• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14




*Chương có nội dung hình ảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chính bởi những lời này của anh đầu gấu, tối hôm đấy Hàn Trác Trác mơ thấy ác mộng. Ở trong mộng, anh đầu gấu mang gương mặt vẫn còn ngây ngô, vẫn là Vương Tĩnh Nghiêu tiếng xấu lan xa, đại ca của trường THPT số 1 – anh trùm Tĩnh Nghiêu.



Không thể không nói, hồi trẻ anh trùm trông cũng ngon mắt đáo để. Khuôn mặt trắng nõn, hàng lông mày đen sậm, môi hồng răng trắng, mỗi lần xuất hiện là y như có hiệu ứng đặc biệt cánh hoa rơi, đẹp trai hoa bay tá lả.



Cô còn chưa kịp mê giai, thì phong cách đã quay ngoắt 180 độ. Chỉ thấy Vương Tĩnh Nghiêu phiên bản thiếu niên phì phèo điếu thuốc, tóm lấy cổ áo của một nam sinh, tàn nhẫn ấn đầu cậu kia vào bồn rửa cây lau nhà ngập ngụa nước.



“Cứu, cứu với!” Đối phương lắp bắp.



Vương Tĩnh Nghiêu đứng chờ với gương mặt vô cảm. Kẻ kia suýt tắc thở thì anh lôi cậu ta ra, cậu ta chưa kịp hít vào, anh lại ấn đầu cậu ta xuống.



Giãy giụa được vài cái thì kẻ kia xụi lơ. Vương Tĩnh Nghiêu rốt cuộc cũng dừng tay, quẳng kẻ ướt rượt kia lên nền đất.



Khát vọng sống mãnh liệt buộc người nọ phải nằm sấp xuống đất xin tha.



Vương Tĩnh Nghiêu đi qua, đạp một chân lên mặt người kia, nhìn từ trên cao xuống, hỏi một câu, “Mày bẻ chân người ta bằng cái tay nào?”



“Không, không nhớ nữa……” Nam sinh run bần bật.



“Thế cơ à……” Vương Tĩnh Nghiêu nhàn nhạt nói: “Vậy tao đánh gãy cả hai.”



Nói đoạn, anh nâng cây gậy bóng chày kim loại lên, quật xuống, tiếng xương cốt nứt toạc khiến người ta sởn tóc gáy —— “A a a a a!!!”



Hàn Trác Trác kinh hoàng tỉnh dậy từ cảnh hấp hối trong mơ.



Sợ, sợ quá tỉnh luôn!



Vờ lờ chân thật gớm ghê! Những lời đồn đáng sợ về anh đầu gấu trường quả là trăm nghe không bằng một thấy!



Bóng ma thời thơ ấu update tăng cường thành bản live! Sợ quá sợ kinh……



Tâm hồn sợ sệt còn chưa bình tĩnh lại, người cô đang dầm dề mồ hôi lạnh, cửa bỗng mở ra. Vương Tĩnh Nghiêu đẩy cửa tiến vào: “Sao đấy?”



Gương mặt người đàn ông hoàn hảo chồng lên gương mặt thiếu niên trong mơ. Hàn Trác Trác run rẩy: “Gặp, gặp ác mộng……”



“Lại mơ thấy chuyện ấy ấy với anh à?” Vẻ mặt vốn đang rất lo lắng của Vương Tĩnh Nghiêu lúc này mới thả lỏng, anh ghẹo cô: “Dạo này em vã nhỉ.”



Hàn Trác Trác xì một tiếng khinh miệt: “Mới nãy em mơ thấy anh đánh gãy tay người ta đấy!”



Vương Tĩnh Nghiêu khựng lại: “Gậy bóng chày à?”



“Sao anh biết?”



“Cái đấy không phải là mơ đâu,” Tim Vương Tĩnh Nghiêu chùng xuống, “Em bắt đầu khôi phục ký ức rồi.”



Cái gì? Vậy là……



Hàn Trác Trác: “Không thể nào, sao em lại cảm thấy chân thật vậy chứ, y như xem phát sóng trực tiếp giết người vậy.”



“Lúc ấy em cũng ở hiện trường.” Vương Tĩnh Nghiêu nói cho cô: “Mà anh cũng có giết người đâu, chỉ đập gãy hẳn hai tay nó thôi.”



Hàn Trác Trác hít vào một hơi: Đây là phạm tội rồi còn gì nữa …… Sao anh ta lại có thể miêu tả nhẹ nhàng vậy nhỉ?



“Thằng đấy đập hỏng một chân của em, lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.” Vương Tĩnh Nghiêu lạnh lùng nói: “Anh không chấp nhận được kết quả này.”



“Cái gì! Ung dung ngoài vòng pháp luật?” Hàn Trác Trác hộc máu: “Dựa vào gì mà hắn ta lại được như thế!”



Vương Tĩnh Nghiêu hơi bất ngờ: “Em tức giận lắm à?”



“Vớ vẩn! Nếu em mà biết thằng đấy là đứa hại em, thì đúng ra mới nãy trong mơ anh phải đập gậy chết nó cho rồi!”



Vương Tĩnh Nghiêu khó hiểu: “Cũng 17 tuổi, tại sao năm ấy em lại không hề muốn so đo với thằng đấy?”



“Không thể nào!” Hàn Trác Trác từ chối tiếp thu: “Em là đứa có thù tất báo mà!”



“Vậy mà em còn bảo thôi?”



“Việc này thôi là thôi thế nào được? Mục tiêu của em là quán quân thế giới! Chân hỏng rồi, tiền đồ đi tong! Anh có biết đôi chân này quan trọng với em đến nhường nào không?”



“Nhưng lúc ấy em nói, vốn em đã không có hứng thú với điền kinh, tiện thì lấy cớ coi đấy như việc mình muốn làm thôi.”



“Chắc em điên rồi hả, tại sao em lại gạt anh như vậy nhỉ?”



“Làm sao anh biết được.”



Vương Tĩnh Nghiêu không khỏi nhớ tới sự lạnh nhạt, làm lơ, thờ ơ của cô trong khoảng thời gian ấy ——



Cô bị thương, chân cẳng không tiện, anh nói muốn lái xe đón đưa cô đi học, cô từ chối, bảo là say xe, sau đó cô lại nói cười ngồi trên yên sau chiếc xe đạp của Vương Tĩnh Nghệ;



Cô khôi phục rất chậm, anh thuê thầy vật lý trị liệu đắt đỏ, cô lại từ chối, nói là không cần thiết, sau đó cô tay trong tay với Vương Tĩnh Nghệ, đi bộ để tập vật lý trị liệu;



Tâm trạng của cô không tốt, anh mua vé vào concert Châu Kiệt Luân cho cô, cuối cùng cô cũng nhận, sau đó cùng tới đấy với Vương Tĩnh Nghệ, lưu lại hồi ức lãng mạn nhất.



Cô bị chướng ngại tâm lý, anh tóm ngay thằng kia lại, đập gãy hai tay nó ngay trước mặt cô, cô sợ hãi, sau đó nhào vào lòng Vương Tĩnh Nghệ khóc lóc nói anh trai cậu đáng sợ quá về sau tớ không bao giờ muốn gặp lại hắn ta nữa.



Vương Tĩnh Nghiêu thoát ra khỏi hồi ức, “Em chỉ mơ thấy cảnh này thôi à? Chi tiết bị thương thì sao?”



“Nhảy qua mất rồi.”



Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên thấy hơi thương cảm, “Có lẽ tiềm thức của em không hy vọng bản thân em nhớ lại chuyện bị thương, cho nên chỉ khôi phục ký ức có chọn lựa thôi.”



Hàn Trác Trác: Xem ra tiềm thức của mình đáng tin cậy gớm nhỉ, biết nhắc nhở mình, bên cạnh mình có một tai họa ngầm rất lớn đang đe dọa sự an toàn của mình……



“Đúng rồi, nhà em sửa sang xong chưa?” Hàn Trác Trác giả bộ lơ đãng hỏi.



“Hỏi chuyện này làm gì?” Vương Tĩnh Nghiêu cảm thấy có gì sai sai.



Thật ra lúc vừa vào phòng anh đã phát hiện ra rồi. Ánh mắt Hàn Trác Trác nhìn anh tràn ngập sự sợ hãi và xa lánh. Nó xa lạ và lạnh băng như cách cô nhìn anh mười mấy năm trước. Cô vẫn đang giả bộ, đáng tiếc kỹ thuật diễn vụng về: “Không, không có gì, em chỉ hỏi thế thôi!”



“Muốn chạy à?”



“Không! Không mà!” Hàn Trác Trác cười gượng: “Em chỉ sợ ở nhà anh lâu quá lại phiền anh ra thôi.”



Xem ra Vương Tĩnh Nghiêu cũng không tin cô, mặt anh trầm xuống, sập cửa bỏ đi.



Hàn Trác Trác thở phào nhẹ nhõm.



Đột nhiên, di động của cô vang lên. Đêm hôm rồi mà “Anh Xán” còn muốn tâm sự đêm khuya, 【 Muốn ăn khuya không? 】



Hàn Trác Trác:???



Sau đó là một tấm ảnh thịt kho tàu.




Xem ảnh 1
maxresdefault




Hàn Trác Trác nuốt nuốt nước miếng, cô đang do dự không biết có nên nhắn lại là mình muốn ăn không. Ai dè, “Anh Xán” lại nhắn: 【Cục Tác kho tàu đấy. 】



Hàn Trác Trác: Mấy năm nay sao mình toàn qua lại với phường biến thái thế này……



Hôm sau, lúc ăn sáng, “Anh Xán” lại tán dóc và sáng sớm.



“Anh Xán”: 【 Phúc lợi của hôm nay này 】 sau đó gửi sang một tấm ảnh cơ bụng tám múi của một anh giai không lộ mặt.



Hàn Trác Trác: “Phụt ——”



Vương Tĩnh Nghiêu uống một ngụm sữa bò, “Ai thế?”



Toi rồi, bại lộ rồi.



Hàn Trác Trác lập tức biện hộ: “Tin nhắn rác thôi.”



“Ừ.” Anh đầu gấu uống sữa xong thì ra lệnh: “Liên hệ cái thằng Xán chết tiệt gì gì đó đi, hẹn nó ra ngoài gặp nhau.”



Gặp nhau! Hàn Trác Trác không khỏi nhớ tới ác mộng đêm qua. Cô không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn lát nữa gặp nhau, Vương Tĩnh Nghiêu sẽ làm thịt đối phương thật mất.



“Em cảm thấy không đi thì hơn.” Hàn Trác Trác cảm thấy bản thân mình mới khôn ranh làm sao: “Em còn chẳng nhớ nổi anh ta là ai, gặp nhau thì ngại lắm. Lỡ như anh ta là nhân vật nguy hiểm nào đấy thì sao, chả hóa em chui đầu vào rọ à?”



Vương Tĩnh Nghiêu là ai chứ, sao có thể không nhìn thấu được chút mánh lới này của cô?



“Anh muốn gặp hắn ta một lần.” Vương Tĩnh Nghiêu nói như uy hiếp: “Em không gọi điện thì anh sẽ trực tiếp đi tìm hắn đấy.”



“Rồi, để em gọi vậy.” Hàn Trác Trác âm thầm sợ hãi trong lòng, thảo nào suốt mười mấy ngày ở chung với Vương Tĩnh Nghiêu, mình đều thấy kì cục ở đâu đấy, hóa ra có lẽ anh ta căn bản cũng không phải là bạn trai chính quy của cô. Còn cô thì ỷ vào chuyện anh ta quan tâm mình, nên mấy ngày nay có thể nói là đã cưỡi lên đầu lên cổ anh ta mà tác oai tác quái.



Hành nhau đã đời, suýt thì cô quên mất bộ mặt ban đầu của anh ta.



Sở dĩ anh ta chịu đựng cô như vậy, chắc chắn là vì anh ta tưởng mình là chính thất. Giống bọn trai khốn nạn thường hay tỉ tê với bồ nhí rằng, ‘cưng mới là người mà anh yêu nhất’, chắc chắn cô cũng đã lừa gạt anh ta, nói mấy lời lươn lẹo dối lừa như ‘trong lòng em chỉ có anh’.



Không thể ngờ rằng, đường đường là đầu gấu mà anh ta lại dễ bị lừa như thế, đó giờ luôn tin tưởng cô, không mảy may nghi ngờ. Nếu bây giờ đột nhiên nhảy ra một anh Xán, hại anh ta ngã từ phòng chính xuống phòng nhì —— chắc chắn anh ta sẽ đại khai sát giới đây!



Lỡ như “Anh Xán” là bố đẻ của con mình, vậy lần gặp mặt này chẳng phải sẽ là vĩnh biệt mãi mãi sao?



Địa chỉ hẹn gặp mà hai người chọn là một tiệm bánh ngọt trong trung tâm thành phố.



Vương Tĩnh Nghiêu cũng từng nghe qua về cửa tiệm bánh ngọt ấy.



Một kẻ không ăn đồ ngọt như anh mà còn nghe tiếng, thì chắc hẳn quán này làm ăn ngon lắm.



Nhưng hôm nay quán lại không một bóng người, như đã được bao trọn ——



Trừ một người đàn ông ngồi bên cửa sổ.



Gương mặt lạnh lùng, ăn mặc như người làm ăn, xì tai xa cách.



Hàn Trác Trác: “……”



Đẹp trai ná thở.



Vương Tĩnh Nghiêu thừa nhận, người đàn ông trước mặt mình đây cũng không phải là kiểu nhìn cái thấy đẹp ngay.



Nhưng dáng người anh ta đĩnh đạc, khí thế hiên ngang, có khí chất đàn ông trưởng thành.



Hơn hẳn cái bọn phi công chíp hôi ở công ty.



Nhất thời, ngay cả anh đầu gấu cũng không khỏi ưỡn thẳng người lên.



Để khi đến gần, còn cố mà ra dáng cân tài cân sức.



Người đàn ông kia đứng dậy, cũng không cười cợt gì, nhàn nhạt nói với Hàn Trác Trác: “Lại đây đi.”



Phong cách này hoàn toàn khác hẳn với “Cục cưng to bự Xán Xán”.



Có chắc là người này không?



Hàn Trác Trác châm chước mở miệng: “Xán Xán……”



“Hửm?”



Hai người đàn ông, trăm miệng một lời.



Mỗi tội, một đằng là trầm thấp hàm chứa cơn giận, một nẻo là nâng tông với vẻ nghi vấn.



Hàn Trác Trác: mị dứt khoát câm miệng cho xong.



“Anh Xán” nhìn thoáng qua Vương Tĩnh Nghiêu, lại còn nói với Hàn Trác Trác: “Em không giới thiệu anh này cho anh à?”



Phen này đánh nhau chắc kèo.



Hàn Trác Trác phát sầu, phải giới thiệu thế nào đây? Đây là bồ nhí của em? Một kẻ thứ ba ngang ngược tự xưng là chồng cả?



“Vương Tĩnh Nghiêu.” Anh đầu gấu duỗi tay ra cực kì lịch thiệp: “Tổng giám đốc của công ty thể thao Trác Duyệt, Hàn Trác Trác là sếp của tôi.”



Nghe anh tự giới thiệu, vị sếp trên danh nghĩa Hàn Trác Trác thấy hơi chột dạ, cô có cảm giác một chuyện máu me gì đấy sắp diễn ra.



“Anh Xán”: “Sớm đã nghe danh. Xán Xán là……”



Anh ta còn chưa nói xong, Vương Tĩnh Nghiêu đã ngắt lời không chút khách khí: “Ngại quá, tôi không có hứng thú muốn biết.”



“Anh Xán” nhíu nhíu mày, rồi sau đó nói với Hàn Trác Trác: “Ngồi đi.”



Nhân viên phục vụ bưng đồ ngọt tới.



Vương Tĩnh Nghiêu phát hiện bát tổ yến hầm nước mơ này rất là có tâm. Từ thành phần đến đến cách hầm đều cực kì hợp với sở thích mọi ngày của Hàn Trác Trác, bánh trứng sữa và snack khoai lang ăn kèm cũng được mua đặc biệt từ nhãn hiệu lâu đời.



Xem ra người đàn ông này có hiểu biết rất sâu rộng về Hàn Trác Trác, rất biết cách chiều theo sở thích của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK