Mục lục
Độc tình: mê luyến vô hạn (sự dịu dàng độc nhất)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Nếu trong mỗi chúng ta không ai có thể thực sự hiểu đối phương...




Câu nói đó của Mạc Tư Huyền như một gáo nước lạnh dội xuống, như một cái tát vào mặt cô.



Anh nói như thế chẳng khác nào bảo cô dễ dãi, tùy tiện nói lời yêu. Cách xác định tình yêu của anh và cô vốn dĩ khác nhau. Trong lòng cô cảm nhận được Mạc Tư Huyền là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, là người không dễ gì bộc lộ cảm xúc của mình cho người khác biết.



Còn trong lòng Mạc Tư Huyền không cần tình yêu nhưng cũng không xem thường tình yêu, chỉ là anh dị ứng với hành động bốc đồng như vậy của Mộ Dung Tuyết.



Cảm nhận của bọn họ về đối phương giống như là cuộn len bị rối chằng chịt, các sợi len ngay từ đầu đã vướng mắc vào nhau.



Cả Mạc Tư Huyền và Mộ Dung Tuyết đều che giấu bản tính thật sự của mình bên trong, chỉ khi nào họ thật sự nhìn ra, thì cuộn len đó mới được tháo gỡ.



Mộ Dung Tuyết rơi vào tình yêu với Mạc Tư Huyền từ lúc anh nhặt đôi giày cao gót cho cô. Cô đã cảm nhận được người đàn ông này thật đặc biệt, rất khó để diễn tả, cảm giác này cô chưa từng có với bất cứ người đàn ông nào trước đây. Giống như Mộ Dung Nham từng nói, khi gặp được người mình yêu thật sự, thì mọi lí do đều chỉ là vô nghĩa, yêu chỉ là yêu mà thôi. Mộ Dung Tuyết lúc đó thật sự chưa hiểu lời Mộ Dung Nham nói cho đến khi gặp lại Mạc Tư Huyền, tính cách cô kiên trì thẳng thắn, đôi khi bộc trực nhưng tuyệt đối không phải là dễ dãi.



Yêu vào rồi, động tâm thì khi nghe anh nói trái tim này mới đau đến thế...



Còn đã không yêu, thì lời nói chỉ là hư vô mà thôi...



Cô đứng trong căn phòng đó một lúc, đèn cảm ứng trên trần không nghe thấy tiếng động bỗng nhiên tắt phụt đi, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài thành phố hoa lệ hắt vào.



Chưa bao giờ cô lại cảm thấy hụt hẫng như bây giờ, Mộ Dung Tuyết cô từ bé đã sống trong nhung lụa, lớn lên lại được người người săn đón, theo đuổi. Chưa bao giờ trải qua cảm giác bị từ chối, lúc sáng cô hừng hực là thế, vậy mà bây giờ lại như quả bóng bị xì hơi.



Haha...đúng là tự tin quá thì thất vọng nhiều, Mạc Tư Huyền hôn cô đáng lẽ cô phải vui mới phải, nhưng hành động này rõ ràng chỉ muốn cho cô biết rằng trong mắt anh cô thật dễ dãi và hèn kém.



Nhưng mà...



Cô sẽ không từ bỏ.



Mạc Tư Huyền càng khó, cô càng cảm thấy anh là người đàn ông đáng để cô không bỏ cuộc, anh chưa chịu mở lòng bây giờ nhưng chưa chắc sau này thì không.



Mộ Dung Tuyết lấy lại quyết tâm, cô vỗ hai bàn tay vào nhau bộp bộp làm cho đèn sáng lên. Đúng vậy, đèn tắt thì sẽ có cách để nó sáng lên, còn bây giờ là tìm đồ ăn để vỗ no cái bụng, lấy sức tiếp tục chiến đấu.



Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng tìm thấy nhà bếp, chỉ có một chút đồ ăn thừa, cô mở tủ lạnh ra. Trước mặt hiện rõ nào là cơ man đồ ăn, đều là thực phẩm tươi sống, cua Hoàng đế Alaska, thịt bò Kobe, Tôm hùm...nhưng mà cô lại không biết nấu...



Thế là Mộ Dung Tuyết đành lục lọi một chút, tìm xem có gì cô có thể biết nấu không, cuối cùng tìm thấy mấy quả trứng, khóe miệng lộ vẻ vui mừng. Món trứng chiên thì cô biết, lại lấy cái bát nhỏ đập trứng ra, nhưng không may vỏ trứng vỡ vụn, lại mất công nhặt vỏ, sau đó cho chảo lên mà lại quên không cho dầu, lửa lại quá to, thế là món trứng cháy khét ra đời. Mộ Dung Tuyết không có cách nào đành cố nuốt, ở đây đâu phải là Mộ gia, không có ai làm đồ ăn cho cô cả, cô phải tự mình làm hết. Đút từng miếng vào bụng, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ, đó là làm một món ăn thật ngon lấy lòng Mạc Tư Huyền!



Nhìn xuống đĩa trứng, cô lại xìu xuống một chút



"Có lẽ phải đi tìm Kỳ Âm hỏi xem..."



Ăn xong, cọ rửa sạch sẽ bỏ lại vào chỗ cũ. Mộ Dung Tuyết lại ngoan ngoãn về phòng, mở điện thoại lên thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Mộ Dung Nham và ông bà Mộ, cô chỉ gửi lại một tin nhắn đơn giản báo rằng mình bình an, còn không gọi lại nữa. May mà cô không gọi bởi vì có gọi cũng không gọi được, vì mọi thiết bị ở Cố gia đều bị vô hiệu hóa, chỉ Mạc Tư Huyền và Cố Thâm mới có thể điều khiển.



Chính vì thế mà khi Mộ Dung Tuyết vừa gửi tin nhắn, ipad của Mạc Tư Huyền lập tức báo đến, anh mở ra xem, đọc qua đã hiểu ngay hàm ý trong đó. Suy ngẫm một chút nếu như báo tin cho Mộ Dung Nham đến đây thì lão đại chắc chắn sẽ nổi giận, lại đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, xóa tin nhắn đi.



Mộ Dung Tuyết gửi tin xong, nằm xuống giường hí hửng lên mạng tìm hiểu các công thức nấu ăn. Xem say mê đến nỗi Hàn Kỳ Âm vào lúc nào cũng không biết, từ đằng sau thấy Mộ Dung Tuyết xem hướng dẫn dạy nấu ăn, cất tiếng gọi



"Dung Tuyết."



Mộ Dung Tuyết giật mình quay đầu lại thấy Hàn Kỳ Âm đứng sau lưng cô từ bao giờ, không bất ngờ mà ngược lại còn vui vẻ, kéo tuột cô lên giường



"Kỳ Âm...Kỳ Âm cô xem giúp tôi xem có món nào ngon mà dễ làm, đặc biệt là hợp khẩu vị của Mạc Tư Huyền?"



Hàn Kỳ Âm vừa đi tập bắn súng về chưa kịp tắm rửa thay đồ, bởi vì lo lắng cho Mộ Dung Tuyết ở trong phòng một mình nhỡ xảy ra chuyện gì, thế là tập xong bèn vội đến đây. Không ngờ Mộ Dung Tuyết lại thảnh thơi xem món ăn, nhưng mà...nấu ăn cho Mạc Tư Huyền ư??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK