái rủi có cái may, đứa trẻ được bảo vệ, nếu không cô ấy sẽ chịu đả kích lớn hơn nữa!”
Phó Nhiễm mở hai mắt ra, thấy Phó Tụng Đình ngồi bên giường, mắt cô nóng lên.
“ Cha.”
Phó Tụng Đình đang ngồi, gương mặt ngây ngốc, trong lòng Phó Nhiễm rất khó chịu.
“ Phó tiểu thư!”
Cảnh sát chuẩn bị lấy khẩu cung của cô: “ Tiểu thư có thể đem tất cả sự việc xảy ra trong biệt thự kể lại một lần được không?”
Phó Nhiễm cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ một vài chi tiết: “ Vưu Ứng Nhụy đẩy tôi xuống cầu thang, đầu tôi đập vào chậu hoa dưới chân cầu thang. Trước khi hôn mê, tôi tấy mẹ tôi chạy đến, thấy bà đánh Vưu Ứng Nhụy hai bạt tai, hiện tại mẹ tôi xảy ra chuyện như thế, khẳng định có liên quan tới cô ta!”
Cảnh sát đem mọi việc ghi chép lại, nói.
“ Chúng tôi đã khám nghiệm hiện trường, bên trong ấy cũng không có hiện trường giả?”
“ Ừ, không có!”
Cảnh tượng lúc ấy xảy ra như một thước phim quay chậm, hiện lên trong đầu cô, cô khẽ nhắm mắt lại.
“ Cô đang mang thai?
Cảnh sát hỏi cô.
Phó Nhiễm đưa tay lên xoa bụng: “ Vâng.”
“ Chúng tôi đã đi qua phòng mẹ cô, xem tình trạng của bà ấy!”
Phó Nhiễm mở mắt ra, cảm thấy không đành lòng, miễn cưỡng mở miệng nói.
“ Trên eo bà ấy có máu bầm khá lớn, đầu bị chấn thương nặng, chắc là cũng bị người đẩy xuống cầu thang. Chúng tôi đã hỏi các nhân viên y tế lúc ấy, bọn họ nói rằng cả người bà nằm trên người cô, như là để che chở bụng của cô.”
Cảnh sát dừng một chút, rồi nói tiếp.
“ Hẳn là bà ấy đã dùng tay bắt được lan can cầu thang, không muốn bị người khác kéo ra. Tại hiện trường chúng tôi đã thu được một vài móng tay đã bị gãy, theo phỏng đoán của chúng tôi, vết bầm trên eo bà ấy hẳn là do bị đá vào!”
Phó Nhiễm nghe cảnh sát nói, cảm thấy rợn người, ánh mắt Phó Tụng Đình lại hiện lên sự bi thương thống khổ, làm người khác không đành lòng mà nhìn vào.
Cô ngồi dậy, ôm lấy vai, khóc thảm thiết, đau thương phẫn nộ kêu lên.
“Mẹ!”
Tiếng kêu thảm thiết, vỡ tan, Phó Nhiễm khóc đến mức không thở nổi. Cảnh sát thấy vậy, vỗ nhẹ lưng cô, an ủi.
“ Cô bình tĩnh lại đi, mẹ cô đã liều mạng đỡ cho cô, bà ấy biết rằng đối với cô, đứa bé rất quan trọng, cô vì bà mà hãy chăm sóc tốt cho mình và đứa trẻ.”
Phó Nhiễm đau đớn như muốn chết đi, cô nằm xuống giường, Phạm Nhàn đã muốn b cho cô, nhưng cô không hề nghĩ bà lại dùng cả tính mạng để bảo vệ cô.
Phó Tụng Đình đứng đậy, sửa sang lại chăn cho cô, có một vài điều ông cần tìm hiểu, ông mang theo một vài người bước ra khỏi phòng bệnh.
Phó Nhiễm cuộn người lại, đầu gối gập tới tận bụng, chẳng lẽ đây là số mệnh của cô?
Khi mới mang thai, cô muốn phá đi thì Minh Thành Hữu lại ra tay ngăn cản. Vậy mà hôm nay, chỉ cần một chút thời gian, nếu Vưu Ứng Nhụy không đến, đứa trẻ hẳn cũng không còn.
Thời điểm cô té xuống cầu thang, cũng không bảo vệ bụng mình, nhưng hôm nay có người lại nói rằng, con của cô, là do mẹ cô đã dùng hết toàn lực để bảo vệ. Phó Nhiễm không chịu đựng nổi, cũng không thể tiếp thu được nữa.
Cô ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, sự kiên cường lúc trước đã bị vỡ vụn, sinh mệnh nhỏ trong bụng như cảm thấy tình trạng bất an của mẹ, nó bắt đầu đạp đạp.
Phó Tụng Đình không quay lại, hẳn là đang ở trong phòng bệnh của Phạm Nhàn.
Phó Nhiễm ăn qua một ít đồ ăn, trong bụng dường như không cảm thấy đói, cô như một bóng ma, vén chăn bước xuống giường.
Cô ngây ngốc bước về phía phòng cấp cứu, xa xa thấy Minh Vanh cùng Vưu Ứng Nhụy chạy đến, Phó Nhiễm đứng dựa vào tường, phòng cấp cứu vẫn đóng chặt cửa, bên trên đồng hồ đã hiện lên thời gian cấp cứu trôi qua đã 3h45 phút.
Minh Vanh đang an ủi Lý Vận Linh, Vưu Ứng Nhụy đứng ngồi không yên.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, mọi người bước tới, chỉ thấy y tá dặn dò mấy câu rồi rời đi.
Phó Nhiễm đứng ở đằng xa không nghe được bọn họ nói gì, chỉ thấy Lý Vận Linh lui về sau mấy bước, Minh Vanh thì lớn tiếng gọi.
“
Phó Nhiễm đưa tay che miệng lại, thấy nhân viên cấp cứu chạy tới, mang Lý Vận Linh đi.
Cô úp mặt vào tường, ngày mai là một ngày mờ mịt, phòng cấp cứu trước mặt cô bỗng hiện lên một tràng máu tanh, Phó Nhiễm khó khăn nuốt nước miếng xuống, tim trong lồng ngực đập liên hồi như muốn vỡ ra.
Vưu Ứng Nhụy che mặt lại khóc, Tiêu quản gia dìu Lý Vận Linh vào phòng bệnh truyền nước, Minh Vanh lo lắng ngồi xuống ghế trên hành lang. Hai tay Phó Nhiễm nắm chặt thành quyền, cô nhìn thấy trên cô tay Vưu Ứng Nhụy có một vết thương, giống như bị cái gì cào rách da chảy máu vậy.
Phó Nhiễm liền hiểu được, khẳng định là trong lúc tranh chấp cùng với Phạm Nhàn đã bị thương.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn