Mục lục
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 132: Lục lạc




Dịch: BsChien



Nhóm dịch: Vô Sĩ



Sau khi xác minh triệt để năng lực của lão quỷ già, Dương Húc Minh sắc mặt tái nhợt. Bây giờ ở trong thành phố, nơi nào mà chẳng có gương kính với mấy thứ bóng loáng phản chiếu hình ảnh.



Có thể nói khắp nơi là gương kính thủy tinh các loại.



Giờ chỉ cần đi ra ngoài, dạo qua một con phố bất kỳ, hình ảnh bản thân hắn sẽ bị phản chiếu vào không biết bao nhiêu là cái gương.



Bất quá lão quỷ này có vẻ cũng ghê gớm hung mãnh. Giữa ban ngày cũng có thể xuất hiện và phát động năng lực. Chẳng lẽ lão già này một mực canh me trước gương chờ làm thịt Dương Húc Minh?



Trước đó, Lý Tử có thể xuất hiện vào ban ngày, Dương Húc Minh còn tưởng chỉ là do cô nàng rất mạnh. Bây giờ xem ra lệ quỷ nào cũng có thể bò ra vào ban ngày ban mặt, bất kể mạnh yếu.



Dương Húc Minh nghĩ nghĩ rồi gọi to một tiếng:



- Tiểu Tư!



Một đôi tay trắng bệch vô thanh vô tức từ trong túi áo Dương Húc Minh xông ra, đôi tay này quơ quơ trong không trung, không bắt được gì. Nó tựa hồ có chút hoang mang rồi chậm rãi rụt về (Giỡn chụy à?)



Dương Húc Minh im lặng xem cảnh này, xoa xoa thái dương.



- Quả nhiên Lệ quỷ ngày đêm gì cũng có thể xuất hiện! Thật là đau đầu mà! Ai bảo là ban ngày quỷ sẽ không ra chứ?



Dương Húc Minh đi đến trước của phòng Lý Tử, cất tiếng chào hỏi xin phép, rồi lưng mang hộp gỗ, tay cầm nến đỏ rời khỏi nhà.



Đi thẳng xuống dưới lầu, Dương Húc Minh mới bấm điện thoại gọi Ứng Tư Tuyết. Ngay lập tức cô nàng bắt máy, âm thanh tựa hồ đã rất nôn nóng.



- Anh Minh à? Anh tới rồi sao? Em đón anh ngay nhé?



- Uhm… Anh cũng chưa tới đâu, giờ mới bắt đầu đi qua - Dương Húc Minh gãi đầu rồi nói – Anh phát hiện ra một vấn đề hơi khó nhai, tạm thời không đi qua bên nhà em được. Cho nên phiền em chạy xe qua đây, chúng ta kiếm chỗ nào đó rồi hẹn gặp.



Ứng Tư Tuyết không có ý kiến gì, vội vàng gật đầu đáp ứng:



- Được rồi, anh Minh cho em xin địa chỉ, em qua liền…



- Công viên Đầm Lầy em biết không? Anh ở ngay gần đấy. Em đi qua cầu là tới cửa công viên, anh chờ em ở cửa đó nhé!



Sau khi trao đổi điểm hẹn cùng Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh liền cúp điện thoại. Công viên Đầm Lầy hẳn là chỗ gần nhà hắn nhất mà không có nhiều gương soi, chỉ cần cẩn thận không đứng gần mép nước là được.



Về phần kêu Ứng Tư Tuyết đi vào trong nhà hắn, điều này ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới. Ai biết mang gái về nhà, Lý Tử sẽ phản ứng như nào?



Sinh mệnh là vô cùng quý giá. Dương Húc Minh cũng không muốn dùng tính mạng của mình để đi thử xem phản ứng của hũ dấm trong nhà.



Dương Húc Minh mang hộp gỗ đi nhanh đến cửa vào công viên Đầm Lầy, hắn ngồi dưới bóng cây bên cạnh cầu chờ Ứng Tư Tuyết.



Trong thời gian chờ đợi nhàm chán, Dương Húc Minh mở điện thoại, lên mạng tìm kiếm chút thông tin về “Xác chết mặt cười”.



Sinh Tử Lục chậm chạp không đưa thông tin mới, hắn chỉ có thể tự mình đi tìm.



Nhưng chị Google cũng không cung cấp thêm tin tức gì hữu dụng, chỉ là vài câu tục ngữ như “Chỉ nghe quỷ khóc, chưa nghe quỷ cười” “Quỷ khốc thần sầu”.. Về phần “Xác chết mặt cười” là cái gì thì Google không cách nào trả lời.



Dương Húc Minh nghĩ ngợi giây lát, liền mở phần mềm chat ra, bấm tìm nick của “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”



“Dương Húc Minh”: - Gái xinh ơi, biết “Xác chết mặt cười” là gì không?



Đối phương trả lời gần như lập tức:



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Xác chết mặt cười? Là cái gì?



“Dương Húc Minh”: - … Em không biết sao?



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Chịu hem bít. Bất quá mụi mụi có thể hỏi anh hai xem.



“Dương Húc Minh”: - Anh hai em trở về rồi hả?



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Hông phải, anh í hum qua tiện đường đi thăm ông bà ngoại, ngày mai mới đi Vương Quan doanh.



“Dương Húc Minh”: - Anh hai em đi thăm ông bà ngoại, em không đi cùng sao?



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Mụi hông được nghỉ học.



“Dương Húc Minh”: … Úi, trường của em nghỉ hè muộn thế?



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thui đừng nói nữa, chán òm, chắc toàn khu Quý Dương có mỗi trường mụi là nghỉ hè trễ nhất! Á, anh hai mụi zìa rồi nè.







“Dương Húc Minh”: - Rồi, kết quả hỏi sao rồi?



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Ảnh bỉu “Xác chết mặt cười” là lời đồn về lệ quỷ, nghe nói còn kinh khủng hơn lệ quỷ bình thường á. Nhưng cũng chỉ thế thôi chứ ảnh cũng hông có nghe ai nói thêm về thứ này.



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Mà sao anh ngày nào cũng đi hỏi mấy thứ ma ma quỷ quỷ như vậy? Anh bị quỷ ám hử?



“Dương Húc Minh”: - Ách.. Nói em chẳng tin đâu, thật ra bạn gái anh chết rồi, giờ hóa thành Lệ quỷ quay về giết anh đây này.



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thôi tỉnh giấc mơ đi đại ka! Troai xấu òm lấy đâu ra bạn gái! Hố hố!



“Dương Húc Minh”: - Đấy, nói thật thì em không tin!



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thui em đi có việc chút, lát về nói chuyện sau hen!



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ” offline, Dương Húc Minh nhún vai cất điện thoại. Xem ra cô bé này cũng không phải là nguồn tin tức vạn năng.



“Xác chết mặt cười” là cái gì, có lẽ chỉ có thể tìm hiểu từ chỗ Ứng Tư Tuyết.



Ngồi dưới gốc cây chờ trong chốc lát, một chiếc Porsche tối màu chạy qua cầu, dừng ở lối vào công viên Đầm Lầy. Trên ghế lái là Ứng Tư Tuyết đang dáo dác ngó xung quanh.



Dương Húc Minh nhìn con xe Porsche của cô gái, thầm nghĩ người với người sao giàu nghèo chênh lệch quá. Hắn vẫy vẫy tay, Ứng Tư Tuyết quay qua nhìn thấy, cô nở nụ cười rạng rỡ.



Cô dừng xe ở ven đường, bước xuống rồi đi thẳng tới chỗ Dương Húc Minh. Sắc mặt của cô nàng có vẻ tiều tụy.



Một đêm không gặp, Ứng Tư Tuyết trở nên hốc hác như mất ngủ lâu ngày, khuôn mặt vẫn xinh đẹp quý phái nhưng giờ đây thêm nét lo lắng sợ hãi, đôi mắt đã ẩn ẩn quầng thâm. Ngay cả nụ cười của cô cũng lộ vẻ miễn cưỡng.



- Anh Minh, xin chào!



Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa đi tới dưới bóng cây. Dương Húc Minh liếc nhìn từ đầu đến chân cô nàng rồi nói:



- Nhìn em như ba năm chưa được ngủ vậy? Thức cả đêm qua luôn hả? Thôi đi tìm chỗ nào thảo luận chút kế hoạch, rồi sau đó em có thể ngủ một chút.



Ứng Tư Tuyết gật đầu, đi theo Dương Húc Minh vào công viên Đầm Lầy. Hai người tìm một bãi cỏ ở chỗ vắng vẻ rồi ngồi xuống. Dương Húc Minh ngồi đối diện cô gái và vẫn duy trì một khoảng cách.
(* Chán thanh niên, vào công viên với gái xinh mà ngồi xa xa né né! Tâm ma Lý Tử lớn quá rồi! - Trích lời @Lười biếng giả - Bạch Ngọc Sách forum)



- Em có thể kể rõ ra cho anh xem, em làm sao mà lại bị lão quỷ này dây dưa ám ảnh như vậy?



Ứng Tư Tuyết biểu lộ vẻ đắng chát, tựa như đang gợi lại một hồi ức kinh khủng.



- Lúc trước em với cô bạn đi chơi ở quê cô ấy, sau đó bị cô ấy rủ đến viếng một đám tang trong làng. Trở về thì thường xuyên thấy một lão già với gương mặt cười ma quái xuất hiện.



Lúc em ăn cơm, khi đi dạo, khi nghỉ ngơi, thậm chí trong mọi giấc mơ…Lão già kia luôn luôn có mặt, đứng trong góc tối nhìn em cười, cười kinh dị lắm kìa.



Nhưng mà ngoài em ra thì không ai có thể thấy lão già đó, mặc dù lão cũng chỉ đứng cười cách em không xa.



Mà mỗi lần em kể với người khác, xin giúp đỡ đuổi lão đi, thì người ta bảo không có lão già nào xung quanh cả. Lão chẳng những không rời đi mà còn cười to hơn, tỏ ra vui vẻ khi thấy em làm chuyện vô ích.



Dương Húc Minh yên lặng nghe hết câu chuyện, sau đó hỏi:



- Như vậy em ở trong đám tang kia gặp chuyện gì sao? Hay là trong lúc tang lễ em đã làm điều gì đó, cho nên về sau mới gặp lão quỷ này?



Ứng Tư Tuyết chần chờ mấy giây, sau đó cô lấy trong túi xách ra một cái lục lạc.



- Sau khi từ đám tang trở về, trên người em tự nhiên có thêm thứ này… Em đảm bảo là em chưa từng thấy cái lục lạc này. Nhưng tang lễ kết thúc, nó lại tự động xuất hiện trong túi xách của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK