Mục lục
Giả Yêu Làm Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69




Minh Thành Hữu đưa tay mở rèm cửa sổ, xuyên qua nơi không lớn đó trông thấy Phó Nhiễm từ từ lái xe rời đi, ngoài trời đen tối, chỉ có một chấm nhỏ màu đỏ rơi vào trong tầm mắt.



La Văn Anh đứng ở trước ghế lô, thần sắc tự nhiên lạnh lùng, thật vất vả mới mời được trưởng phòng Tạ đến, không nghĩ đến Minh Tranh lại tới trễ.



Gọi không dưới mười cuộc điện thoại thúc giục, như thế mới nhìn thấy người.



La Văn Anh tiến lên đón.



"Tôi để Tiểu Chu ứng phó trước, đợi lát nữa anh cũng không đến trưởng phòng Tạ sẽ rời đi."



Minh Tranh đẩy cửa phòng ra đi vào, thấy hai người ngồi trên sofa, một vị là trợ lý của La Văn Anh, vị kia là trưởng phòng Tạ.



"Không nghĩ là trưởng phòng Tạ còn trẻ như vậy."



Tạ Hồng chỉ khoảng 28 tuổi, tóc quăn màu nâu nhạt hờ hững xòa lên đầu vai, ánh mắt của cô ta dừng lại trên gương mặt anh tuấn của Minh Tranh, vốn là định nói qua loa cho có lệ lại cố gắng nuốt trở về.



"Tôi cũng vậy, không nghĩ là Minh tổng không chỉ có trẻ tuổi, hơn nữa diện mạo lại hơn người."



Tiểu Chu vụng trộm hướng La Văn Anh làm ra động tác nôn mửa, dứt khoát nói chuyện như vậy, xem ra Lão Đại có thể sử dụng Mỹ Nam K



Gương mặt La Văn Anh không nhìn ra vẻ mặt khác, cô căn dặn người phục vụ mang thức ăn lên, Tạ Hồng tự chọn chỗ ngồi gần kề Minh Tranh.



"Minh tổng, thật sự là ngại quá, chuyện hai kỳ vay không phải là do tôi không chịu giúp một tay, đó cũng là ý của cấp trên."



"Trưởng phòng Tạ khiêm tốn rồi, ai cũng biết trưởng phòng Tạ quản lý chuyện cho vay."



La Văn Anh lấy hộp quà từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt cô ta.



"Đây là một chút thành kính."



"Cái này thì không dám."



Bàn tay sơn móng tay đỏ chói đem hộp quà đẩy về bên tay Minh Tranh, thấy hắn bất động, lại cầm bàn tay của hắn nhét hộp quà vào.



"Là vấn đề nguyên tắc, nếu như có thể nói giúp thì còn cần mấy người phải tới đây sao?"



"Chẳng lẽ có người ngăn cản?"



Tạ Hồng cũng không trực tiếp trả lời, cô ta khoanh tay, khuỷu tay chạm vào khuỷu tay Minh Tranh, ánh mắt nhìn Minh Tranh lạnh lùng.



"Là thủ tục của mấy người không đầy đủ."



La Văn Anh uống rượu, chen miệng đúng lúc.



"Tôi có việc muốn căn dặn Tiểu Chu đi làm, Tiểu Chu, cô đi ra ngoài theo tôi."



"A, có chuyện gì?"



Trợ lý không rõ lý do.



Tiểu Chu đi theo La Văn Anh ra tới bên ngoài ghế lô.



"Eve, rốt cuộc là chuyện gì?"



"Cô đi mua bao thuốc lá."



Nét mặt Tiểu Chu do dự.



"Mua thuốc lá?"



"Đi đi, muốn nhãn hiệu mà Minh tổng thường dùng đó."



"Oh, được rồi."



La Văn Anh dựa lưng vào cửa, cô cao 1m66 lại đeo thêm giày cao gót càng để lộ thân hình cao gầy, cô không yên lòng nhón chân lên, gót giày đạp trên nền gạch lạnh lẽo phát ra tiếng vang đều đều.



Xuyên qua khe cửa khép hờ có thể nhìn thấy Tạ Hồng mong muốn quấn lấy Minh Tranh, hắn đều rành mạch đẩy tay của cô ta ra, cái gì có thể tránh đều tránh.



Nhưng ánh mắt thâm thúy giống như không kiên nhẫn thêm được nữa.



"Minh tổng, nếu tôi giúp anh thì chính tôi sẽ nắm lấy nguy hiểm rất lớn, anh cũng biết hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy muốn giữ được chén cơm có rất nhiều khó khăn, phải không?"



La Văn Anh thấy Tạ Hồng không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa.



Cô lấy điện thoại di động ra, chọn góc độ thích hợp liền chụp lại.



Tiểu Chu trở lại rất nhanh, La Văn Anh gõ cửa, lúc đi vào thấy Tạ Hồng miễn cưỡng rời Minh Tranh ra, cô đi tới rót rượu cho cô ta, Tạ Hồng thấy La Văn Anh ngồi trở lại bên cạnh Minh Tranh.



"Cô chính là Eve mà Minh tổng trọng dụng trả lương c



"Không nghĩ là trưởng phòng Tạ lại có hứng thú với những tin tức này."



"Tôi cũng chỉ là nghe nói vậy, không lâu mới tiếp nhận người làm được việc, công ty Hào Khôn lớn như vậy lại quan tâm đến cả việc riêng tư."



Minh Tranh nhìn ra được Tạ Hồng cố ý nhằm vào La Văn Anh, mấy ly rượu Ngũ Lương* vừa xuống bụng, Tiểu Chu vội vàng vỗ nhẹ lưng cho La Văn Anh.



(Ying: Rượu Ngũ Lương là một loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên được làm bằng năm loại lương thực)



"Eve, không sao chứ?"



"Không việc gì."



La Văn Anh ngà ngà say, gương mặt ửng hồng, giống như có một phen phong tình.



"Thật là tôi không uống được rượu."



Tạ Hồng cười lộ vẻ đắc ý, Minh Tranh thấy dáng vẻ La Văn Anh khó chịu, hơn nữa một bữa cơm kéo dài hơn hai giờ đồng hồ lại không hề có tiến triển gì.



"Như vậy đi, hôm nào tôi lại gặp trưởng phòng Tạ."



"Cũng được."



Tạ Hồng lấy tấm danh thiếp ra đưa cho Minh Tranh.



"Không chừng lần sau, tôi có thể tìm được kế hoạch hai bên cùng hợp tác."



Tiểu Chu đỡ La Văn Anh ra khỏi khách sạn, Tạ Hồng quấn bên cạnh Minh Tranh chưa chịu rời đi.



"Sắc nữ này, ánh mắt hận không lột được quần áo của Lão Đại ra, tôi thật sự nghĩ cô ta ngông cuồng, cái gì mà lần sau hai bên cùng hợp tác, muốn ăn đậu hũ của lão Đại lần nữa."



Minh Tranh xua đuổi Tạ Hồng đi, đỡ La Văn Anh vào xe.



"Tôi đưa Eve trở về."



Tiểu Chu vội vàng đánh xe rời đi, cũng không biết một trận mưa lớn là từ khi nào thì bắt đầu. La Văn Anh ngồi ở ghế lái phụ, Minh Tranh sợ cô khó chịu, cầm bình nước suối từ ghế sau đưa cho cô.



"Uống nước, không uống được rượu lần sau đừng thể hiện."



La Văn Anh nhắm mắt lại mở ra, nhưng lại không có nửa phần say, sau khi cô nhận lấy nước uống hai hớp, thẳng lưng lên phấn chấn tinh thần.



"Kỷ lục tốt nhất của tôi là có thể uống một hai lít rượu Ngũ Lương 56°, chỉ bằng cô ta mà muốn rót cho tôi?"



Minh Tranh nhíu hai đầu lông mày lại.



"Em giả say?"



Ngón trỏ La Văn Anh sờ sờ cổ tay.



"Có dụng ý khác, bữa cơm này Tạ Hồng ăn đến sang năm cũng không ra kết quả, để cho anh hẹn riêng cơ hội của cô ta không phải tốt hơn sao?"



Minh Tranh bật cười, ngón tay hắn nới lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi thứ nhất ra, phần lưng dựa về phía sau.



"Người phụ nữ này có thể còn khó đối phó hơn so với đàn ông, từ chối ngược lại lại như nhau."



"Không vội, luôn có biện pháp trị cô ta."



Minh Tranh nghiêng đầu, uống vài ly rượu thần sắc cũng không lạnh nhạt giống trong ngày thường, ánh mắt hiện lên mấy



"Em có biện pháp trị cô ta?"



La Văn Anh cười cười theo hắn, ngón trỏ lắc nhẹ trước mặt hắn.



"Vừa vào thương trường sâu như biển, từ đó dân thường là gian nhân."



Minh Tranh cười ra tiếng, tiến tới cài dây an toàn cho cô, trong nháy mắt lui lại, gò má lướt cánh môi mềm mại của cô, La Văn Anh giấu ý cười, lúng túng đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa.



Trừ nụ hôn trong bữa tiệc đính hôn ra, đây coi như là động tác thân mật nhất giữa bọn họ.



Bên trong không gian chật chội nhiệt độ chợt dâng lên, Minh Tranh ho nhẹ một tiếng, phát động động cơ sau đó lái xe rời đi.



Phó Nhiễm vừa lái xe vừa suy nghĩ mọi chuyện, cần gạt nước gạt nước bắn tung tóe, đường phố trước mặt đã tối mịt từ lâu, cô nghe nhạc ngẩn ngơ, nghĩ đến tấm ảnh chụp có phải thật sự đã ở trong tay người khác không?



Bỗng nhiên cảm thấy được có cái gì đó không đúng, vội vàng đạp phanh lại, thiếu chút nữa đụng vào chiếc xe đang chờ đèn xanh trước mặt.



Phó Nhiễm chưa hoàn hồn, cơ thể mềm nhũn nằm ở trong ghế.



Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, hơn nữa trời lại mưa, số lượng xe chạy nhiều hơn so với bình thường, đèn vàng tới, cô chuẩn bị tăng tốc, lại phát hiện xe lại bất động.



Cô thử mấy lần không có kết quả, tiếng còi phía sau vang lên một hồi.



Có người thò đầu ra.



"Chuyện gì xảy ra vậy, có biết lái xe hay không?"



Phó Nhiễm cũng không biết là chỗ nào có vấn đề, bên cạnh x cũng đông nghịt, tài xế phía sau càng tỏ ra không kiên nhẫn.



"Mẹ kiếp, nói mãi không đi, không xuất phát à?"



Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, những hạt mưa đập vào mặt làm cô không mở mắt ra được, nước mưa chảy vào hốc mắt, cô bị đau, lấy tay lau đi.



Cô đi tới sau xe, hướng những tài xế xếp hàng phía sau nói thật xin lỗi.



Phó Nhiễm cố gắng đẩy xe ra, nhưng sức của một người lại quá nhỏ, bốn bánh xe vẫn ì trên mặt đất không chịu xê dịch, xe ở phía sau thấy là xe hỏng đành phải tự nhận là mình xui xẻo, mắng mấy câu, giao thông phía sau bởi vì một chiếc xe chậm trễ này cũng bắt đầu hỗn loạn.



Áo khoác ngoài bằng len ngấm nước dính chặt vào người, toàn thân Phó Nhiễm lạnh như băng, cảm giác lạnh từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, nước cũng vào trong giày, quần jean dính sát vào chân.



Như vậy không phải cách giải quyết vấn đề, cô muốn vào trong xe gọi xe tải.



Phó Nhiễm vội vội vàng vàng chạy về phía trước, lại trượt chân ngã xuống đất, đầu đập vào mặt đường làm cô thấy đau, cô chống tay nâng nửa người lên, hai tay bị rách toạc, có thể nhìn thấy vết máu hòa tan vào trong nước mưa.



Từng chiếc xe một đi qua bên cạnh cô, làm nước mưa bắn lên người cô không chút thương tiếc.



Cô chật vật đến tột cùng.



Nước đọng màu vàng nâu rơi đầy mặt, trên đầu và cổ, lạnh đến nỗi hơi sức bò dậy cũng không có.



Một chiếc xe con đi qua, cô gái ngồi ở ghế lái phụ tỏ vẻ khinh thường, giọng nói khinh bỉ.



"Còn trẻ như vậy mà đã có Audi, không phải Tiểu Tam cũng là người giàu, bị ngã rất đáng đời, cho nếm thử



Phó Nhiễm nâng tay áo lên lau mặt, mặc dù biết là càng bôi càng bẩn.



Trước kia ở Vưu gia cô nghèo như vậy ngay cả xe bình điện cũng không có nổi, còn không có ý nghĩ giàu có như thế này, quả nhiên là hạng người gì cũng có trói buộc.



Chiếc xe chợt tăng tốc, bắn lên nước bẩn, thậm chí bắn lên cả trên mui xe Audi.



Phó Nhiễm đứng lên, thấy đèn vàng phía trước nhanh chóng chuyển thành đèn đỏ.



Một chiếc xe Hermes thể thao màu đen lao đến.



Cửa sổ xe khép chặt, nhưng không thể nghi ngờ gì, cả thị trấn Nghênh An chỉ có một chiếc xe duy nhất, nó thuộc về người nắm quyền công ty MR.



Xuyên qua kính xe màu đậm Phó Nhiễm có thể nhìn thấy bóng dáng người ngồi ở bên trong, người đàn ông giống như cũng nghiêng đầu qua, từ góc độ của hắn nhìn ra ngoài, cô cực kỳ nhếch nhác rõ ràng phơi bày trước mắt, bàn tay cùng cơ thể đau đớn cũng không sánh bằng thấy hắn khoanh tay đứng nhìn.



Phó Nhiễm cảm giác trong hốc mắt rất nóng, giống như có vật gì đó đang chảy ra, xe thể thao xa hoa ngăn cách hắn bên trong, bên trong có thiết bị sưởi ấm thoải mái, âm nhạc u Mĩ. . . . . .



Cô bất động đứng đó.



Trước đèn đỏ một vài giây, vốn là không kiên nhẫn chờ đợi nên thời gian trở nên quý giá.



10, 9, 8, 7. . . . . .



Xe thể thao truyền đến tiếng gầm rú, chuẩn bị tăng tốc.



Đèn vàng.



Đèn xanh



Phó Nhiễm cũng trông thấy đường nét tuyệt đẹp của xe thể thao lúc rời đi, nhưng lại không thấy nó dừng lại lấy một giây, nhanh như một tia chớp.



Cô né tránh nước bẩn bắn tới theo bản năng.



Nhưng chợt thân thể lạnh lẽo lại không tránh được tốc độ của nó.



Lúc cô ngẩng đầu nhìn lại, ngay cả hình ảnh mờ nhạt của đèn sau cũng không thấy.



Phó Nhiễm cắn chặt răng, yếu đuối cụp mắt xuống, mặc cho nước mắt tuôn ra, thì ra là vào lúc một người cần người khác nhất, hắn rút tay rời đi, lại là một loại hủy diệt đến tuyệt vọng.



Cô dựa vào cửa xe, từ từ trượt người xuống.



Sau khi trên đường thông suốt có rất ít xe đi qua, chợt cô nghe thấy một tiếng thắng xe ở bên cạnh.



Phó Nhiễm vội vàng ngẩng đầu, đồng thời giọng nói lo lắng lọt vào tai.



"Tiểu Nhiễm, em sao vậy?"



Cô mở mắt, tầm mắt mơ hồ đến nỗi không thấy rõ bóng người, Minh Tranh xuống xe mở ô, giơ ô cao tới đỉnh đầu Phó Nhiễm, một tay khác níu lại cánh tay của cô, La Văn Anh ở trong chỗ ghế lái phụ cũng xuống giúp một tay.



"Sao lại bị ướt như vậy?"



"Ca ca, tôi lạnh quá."



Hàm răng Phó Nhiễm run lên.



Minh Tranh cởi áo khoác ra trùm lên vai cô.



"Sao lại dừng xe



"Hỏng."



"Không phải hỏng thì em sẽ ngồi trên xe gọi điện thoại sao?"



Minh Tranh cầm bàn tay cô lạnh như băng.



"Biến thành dáng vẻ gì nữa!"



La Văn Anh rút khăn giấy ra lau mặt cho cô, thấy mắt cô đỏ bừng biết là cô đã khóc.



"Cám ơn."



Minh Tranh ôm chặt bả vai cô đem cô hướng tới chỗ xe của mình, La Văn Anh đi tới lấy túi đặt ở trên ghế xe.



"Tôi sẽ tự tìm xe trở về, anh mau đưa Tiểu Nhiễm về nhà, tôi nghĩ cô ấy có thể bị cảm."



"Dù sao cũng tiện đường, thời tiết không tốt để thuê xe, dù sao em lại uống nhiều rượu như vậy."



"Được rồi."



La Văn Anh cũng không khách sáo, chỉ là kéo cửa phía sau xe ra ngồi.



Một bài hát tiếng Anh vui nhộn trong xe, ba người cũng không ai nói lời nào, riêng Phó Nhiễm suy nghĩ về tâm tình của mình nên cũng không muốn mở miệng, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



Rất nhanh đã đến La gia, đợi sau khi La Văn Anh xuống xe đi vào rồi Minh Tranh mới lên tiếng.



"Tiểu Nhiễm, rốt cuộc là thế nào?"



"Thật là không có việc gì."



Cô không muốn nói nhiều.



"Sau khi Thành Hữu trở lại em rất khác thường."



Phó Nhiễm đang nhắm mắt liền mở ra.



"Không liên quan tới hắn."



Thấy Minh Tranh không nói lời nào cũng không phát động xe, lúc này Phó Nhiễm mới rầu rĩ mở miệng.



"Cuối cùng tới bây giờ tôi mới biết vào lúc một người sa sút chật vật nhất, một cánh tay vươn ra giúp đỡ có tầm quan trọng như thế nào, cho dù nó không có sức lực lớn, không thể kéo người đó ra khỏi hoàn cảnh khó khăn đó."



Thần sắc Minh Tranh trở nên lạnh băng mà đoán không ra, ngón trỏ hắn mơn trớn môi mỏng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của mình híp lại thành một đường cong nguy hiểm.



"Tiểu Nhiễm, em hối hận lúc trước đã rời bỏ hắn?"



Cô không mở miệng ngay lập tức, Minh Tranh cho là cô đang do dự.



"Em suy nghĩ một chút, tại sao lúc trước em phải rời bỏ hắn."



Cũng thế.



Phó Nhiễm mệt mỏi lấy tay che mặt.



"Tôi không có hối hận."



"Tiểu Nhiễm, em chung sống cùng Thành Hữu trong thời gian dài như vậy, sợ rằng không chỉ là dựa vào lý do đơn giản như vậy, em yêu hắn sao?"



Phó Nhiễm nhắm mắt lại dựa má vào thành ghế.



"Tôi mệt quá."



" hai kỳ vay của Hào Khôn vẫn chưa xong, anh biết rõ bên trong có người phá rối, Tiểu Nhiễm, nếu như ngày nào đó thật sự bọn anh đấu đến một mất một còn, em sẽ giúp ai?"



Phó Nhiễm vẫn trả lời câu nói cũ.



"Là ai tôi cũng không giúp."



Minh Tranh phát động động cơ, lái xe rất chậm, đi ngang qua tiệm trà sữa mua cho Phó Nhiễm ly trà sữa nóng để cô cầm trong tay, cô đã khóc, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được, cô nói làm hắn không khỏi liên tưởng đến Minh Thành Hữu, ánh mắt Minh Tranh hướng về đêm tối phía trước.



"Tiểu Nhiễm, còn nhớ rõ lần trước khóc là lúc nào sao?"



Phó Nhiễm vội vàng dùng tay che giấu đôi mắt, lời nói úp mở.



"Không nhớ rõ."



"Vậy thì hãy quên cảm giác khóc đi hoàn toàn."



Minh Tranh ngửi thấy trên người nồng nặc mùi nước hoa, nhíu mày, người, dù là đứng được ở nơi cao hơn nữa vẫn sẽ có lúc đơn độc.



"Cố gắng một lần, hoặc dựa vào vai anh một chút?"



Phó Nhiễm khẽ nhắm mắt, dựa đầu vào vai Minh Tranh.



Nhìn hắn giống như chuyên tâm lái xe, ánh mắt lại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Phó Nhiễm, giữa ánh mắt thương yêu lại hóa thành một loại tối tăm mê hoặc, kéo dài không dứt.



Xe thể thao Bugatti Veyron Hermes màu đen đi tới đâu gây sự chú ý tới đó, thiết kế đặc biệt theo sở thích của chủ nhân. Nó sử dụng 8 bánh xe bằng hợp kim nhôm bóng, trên logo xe và trên chìa khóa có in chữ "H", tốc độ kinh người như vậy không lấy ra để đua xe thì thật sự lãng phí.



Từ xa, bên trong biệt thự có thể nghe thấy tiếng gầm rú phô trương thuộc về nó, Vưu Ứng Nhụy đem từng món ăn đã chuẩn bị sẵn cho bữa ăn tối mang lên bàn, xe thể thao lái vào tòa nhà, không bao lâu, một người đàn ông đi vào.



Vưu Ứng Nhụy cười tiến lên đón tiếp.



"Huống Tử, lại mang nó đi ra ngoài thử tốc độ đi?"



"Ôi, lời nói này, tôi là thử nghiệm tốc độ của nó, biết vì sao nói tình cảm mãnh liệt không?"



Huống Tử tiện tay đem chiếc chìa khóa trong tay vứt cho Vưu Ứng Nhụy.



"Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng mà tôi không chơi nổi loại trò chơi kích thích này, sợ chết khiếp."



"Tam Thiếu ở đâu?"



"Lầu hai."



Sau khi Vưu Ứng Nhụy đem chìa khóa thả vào khay trà, đi vào phòng bếp ý bảo người làm đem canh hầm cách thủy mang lên bàn.



"Huống Tử, hôm nay coi như là anh có lộc ăn."



"Thật sao?"



Huống Tử không khách sáo kéo chiếc ghế ra.



"Vậy tôi phải phát huy bản lĩnh thùng cơm mới được."



Đang nói chuyện, Minh Thành Hữu mặc một bộ quần áo ở nhà thong thả đi xuống lầu.



"Lại tới đây ăn chực sao?"



"Lời nói sao có thể khó nghe như vậy chứ."



Huống Tử bắng nhắng nâng



"Trước kia tôi khổ cực phối hợp diễn trò với cậu như vậy, không cho thù lao không nói, lại còn bị người ta mắng là tiểu nhân bội bạc, dễ dàng cho tôi sao?"



"Là không dễ dàng."



Vưu Ứng Nhụy rót đầy rượu cho hắn.



"Nhưng miệng anh chiếm được không ít tiện nghi chứ? Được tiện nghi còn ra vẻ."



"Hai người này…"



Huống Tử dùng ngón tay chỉ hai người.



"Trời sinh một cặp."



Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ đối diện Huống Tử, cả người lười biếng dựa vào thành ghế. Không khí náo nhiệt mà thoải mái, Huống Tử ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn cũng chưa hòa nhập với không khí, ánh mắt mơ hồ lạnh lùng không thấy rõ.



"Tam Thiếu?"



Vưu Ứng Nhụy ngồi bên tay trái Minh Thành Hữu, cô cầm cái bao tay duy nhất bóc tôm cho Minh Thành Hữu, Huống Tử đưa cái đĩa tới.



"Cũng cho ca ca ăn với?"



Minh Thành Hữu nghe được hai chữ ca ca, bàn tay cầm đũa cứng đờ, Vưu Ứng Nhụy nhếch miệng.



"Muốn ăn thì về nhà để cho hồng nhan tri kỷ của anh bóc đi."



"Cắt."



Huống Tử ăn hai món ăn, đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, hắn có vẻ thần bí nói.



"Nói cho hai người biết một chuyện vui thú v, bảo đảm nghe xong sẽ thổ huyết gà."



Vưu Ứng Nhụy cau mày.



"Ví dụ cái kiểu gì vậy?"



"Hai người đoán ra hôm nay trên đường về tôi đụng phải người nào sao?"



Minh Thành Hữu không điên khùng cùng hắn, Vưu Ứng Nhụy phối hợp hỏi.



"Người nào?"



Nhưng hứng thú cũng không cao.



Huống Tử tiến tới gần, làm không khí trở nên u ám.



"Phó Nhiễm!"



Tay Vưu Ứng Nhụy đang bóc tôm liền dừng lại, ánh mắt nhìn sang Minh Thành Hữu bên cạnh, ngược lại hắn lại hờ hững, giống như nghe được tên của một người không quen biết.



"Xe của cô ta có thể là bị hỏng, dừng ở ven đường, ai u, hai người không nhìn thấy bộ dạng đáng thương kia, cả người cũng ướt đẫm, nhìn thấy xe của tôi cô ta liền đứng trân trân ở đó, nhìn qua là đang khóc, có thể là đang mong chờ tôi có thể chìa tay giúp đỡ, cô ta cho rằng người khác cũng có thể làm Quan Thế m chuyển thế đấy. Tôi lái xe tăng tốc, làm cho nước bắn tung tóe lên mặt cô ta, thật con mẹ nó thoải mái!"



Huống Tử nói xong vênh váo đắc ý, chiếc đũa trong tay còn không ngừng gõ vào chén.



"Người phụ nữ này lúc lòng dạ ác độc, thế nào cũng không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay đây?"



Vưu Ứng Nhụy không bình luận gì, cũng không mở miệng.



Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi mỏng cười.



"T nhiều như vậy cũng không đủ để cho vào mồm cậu."



"Chuyện hả hê trong lòng bao nhiêu, đáng để ăn mừng."



Huống Tử giơ ly rượu lên, lại thấy hai người kia không có cử động.



Minh Thành Hữu rút khăn ướt ra lau ngón tay, không chút để ý mở miệng.



"Gặp ở đâu vậy?"



"Đường Ngân Đô giao nhau với Nam Đường."



Vưu Ứng Nhụy trông thấy ánh mắt Minh Thành Hữu thâm trầm.



Sau khi Huống Tử rời đi, Minh Thành Hữu cầm chiếc chìa khóa trên khay trà đi lên lầu hai thay quần áo.



Vưu Ứng Nhụy đi theo phía sau hắn.



"Trễ như thế rồi còn phải ra ngoài sao?"



"Ừ."



Hắn thuận miệng đáp lại.



"Em đi ngủ trước đi, anh đi một chút rồi trở về."



Vưu Ứng Nhụy cũng không hỏi nhiều, cô cũng biết Minh Thành Hữu sẽ đi đâu, sau khi cô nhìn hắn lái xe rời khỏi biệt thự, lúc này mới quay trở lại phòng.



Mưa lạnh cùng với tốc độ nhanh như bay, có thể nói vang dội như sấm sét, nước đục bắn tung tóe lên làm người đi đường liên tiếp chửi thề, chân Minh Thành Hữu máy móc dẫm chân ga, trong nháy mắt phong cảnh trên đường dần dần lướt qua tầm mắt.



Chuyện của Phó Nhiễm cũng không còn liên quan tới hắn nữa, dù là người hôm nay ngồi ở trong xe không phải Huống Tử mà là chính bản thân hắn, hắn cũng sẽ không xuống xe.



Minh Thành Hữu lái xe đến Mê Tính, nơi này là nơi xa hoa trụy lạc, chỉ cần trong tay có một số tiền lớn, không sợ không mua được vui vẻ cùng say mê.



Phó Nhiễm về đến nhà, mở nước nóng nằm trong bồn tắm mát xa, cô giọt hai giọt tinh dầu, hơi nóng mờ mịt bay lên như sương, làm cho từng tế bào toàn thân cũng thư giãn, cô vắt khô khăn lông đắp trên mặt, đột nhiên lại có cảm giác thấp thỏm lo âu tiến tới.



Trên người vẫn nước mưa lạnh thấu xương như cũ, lòng bàn chân cóng đến mức đỏ lên tê cứng, cô run rẩy vặn thêm nước nóng, lạnh trong cơ thể lại thua kém trong lòng. Hắn an nhiên ngồi ở trong ghế lái, lạnh lùng quay đầu lại nhìn, đâm vào cô thương tích đầy mình.



Phó Nhiễm thấy đáy mắt đau nhức, cô lấy khăn lông từ trên mặt xuống.



"Không sao, người xa lạ mà thôi."



Một người xa lạ sẽ không đưa tay, cho nên không cần vì thế mà cảm thấy quá khổ sở.



Cô mặc áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng mở máy sưởi, toàn thân rét lạnh cuối cùng cũng tan hết, vừa lúc Phạm Nhàn đi vào.



"Tiểu Nhiễm, ta và cha con trở về sao không thấy xe của con?"



"Ôi, bị hỏng ngang đường, để công ty xe tải 4S kéo đi sửa chửa."



Phó Nhiễm rót ly nước rễ bản lam, cô cũng không muốn huyên náo như lần trước nữa.



"Tại sao lại hỏng, lúc trước bánh xe luôn bị ghim, sao không báo cảnh sát?"



"Báo."



Mũi Phó Nhiễm có chút khó chịu, suy nghĩ một chút cũng thấy, Minh Thành Hữu sẽ không còn làm ra chuyện đến mức như vậy nữa.



"Thời gian cũng không sớm, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai khiến tài xế đưa con đến phòng làm việc."



Phạm Nhàn nhìn Phó Nhiễm lên giường, kéo chăn lại giúp cô, lúc này mới tắt đèn ra khỏi phòng.



Phó Nhiễm nhớ tới có chuyện muốn nói với Phạm Nhàn, cô đeo dép cùng đi ra ngoài, mở cửa thấy Phạm Nhàn đang nghe điện thoại, bà vừa đi về phía trước vừa nói chuyện cùng đầu điện thoại bên kia.



Phó Nhiễm loáng thoáng nghe được.



"Tiểu Nhiễm ở nhà, có chuyện gì sao. . . . . ."



Lời nói này, cô cũng không coi là quan trọng. Phó Nhiễm đóng cửa lại trở về phòng.



Vưu Ứng Nhụy mặc áo lông mỏng ngồi ở ghế mây bên cạnh hồ bơi, cô khẽ nhón chân, đợi chờ cũng là thói quen, trong tay cầm chiếc điện thoại di động màu đen, lúc hắn đi ra ngoài, bất kể là đi đâu cô đều sẽ không gọi điện thoại cho hắn.



Hắn nói trong ngực hắn không có gì, thật ra thì trống rỗng cũng tốt, hắn sẽ giả bộ không cho người phụ nữ khác tiến vào.



Ngoài hoa viên truyền đến tiếng còi, cô khép chặt áo choàng lại đứng dậy, đi qua một lối nhỏ bên trong vườn đứng ở chỗ cũ chờ Minh Thành Hữu tới.



Người đàn ông mặc áo khoác ngoài Armani bằng vải nỉ mỏng, hắn đến cạnh Vưu Ứng Nhụy nắm chặt vai cô.



"Tại sao lại không ngủ?"



"Anh không trở lại em không yên lòng."



Cô không nói rõ, cũng sẽ không hỏi, thật ra thì Minh Thành Hữu biết rõ suy nghĩ trong lòng cô.



Trên người hắn còn lưu lại mùi vị rượu hạng sang của Mê Tính, Vưu Ứng Nhụy như trút được gánh nặng trong lòng, mặt không khỏi giãn ra.



"Biết anh là vì sao đi ra ngoài không?"



Trong lòng cô như nặng trĩu một lân nữa, lắc đầu .



"Không biết."



"Mấy ngày nữa em phải đi Italy xếp lớp đại học XX, thời gian bên kia bất đồng cùng bên này."



Minh Thành Hữu đem hộp quà trong tay đưa cho Vưu Ứng Nhụy, hắn lấy bên trong ra một hộp màu đỏ, sau khi mở ra là một đồ trang sức phiên bản số lượng có hạn.



Minh Thành Hữu vén ống tay áo Vưu Ứng Nhụy lên, đeo lên giúp cô.



Cảm giác lạnh như băng làm cô tỉnh táo, chỉ cần hắn muốn thật tốt với một người, nhất định là cô có niềm hạnh phúc lớn nhất. Lúc ở trên bàn ăn Huống Tử nói ra chuyện đó thì cô đã cho là Minh Thành Hữu đi ra ngoài là vì Phó Nhiễm



Vưu Ứng Nhụy nhón chân lên hôn lên mặt hắn.



"Thành Hữu, cám ơn anh."



Hai kỳ vay của Hào Khôn lại mãi không có động tĩnh.



Mỗi bữa cơm mời Tạ Hồng cũng không có gì thay đổi, mỗi lần gặp cô ta lại muốn tự Minh Tranh ra mặt.



La Văn Anh đi vào phòng làm việc đưa tài liệu, không nghĩ là Minh Tranh không có ở đây, cô vừa đem tập tài liệu để trên bàn làm việc.



Cửa phía sau bị đẩy ra, La Văn Anh xoay người nhìn lại, cô cũng chưa từng gặp bộ dạng này của Minh Tranh, hắn phiền não nới lỏng cà vạt, ném chìa khóa xe cùng điện thoại di động trong tay về phía bàn làm việc.



Không cần hỏi cũng biết, người nào đó lại bán rẻ nhan sắc.



Tay cô chạm nhẹ lên mũi.



"Trưởng phòng Tạ là đối tác lớn, tiếp đãi ăn uống thật tốt, việc này không phải là lúc trước anh dạy cho chúng tôi sao?"



"Eve."



Tâm tình của hắn kém đến cực điểm.



"Có biện pháp khác để vay được hay không? Hoặc là tìm ngân hàng khác."



"Anh ở đây nói đùa sao?"



La Văn Anh cười khoanh hai tay trước ngực, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung dựa vào bàn làm việc.



"Nếu như có biện pháp khác còn phải cần anh mặc áo giáp ra trận sao?"



Minh Tranh phiền não thả người vào trong ghế.



"Đi ra ngoài đi, để anh giảm nhiệt."



La Văn Anh đứng dậy, cầm tài liệu đặt trước mặt hắn lên.



"Phần tài liệu này rất quan trọng, anh mau xem một chút."



Cô đi ra ngoài hai bước, lại xoay người, như cười như không mở miệng.



"Lão đại, nếu như tôi giúp anh xóa bỏ chướng ngại vật này, có cho tôi tiền thưởng không?"



Ánh mắt Minh Tranh đang khép chặt liền mở ra.



"Em muốn vận dụng quan hệ của cha em?"



Suy nghĩ một chút, khả năng lại giống như không nhiều, t trước tới giờ La Văn Anh luôn phân biệt rõ ràng giữa tư và công, lại giấu thân phận rất tốt, hẳn là sẽ không chủ động công khai.



Cô cười cười, giữ kín như bưng.



"Chuẩn bị phí bịt miệng đi thôi."



"Bịt miệng của ai?"



La Văn Anh mở cửa phòng làm việc ra.



"Quá trình Lão đại tự mình ‘xuống biển’ tôi cùng Tiểu Chu đều thấy rõ, tự giải quyết cho tốt."



Cô rời đi như một làn khói.



Khóe môi Minh Tranh bất giác nâng lên, nếu như La Văn Anh có thể ra tay, dĩ nhiên là tốt nhất.



Tạ Hồng ăn mặc tỉ mỉ sau đó lại đến khách sạn, tiến vào phòng mới phát hiện người đến là La Văn Anh, cô ta tức giận ngồi xuống.



"Là vì chuyện vay? Tôi đã nói rồi, nếu ở trong phạm vi chức trách của tôi, tôi cũng có thể giúp."



"Trưởng phòng Tạ, tôi tự thấy tài liệu nên chuẩn bị tôi đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề xin ngài hãy nói ra."



"Hừ, đó là cô tự nhận."



Tạ Hồng khinh thường.



Sắc mặt La Văn Anh hơi trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, nhất định kinh nghiệm thương trường này không ai có được.



Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng đi vào.



"Xin hỏi vẫn là theo tiêu chuẩn lần trước



"Không cần."



La Văn Anh cầm túi bên cạnh lên.



"Cho một bình trà xanh, thuận tiện đóng cửa dùm."



Vẻ mặt Tạ Hồng không nhịn được.



"Nếu như vậy, lần sau để Minh tổng tìm tôi."



"Thân thể Minh tổng không tốt lắm, đang nằm viện."



"A, làm sao lại như vậy?"



"Phản ứng buồn nôn."



". . . . . ."



Tạ Hồng dừng một chút, phản ứng trong nháy mắt.



"Cô…"



"Thật sự, hai ngày nay hắn ăn phải đồ hư…"



La Văn Anh hời hợt bâng quơ.



"Trưởng phòng Tạ, chúng ta nói chuyện chính đi thôi."



"Tôi với cô không có gì để nói."



Cái bóng đứng lên bao phủ nửa đầu vai La Văn Anh, La Văn Anh không nóng vội, tiếp tục nói.



"Trưởng phòng Tạ có thể ở đây cũng là có không ít quan hệ chứ? Có thể ngồi vững vàng chỗ ngồi này không dễ dàng, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, hai ngày trước tôi cùng cha nói tới, đúng lúc, ông và chủ tịch ngân hàng được cho là có chút gi



"Cha cô là?"



La Văn Anh nói tên.



Tạ Hồng đứng lên lại ngồi xuống trở lại.



"Thì ra là cô chính là thiên kim tiểu thư La gia bị Minh Tranh từ hôn."



"Nhưng bây giờ tôi còn phải dựa vào hắn để kiếm cơm, hiểu không?"



Tạ Hồng nhìn gương mặt không chút xao động của La Văn Anh , không thấy được cô hy vọng nôn nóng.



"Cô muốn thế nào?"



"Trưởng phòng Tạ, bình tĩnh mà xem xét hết tài liệu đầy đủ của Hào Khôn đi?"



"A"



Tạ Hồng cười lạnh.



"Cô muốn sử dụng mối quan hệ của cha cô? Nghe danh tiếng Eve đã lâu, vốn cho rằng cô là dựa vào thực lực của chính mình mới đi tới được hôm nay, không ngờ. . . . . ."



"Trưởng phòng Tạ chớ tâng bốc tôi như vậy, có câu ngạn ngữ nói thật hay, ‘gặp thần sát thần, gặp phật sát phật’. Nếu Hào Khôn không bị người cố ý gây khó khăn, chuyện hai kỳ vay này sớm đã giải quyết xong. Nếu đã có người lạm dụng chức quyền, tôi không cần uổng phí mối quan hệ trong tay tôi, để lại cũng lãng phí."



Giọng nói La Văn Anh đều lợi hại đâu vào đấy, cô lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra.



"Theo bộ dạng này của cô cùng Minh tổng mà bị người khác nhìn thấy, cô có miệng dài lên tới đỉnh đầu cũng không nói rõ được chứ?"



Tạ Hồng liếc nhìn, sắc mặt chợt thay đổi.



"Cô lại có thể ngấm ngầm làm vậy sau lưng tôi?"



"Chúng ta có chuyện làm trao đổi tốt nhất, Trưởng phòng Tạ, Hào Khôn không đáng giá để cô tốn tâm tư, lại càng không đáng giá để cô mất đi tương lai của mình."



Nhân viên phục vụ bưng nước trà đi vào, vừa gặp La Văn Anh mở cửa muốn đi ra ngoài.



"Để đó đi, tôi đi thanh toán tiền trước."



Cô đi trên hành lang giữa ánh đèn sáng, bức tranh trừu tượng hai bên phác họa chân dung lạnh lùng. La Văn Anh có được hôm nay cũng không phải bởi vì liên quan đến thân phận tiểu thư La gia, khiến cho bản lĩnh không ai biết, quan trọng là tự mình cũng không muốn xem, đám người Tạ Hồng này ở trong mắt cô không khác nào tôm tép nhãi nhép chưa đủ để lo lắng, muốn đối phó, hai ba câu nói là có thể nghẹn chết họ.



La Văn Anh đưa tay che mặt, bất giác khẽ nhếch miệng, cô ở nhà rất im lặng, vợ chồng La gia vẫn sợ lúc làm việc cô bị người khác coi thường, nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, nói không chừng mắt kiếng cũng có thể rớt xuống.



Sau khi Phó Nhiễm báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh tham gia điều tra chuyện này.



Không tới hai ngày, xe của cô dừng ở bãi đậu xe, liền bắt được một người đàn ông trẻ đang ra tay một lần nữa, cảnh sát điều tra lấy khẩu cung thì cho thấy mấy lần bánh xe bị ghim lần trước đều là do một người làm.



Lý do nói ra rất bình thường, nói nhìn thấy Phó Nhiễm còn trẻ tuổi mà đã mua được xe Audi. Hắn là Tiểu Bạch Lĩnh ở văn phòng bên cạnh, nhưng không phải là người địa phương, tiền lương một tháng dùng cho sinh hoạt không dư lại được bao nhiêu. Áp lực công việc cộng thêm trong lòng thấy bất công, nên hắn mới ghim bánh xe để trút giận.



La Văn Anh giải quyết chuyện hai kỳ vay xong, Minh Tranh cho người tổ chức một lễ ăn mừng nhỏ cho cô, tiền thưởng năm đó tăng thêm gấp đôi.



Hàn Tuyển nói tin tức này cho Minh Thành Hữu, hắn cũng không nhìn ra trên mặt người đàn ông này có chút nào giật mình hay không vui, thần sắc hắn rõ ràng, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.



"Hào Khôn chuẩn bị tốt tài liệu, lại nói đồng thời cũng vay xong, chỉ bằng Tạ Hồng lại có thể ép được hai kỳ sao? Tôi chỉ là muốn xem khả năng của Eve một chút, cô ta vì Minh Tranh mà dùng đến mối quan hệ trong nhà, điều này khiến cho tôi có chút giật mình."



"Eve trong lúc này, cũng không kém so với bất kỳ người đàn ông nào."



Minh Thành Hữu có chút hứng thú nhìn chằm chằm ra bức tường thủy tinh bên ngoài, số lần hắn và La Văn Anh gặp mặt không nhiều lắm, ấn tượng duy nhất cũng là khắc sâu nhất chính là lúc cô kéo cánh tay Minh Tranh. Phỏng đoán cô nhiều lắm là chỉ có thể coi là một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, nào có thể nghĩ rằng cô có thể bộc lộ tài năng cạnh tranh trên thương trường cá lớn nuốt cá bé này?



Thường thì Vưu Dữu sẽ gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, hai năm qua cô bình phục rất tốt, qua một loạt tất cả lớn nhỏ phẫu thuật cắt bỏ vết sẹo và chờ cấy da, Phó Nhiễm biết cô phải chịu đau khổ rất lớn, nhất là ở tuổi của cô rất khó gắng gượng vượt qua. Sau đó cô đến Quảng Châu tiếp tục điều trị, đổi lại là hoàn cảnh cũng tốt, chú thím mời bác sĩ tâm lý cho cô. Khoảng nửa tháng sau, cả nhà phải trở về thị trấn Nghênh An.



Năm đó một vụ án huyên náo ồn ào, hôm nay không biết được đặt ở góc nào, tấm hình trên web cũng đã bị gỡ bỏ.



Nhưng Phó Nhiễm sẽ không quên, cái gai kia Minh Thành Hữu cho cô vẫn còn cắm ở trong lòng đến nay, cũng không bất động, cứ nhúc nhích là toàn thân đau nhức.



Cô tìm chỗ dừng xe xong, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ chạm khắc Đảo Cà Phê, trong lòng bất đắc dĩ, ‘gặp sao hay vậy’.



Phạm Nhàn cũng là thật lòng lo lắng cho cô, mới có thể giới thiệu đối tượng cho cô không yên.



Hôm nay Phó Nhiễm biết người muốn gặp, cô cùng hắn còn nhảy qua một điệu nhảy, sau lại chủ động trò chuyện trong tiệc rượu nhà hắn, Phạm Nhàn cũng cảm thấy d điều kiện của Cố Diệp Thừa cũng không tệ, ngoại trừ gia thế không bằng Phó gia.



Nhưng sau chuyện hôn ước của Phó Nhiễm vỡ lở ra, Phó gia cũng không so đo nhiều như vậy.



Phó Nhiễm không tập trung đi tới một phòng trang nhã, vẻn vẹn cách một bức rèm che, cô đưa ánh mắt tìm kiếm, thế nhưng lại thấy Minh Thành Hữu ngồi ở cửa sổ.



Phó Nhiễm dừng chân theo bản năng, chăm chú nhìn kỹ, cũng không phải là hắn sao?



Cô xoay người rời đi.



"Phó Nhiễm!"



Đầu bên kia, Cố Diệp Thừa tinh mắt thấy cô, đứng lên gọi.



Phó Nhiễm không thể không xoay người, Minh Thành Hữu bởi vì Cố Diệp Thừa kêu như vậy mà khẽ ngẩng đầu lên, con mắt như ngọc lưu ly sáng chói nhuộm một lớp đen sẫm tráng lệ, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không kịp nhìn kỹ, Minh Thành Hữu chẳng hề chú ý, hắn kịp thời thu hồi tầm mắt.



Phó Nhiễm suy nghĩ một chút cũng thấy, cô không cần phải tránh hắn.



Cố Diệp Thừa đứng dậy kéo chiếc ghế ra cho cô, cô gọi ly Cappuccino cùng bánh ngọt hương vị việt quất.



"Thật xin lỗi, đã tới chậm."



Khoảng cách giữa hai chỗ ngồi rất gần, cách có mỗi bức rèm che, cô nhìn thấy rõ cô gái ngồi cùng một hướng với cô đúng là La Văn Anh.



"Không sao, tôi cũng mới đến không được bao lâu, gần đây phòng làm việc bận không?"



"Tạm được."



Trên căn bản là không nhận được hoạt động bên ngoài, Cố Diệp Thừa nói mấy câu với cô, phát hiện Phó Nhiễm chỉ lo khuấy ly cà phê trong tay.



"Sao vậy?"



"Không có việc gì."



Hắn nhận ra là Phó Nhiễm không mấy nhiệt tình.



"Phó Nhiễm, tôi biết rõ là còn quá sớm để nói chuyện kết hôn với cô, nhưng xã hội này còn có bao nhiêu tình yêu được coi trọng đây? Lúc tôi lớn hơn cô vài tuổi, mấy năm nay vì một mình tạo dựng công ty ngay cả bạn gái cũng chưa nghĩ tới. Hiện tại cũng nên là lúc lập gia đình rồi, chúng ta cũng đều không còn trẻ nữa, nếu như tôi có thể bảo đảm sẽ đối xử tốt với cô, cô có bằng lòng thử sống cùng tôi hay không?"



Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Cố Diệp Thừa cũng không nhiều tuổi lắm, vậy mà lại không tin vào tình yêu, cô có chút sợ, có thể một ngày nào đó cô cũngsẽ không quan tâm đến hay không, cái gì mà tình yêu chứ, hai người sống qua ngày là được.



Cuộc sống kia tuyệt đối là một bi kịch.



La Văn Anh nghe được lời nói của người đàn ông này, kìm nén để không quay đầu lại nhìn.



Minh Thành Hữu đang cùng thư ký Nghê bên cạnh đang mải miết nói gì đó, ánh mắt thư ký Nghê xuyên qua bức rèm nhìn Phó Nhiễm, khóe miệng hơi cong lên.



"Ngay cả tình yêu cũng không có, anh sẽ dùng cái gì để bảo đảm là sẽ tốt với tôi?"



"Trách nhiệm."



Phó Nhiễm không còn hào hứng để nói tiếp.



"Anh nói một chút đi, gần đây công việc thuận lợi không?"



Bên kia, Minh Thành Hữu xé túi đường ra đặt vào tay La Văn Anh.



"Chị dâu, không nghĩ là hai năm ngắn ngủn chị đã thành trợ thủ đắc lực của Hào Khôn."



"Thành Hữu, tôi với đại ca của cậu đã sớm hủy hôn ước từ lâu."



"Hai người rất xứng đôi, hủy hôn ước rất đáng tiếc."



"Hôm nay cậu cố ý hẹn tôi ra đây là có chuyện gì sao?"



La Văn Anh đi thẳng vào vấn đề.



"Nói chuyện cũ thôi mà, đừng căng thẳng."



Minh Thành Hữu nhích lại gần, ánh mắt hắn ngó ra ngoài cửa sổ, bên cạnh thư ký Nghê hiểu ý, từ chỗ ngồi cầm tập tài liệu lên đẩy hướng La Văn Anh.



Phó Nhiễm cùng Cố Diệp Thừa nói chuyện câu được câu không, ánh mắt liếc về Minh Thành Hữu mất hồn, không biết hắn đang nhìn cái gì, gương mặt sa sầm.



Cố Diệp Thừa chú ý tới cô.



"Lần này Tam Thiếu trở về, sợ rằng thị trấn Nghênh An sẽ có không ít phiền toái."



Đương nhiên là câu nói này hạ thấp giọng nói.



"Tại sao?"



"Hai hổ đánh nhau."



Thư ký Nghê và La Văn Anh nói chuyện không ít, nhưng đều nói nhỏ như nhau, một lúc lâu sau Phó Nhiễm thấy La Văn Anh lắc đầu.



"Tôi đã ký kết với Hào Khôn rồi, với lại tôi cũng không muốn đến công ty khác bắt đầu lại từ đầu."



"Eve, người tìm chỗ cao mà đi, MR có thực lực để cho cô phát triển tốt hơn."



"Ai trọng ai khinh tự tôi có tính toán."



"Thấy không?"



Cố Diệp Thừa nháy mắt ý bảo Phó Nhiễm.



"Đã phát triển đến mức ‘chọc gậy bánh xe’ lẫn nhau rồi."



Hiển nhiên là La Văn Anh không đồng ý, cũng không ở lại lâu, sau khi chào liền rời đi thẳng.



Thư ký Nghê ngồi vào chỗ của La Văn Anh vừa ngồi, Minh Thành Hữu vẫn duy trì tư thế như lúc trước, trong chốc lát hai bên đều không nói chuyện, không khí trầm xuống đến mức có thể nghe rõ tiếng thư ký Nghê sắp xếp lại tài liệu.



"Phó Nhiễm, sau khi ăn tối chúng ta đi xem phim chứ?"



"Có phim gì hay sao?"



Bình thường Cố Diệp Thừa cũng không đến nơi đó.



"Đến đó rồi hãy nói."



Minh Thành Hữu cùng thư ký Nghê đứng dậy rời đi.



Cũng không lâu sau, Phó Nhiễm cũng tìm cớ nói tạm thời phòng làm việc có chuyện phải về ngay.



Cố Diệp Thừa vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ đi tới trước bàn nói.



"Vị mới vừa rồi ngồi sát vách với bàn của ngài đã trả tiền rồi."



Thư ký Nghê ngồi cùng Minh Thành Hữu ở ghế sau, cô nghĩ trăm cách mà vẫn không có cách giải.



"Lvan, anh đã sớm biết kết quả như thế đi? Tại sao còn uổng công



Hàn Tuyển ngồi ở vị trí kế bên tài xế cười cô.



"Rốt cuộc là tiểu cô nương chưa từng trải, đích thân Lvan tìm Eve nói chuyện, sau này chuyện như vậy truyền ra mới có độ tin cậy, hiểu không? Dùng một câu thông dụng để nói, không chiếm được, vậy thì ly gián."



Thư ký Nghê bừng tỉnh hiểu ra.



"Tuyệt tình đó nha."



"Cho nên nói cô vẫn phải học tập rất nhiều."



Hàn Tuyển vỗ vào thành ghế lái xe ý bảo hắn lái xe.



"Nếu không phải hai năm trước cô không chê đi theo Lvan, hôm nay chỗ ngồi này sao có thể đến lượt cô, đầu óc quá nhỏ."



Thư ký Nghê đem tài liệu đánh tới.



"Hàn Tuyển, anh đáng đánh đòn đúng không?"



Cho đến lúc Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe, tim vẫn còn buồn bực khó chịu, cũng không phải thời gian có thể làm phai nhạt một số việc. Lúc trước, vào lúc hắn chán nản nhất, Minh Tranh làm cho hắn nhục nhã ở tiệm cơm, giờ hắn cũng dùng phương thức như thế trả lại cho cô.



La Văn Anh biết thương trường như chiến trường, nhưng không nghĩ tới là Minh Thành Hữu lại công kích mãnh liệt như vậy.



Phương án của nhóm do cô phụ trách làm tài liệu bị tiết lộ ra ngoài nên tổn thất không thể lường được, mặc dù cố hết sức cứu vãn nhưng vẫn không thể đền bù. Tin đồn bên ngoài là Eve làm việc cho MR đã sớm không phải là một hay hai ngày, lại thêm qua báo chí thêm dầu thêm mỡ nói cô cùng Minh Thành Hữu đã từng bí mật gặp mặt, mà chuyện này lại xảy ra sau khi gặp mặt.



Cả Hào Khôn đều đang điều tra người tiết lộ bí mật.



Phòng làm việc bất kể là thư ký hay quản lý cao cấp cũng trở nên cẩn thận, La Văn Anh ở phòng làm việc tầng chót cùng Minh Tranh tranh cãi ầm ĩ một trận sau đó đóng sầm cửa rời đi.



Phó Nhiễm nghe chuyện này, thấy Minh Tranh nhíu chặt đầu lông mày, cô dùng chiếc đũa gõ vào tay của hắn.



"Chị dâu không thể nào làm chuyện như vậy, ngày đó chị ấy cùng người của công ty MR gặp mặt tôi thấy được, chị ấy không chút do dự cự tuyệt điều kiện đối phương đưa ra, cho nên anh đừng nghĩ oan cho chị ấy."



"Ai là chị dâu của em?"



Minh Tranh không vui đốt điếu thuốc.



"Tóm lại, chuyện chị ấy bán bí mật công ty, khả năng không lớn."



"Trước mặt mọi người cự tuyệt không có nghĩa là sau lưng không có tiếp xúc, ban đầu anh cũng là tốn một số tiền khá lớn mới mời được cô ấy, ai sẽ không đi theo tiền?"



Minh Tranh xuyên qua làn khói trắng nhìn Phó Nhiễm.



"Anh không tin chị ấy?"



Dầu sao cũng là quan hệ hợp tác thân mật.



"Anh không tin ai."



Minh Tranh nhả vòng khói thuốc.



"Anh chỉ tin vào bản thân."



Phó Nhiễm không phản bác được.



Tay Minh Tranh chống gò má nhìn Phó Nhiễm đang vùi đầu ăn cơm, hắn không nói lời nói thật với cô, hắn cũng không phải là không tin ai, Phó Nhiễm vẫn không đoán ra tình cảm của Minh Tranh đối, thật ra thì cũng không ai thấy rõ.



Rõ ràng hắn thích cô như vậy, nhưng mà sau khi Phó Nhiễm hủy hôn với Minh Thành Hữu lại không đi tranh giành. Mỗi lần cơ hội của hắn chỉ thiếu chút xíu nữa, lời của hắn đến miệng, nhưng bởi vì một câu của Phó Nhiễm "Ca ca, tôi rơi vào tình trạng này rồi, nhất định anh cùng chị dâu phải hạnh phúc" mà không thể không nuốt trở về.



Hắn cũng thử nói qua, hai người bọn họ dứt khoát qua thôi.



Nhưng Phó Nhiễm lại đem lời này như là nói đùa, cá tính của cô chính là như vậy, đã cho rằng Minh Tranh không còn là của cô, liền dễ dàng bỏ qua.



"Ca ca?"



Cô phất tay một cái trước mặt hắn.



Minh Tranh đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền não, trước kia hai chữ ca ca nghe vào trong tai tốt đẹp mà lưu luyến, nhưng bây giờ thành một loại trói buộc không tránh thoát.



Minh Thành Hữu lái xe trở lại biệt thự Nam Đường, theo thường lệ Lý Vận Linh đang ở vườn loay hoay với các loài hoa của bà, sau khi Minh Vân Phong qua đời, bà đem thời gian nhàn hạ để làm những việc này.



Đem cành hoa đã cắt tỉa xong bỏ vào bình hoa, Lý Vận Linh tháo bao tay ra đi rửa tay.



"Thành Hữu, Nhụy Nhụy có khỏe không?"



"Vâng, rất tốt, có người sẽ phụ trách cuộc sống thường ngày của cô ấy."



"Chuyến đi này phải hơn nửa năm chứ?"



Minh Thành Hữu ngồi chỗ ô che nắng, một tay nghịch ngợm cành hoa trong bình.



"Vâng."



Lý Vận Linh ngồi xuống bên cạnh hắn



"Mẹ nghe cậu con nói, Sâm Tử một mực hỏi thăm chuyện của Vưu gia."



"Làm gì chứ?"



"Sâm Tử trước kia trẻ tuổi, nhưng thực chất bên trong rất giống với con. Chuyện kia là một vết thương trong cuộc đời nó, con cũng biết lời khai của cô con gái Vưu gia kia làm hại nó bao nhiêu. Thành Hữu, mẹ thấy chắc là Sâm Tử sẽ không dừng tay như vậy."



Lý Vận Linh nhận lấy hai ly trà từ tay Tiêu quản gia bưng tới, sau đó đưa một ly tới bên tay Minh Thành Hữu.



"Nó còn muốn như thế nào? Còn nghĩ gây chuyện không đủ hay sao? Nó nên thấy may mắn là lúc trước Vưu gia không kiện nó tội cưỡng bức đến cùng!"



"Thành Hữu, hai năm trước Vưu gia một mực chắc chắn chuyện hủy gương mặt là do Sâm Tử gây nên, nói cho cùng còn không phải là vì khoản tiền bồi thường sao? Loại gia đình vong ơn bội nghĩa này có cái gì tốt để đồng tình chứ?"



Lý Vận Linh căm hận không thôi, chuyện oan uổng này cho đến lúc cảnh sát tuyên bố đã bắt được nghi phạm mà vẫn không thể trôi qua, bởi vì không ai tin tưởng đây là sự thật.



"Mẹ, mẹ cũng khuyên nhủ cậu đừng nên làm chuyện gì."



Minh Thành Hữu không kiên nhẫn đứng dậy.



Gương mặt Lý Vận Linh vẫn bình tĩnh như trước, chuyện này mặc dù đã qua được hai năm, nhưng lại không một người nào của Lý gia có thể quên, tương lai của Lý Sâm thiếu chút nữa bị hủy trong tay Vưu Dữu, cả nhà bọn họ lại có thể dễ dàng chạy trốn ra nước ngoài.



Thời gian cứ ngày ngày trôi qua, cuối mùa thu qua đi, đầu mùa đông vẫn là trời đông giá rét, chỉ biết là một ngày trước đó trời đang lạnh lại giảm được vài độ.



Phó Nhiễm thay quần áo xong đứng ở trước gương, chọn đồ trang sức trang nhã, cô không che giấu được tâm tình xúc động, đặc biệt chọn chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt trong tủ quần áo, đi tới phòng khách, Phạm Nhàn gọi cô ăn cơm.



"Mẹ, không, con có việc đi ra ngoài."



"Cũng đã trễ thế này còn đi đâu?"



Phạm Nhàn chỉ vào những món ăn bày đầy trên bàn.



"Dầu sao thì ăn cơm xong rồi đi."



Phó Nhiễm buộc lại khăn quàng cổ đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, cô cúi người xuống, hai tay đặt lên bàn.



"Vưu Dữu từ Quảng Châu đã trở lại, con muốn tới sân bay đón nó."



"Vưu Dữu?"



Phạm Nhàn suy nghĩ một chút.



"Chính là người hai năm trước bị tạt axit đó?"



"Đúng."



Sắc mặt Phạm Nhàn dần dần trầm xuống.



"Tiểu Nhiễm, dù sao bọn họ cũng không phải chú thím ruột của con, khoảng cách xa gần đã rõ, lại nói mẹ thấy Vưu gia thật biết gây chuyện, vẫn là ít tới thì tốt hơn."



"Mẹ, chú thím vẫn đối xử rất tốt với con."



Phó Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.



"Không còn kịp rồi, con đi ra ngoài trước."



Đi tới sân bay, thật ra thì vẫn còn dư thời gian



Phó Nhiễm mua đồ uống ngồi ở bên trong phòng chờ, cô nhón chân lên đếm, lại đứng dậy đi tới đằng trước, đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của chú thím.



Vưu Dữu chen chúc giữa bọn họ, một chiếc khăn quàng cổ lớn bao trùm hết mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.



Phó Nhiễm chạy tới, cô muốn ôm Vưu Dữu, nhưng đến trước mặt bước chân lại không khỏi ngập ngừng, giọng nói có vẻ mất tự nhiên.



"Chú, thím."



Chuyện tấm hình bị truyền trên mạng, cô nghĩ, bọn họ không nói ra oán giận nhưng mãi mãi vẫn cho là cô làm.



Thím đi tới ôm lấy Phó Nhiễm đầu tiên.



"Tiểu Nhiễm, chúng ta cùng Vưu Dữu cũng rất nhớ con."



"Chị."



Vưu Dữu cũng tiến lên ôm cô.



Phó Nhiễm nước mắt tràn mi, thật lâu tâm tình mới bình phục lại.



"Đi thôi, trong nhà con đã gọi người quét dọn sạch sẽ rồi."



Phó Nhiễm giúp đỡ chú đem hành lý thả vào cốp sau, trở lại khu nhỏ đã từng quen thuộc, thím không nhịn được đau lòng rơi nước mắt. Đến đầu hành lang, không ít hàng xóm thấy bọn họ trở lại cũng nhiệt tình tiến lên hỏi thăm và giúp một tay, Vưu Dữu không nói lời nào, từ đầu tới cuối đều bụm mặt.



Đến nhà, Phó Nhiễm đặt đồ ăn bên ngoài trước đó cũng đúng lúc đưa tới đây, trong nhà quét dọn rất sạch sẽ, bày biện vẫn như cũ, ngay cả nơi này vẫn không dịch chuyển.



"Tiểu Nhiễm, nghỉ ngơi một chút, chuyện sửa sang lại không vội."



Thím rửa sạch bát xong đi ra.



"Lấp đầy bụng trước đã."



Vưu Dữu ngồi ở trên ghế hướng Bắc, Phó Nhiễm xới cơm xong đưa đến cạnh tay cô.



"Vưu Dữu, bỏ khăn quàng cổ xuống đi, ăn cơm."



Vưu Dữu lấy tay che mặt.



"Mọi người cứ ăn trước đi."



Thím đi sang, đặt tay lên một đầu khăn quàng cổ.



"Vưu Dữu, đừng như vậy, bây giờ con đã rất đẹp, huống chi Tiểu Nhiễm không phải người ngoài."



"Con không muốn."



Vưu Dữu đẩy chiếc ghế ra.



Phó Nhiễm ý bảo chú thím cứ ăn cơm trước, cô kéo tay Vưu Dữu vào phòng, vách tường quét vôi ve thành màu hồng mười phần là vẻ, dán hình nhân vật phim hoạt hình đáng yêu còn có đủ loại kiểu dáng trang trí nhỏ tinh xảo. Trên giường 1m5 phối hợp trọn bộ phong cách đồ dùng nông thôn, Vưu Dữu đi vào ngồi ở trước bàn đọc sách, cô đẩy cửa sổ ra, trên bàn vẫn còn bày sách của cô, Phó Nhiễm kéo ghế ngồi vào bên cạnh cô.



"Vưu Dữu, về nhà vui vẻ sao?"



"Chị, em vẫn luôn muốn nhà, nhưng lại sợ trở về."



"Sợ cái gì?"



Phó Nhiễm không thấy được thần sắc Vưu Dữu, chỉ có thể xuyên qua đôi mắt thấy ánh mắt cô đang trốn tránh.



"Chỉ là "



Đôi tay Vưu Dữu đặt ở mép bàn, cả khuôn mặt vùi sâu vào khuỷu tay.



Bàn tay Phó Nhiễm đặt lên vai Vưu Dữu, cũng không cưõng ép cô, chỉ lại gần sau đó giọng nói mềm nhũn.



"Đừng sợ, hai năm cũng đều đã qua, em khôi phục rất tốt, điều chúng ta cần bây giờ chỉ là thời gian mà thôi."



Vưu Dữu do dự một chút, lúc này mới nâng mặt lên.



"Chị, bộ dạng của em chị mà nhìn thấy được nhất định sẽ sợ hãi ."



"Sẽ không đâu."



Phó Nhiễm nói chắc chắn.



"Ở trong mắt chị, Vưu Dữu vĩnh viễn là hoa khôi của trường."



Vưu Dữu đặt tay lên đầu, Phó Nhiễm cầm tay của cô.



"Để chị."



Cô cởi khăn quàng cổ quấn ở trên đầu Vưu Dữu ra từng lớp một, đầu tiên thấy là đầu, bởi vì gần nửa năm lại phải giải phẫu một lần, tóc Vưu Dữu không thể để dài, bây giờ chỉ còn dài đến bằng nửa ngón tay. Phó Nhiễm ngừng thở, từ từ thấy mặt của Vưu Dữu dần lộ ra. Cô nắm chặt chiếc khăn quàng cổ ở trong tay, thật ra thì, so với suy nghĩ trong lòng cô lại tốt hơn nhiều.



Mặc dù trên mặt vẫn còn có nhiều chỗ sưng đỏ, nhưng phần lớn diện tích vẫn là màu da, vòng quanh mí mắt cùng gò má gần như là hoàn hảo. Vưu Dữu thấy cô nhìn chằm chằm, vội nghiêng mặt sang một bên.



"Chị, dọa chị sợ rồi."



"Không có."



kéo cô qua nhìn đối diện.



"Tin tưởng chị, em khôi phục rất tốt, chỉ cần phối hợp trị liệu thật tốt, rồi cũng sẽ tốt thôi."



Vưu Dữu cắn môi, trên mặt lúc này mới có nụ cười.



"Chị, bác sĩ trị liệu cho em cũng nói, ông ấy sẽ làm em trở nên đẹp giống như trước kia, còn có thể để cho em trở về đi học."



"Đúng, chúng ta phải tin tưởng lời của bác sĩ."



"Chị, chị cũng không biết làm sao em qua được hai năm này."



Vưu Dữu đưa tay ôm lấy Phó Nhiễm, giọng nói nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở.



"Mỗi ngày vết thương vừa đau lại vừa ngứa, lúc mẹ bôi thuốc cho em, em đã khóc chết đi sống lại, nếu là không khôi phục được dáng vẻ trước kia, em sẽ không muốn sống nữa."



"Nói ngốc gì đây?"



Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ phần lưng Vưu Dữu.



"Càng như vậy mới càng phải sống cho tốt."



"Chị, tại sao chị muốn hủy hôn ước với anh rể?"



Đột nhiên cô thay đổi đề tài, Phó Nhiễm buông Vưu Dữu ra.



"Chuyện này, em còn nhỏ sẽ không hiểu."



"Sao em không hiểu, có phải bởi vì chuyện của em hay không?"



"Không hoàn toàn như thế."



Vưu Dữu cúi đầu, hai tay lo lắng trên đầu gối, cô đứng dậy bước tới mở cửa, qua khe hở thấy cha mẹ ở bên ngoài đang bận rộn dọn dẹp phòng khách, cô đóng cửa lại đi tới trước mặt Phó Nhiễm.



"Chị. . . . . ."



"Làm sao vậy?"



Phó Nhiễm thấy đáy mắt Vưu Dữu sợ hãi cùng bất an.



"Rốt cuộc thế nào?"



"Chị."



Vưu Dữu lên tiếng, đem tay che mặt, âm thanh xuyên qua khe hở rầu rĩ.



"Chuyện kia. . .Là em lừa chị, vốn là em muốn nói cho chị, nhưng sau đó sự việc xảy ra lại phức tạp đến thế nên em đành đâm lao phải theo lao. Cha mẹ nói nếu em không nói như vậy, trong nhà ngay cả tiền chữa bệnh cũng không chi trả nổi."



Trong nháy mắt Phó Nhiễm cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô u mê mà lắc đầu.



" Vưu Dữu, em nói rõ ràng đi, chẳng lẽ người cưỡng bức em không phải là Lý Sâm?"



Đầu vai Vưu Dữu khẽ run, Phó Nhiễm vội kéo tay của cô.



"Đừng khóc, đối với vết thương không tốt."



"Chị, còn nhớ rõ ngày em xảy ra chuyện là ngày nào sao?"



"Nhớ, buổi tối đầu năm."



Chuyện cách đây hai năm, giờ Vưu Dữu mới dám nhớ lại tình hình sự việc đêm đó.



"Đầu năm đó, lúc gần tối, em nhận được điện thoại, là Lý Sâm gọi tới."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK