• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5




Hàn Trác Trác nhìn người đàn ông mắt điếc tai ngơ đứng cạnh mình: “Anh Nghiêu, em lỡ lời chỗ nào à?”



“Em không nói bậy.” Vương Tĩnh Nghiêu thần thái tự nhiên, nhìn thẳng vào “người nghe” đứng cạnh đấy, “Ai cảm thấy em nói sai thì tư tưởng của họ không lành mạnh.”



Đôi vợ chồng có “tư tưởng không lành mạnh” bĩu môi, lùa con mình sang chỗ khác chơi với vẻ mặt ghét bỏ.



Hàn Trác Trác vẫn canh cánh trong lòng: “Thế là em nói sai chứ gì.”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Không nói lời sai, không làm việc sai thì sống uổng thanh xuân.”



“Đại ca, anh toàn nói năng giàu triết lý như vậy à?”



“Không phải anh nói, mà là Giang Tiểu Bạch nói.”



“Giang Tiểu Bạch là ai?”



“Không biết chứ gì.” Vương Tĩnh Nghiêu hơi có ý xem thường người khác, “Về sau đọc thêm nhiều sách vào đi.”



“Vầng.”



Hàn Trác Trác không phản bác gì, cô còn tưởng là mình thất học, đến cả nhà thơ họ Giang này mà cũng không biết.



(Không nói lời sai, không làm việc sai thì sống uổng thanh xuân: Năm 2017, hãng rượu Giang Tiểu Bạch đưa ra loạt chai rượu có ghi những dòng chữ tràn đầy cảm hứng trên bao bì. Câu mà Vương Tĩnh Nghiêu nói là một trong số những câu được in trên vỏ chai rượu.)



38ac1c7cc78a48da82856ba9faa563be



Có lẽ đúng là mình tài hèn học ít, cho nên nói sai ở đâu mà cũng không biết đây.



“Anh Nghiêu, vừa rồi rốt cuộc em đã nói sai câu nào?”



Cô nhớ lại, mình cũng chỉ nói “nước” nè, “bắn” nè, thuần khiết lắm mà.



“Giải thích thì phiền lắm.” Vương Tĩnh Nghiêu nói một cách đầy trách nhiệm với cô: “Về sau lúc thao tác thực tế anh sẽ giảng giải cẩn thận cho em nghe.”



Nghe cứ thấy sai sai chỗ nào ý.



Nhưng anh trùm đầu gấu chắc không gạt người đâu, thế là Hàn Trác Trác tỏ vẻ cực kì chờ mong: “Bây giờ luôn không được à?”



Vương Tĩnh Nghiêu run tay bắn lệch cột nước, trầm mặt: “Không được.”



Chơi được mấy ván game thì cô thấy khát nước, Hàn Trác Trác nói: “Em muốn uống Coca lạnh.”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Chờ nhé, anh đi mua chai nước khoáng cho em.”



Hàn Trác Trác: Tuyệt vọng.



Lúc chờ Vương Tĩnh Nghiêu mang nước tới, cô thấy chán khủng khiếp. Hàn Trác Trác đảo mắt sang bên cạnh, thấy một em bé cầm cây kem ốc quế đang đứng một mình. Bé mới hai tuổi, phụ huynh bé ngồi ở đằng xa chơi di động.



Hàn Trác Trác cong lưng: “Em gái nhỏ, chào em.”



Em gái nhỏ: “Cháu là con trai.”



“A chị xin lỗi!” Hàn Trác Trác dỗ bé: “Trông em đáng yêu quá đi.”



“Cháu biết.”



“……”



Em trai nhỏ: “Dì à?”



Hàn Trác Trác: “Gọi là chị bé!”



“Nhưng mà, dì…… già quá rồi.”



“Tau đánh bây đấy.”



Em trai nhỏ đành gọi cô với vẻ mặt bối rối: “…… Chị già.”



“……”



Em trai nhỏ: “Bụng chị to thế, chứa gì bên trong đấy?”



Hàn Trác Trác: “Em đoán đi?”



Em trai nhỏ: “Chứa kít.”



Hàn Trác Trác: “……”



Em trai nhỏ: “Có phải chị muốn ăn cây kem của em không?”



“Sao em biết?”



Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên xuất hiện ở đằng sau: “Bởi vì nước miếng của em sắp rớt tới nơi rồi đấy.”



Mất mặt ghê.



Vương Tĩnh Nghiêu vặn nắp chai nước khoáng, đưa cho Hàn Trác Trác.



Cô uống mấy ngụm rất miễn cưỡng, “Bây giờ trẻ con còn thông minh thế cơ à?”



“Đúng vậy.”



“Thế thì người ngốc như em phải sống sót làm sao đây?”



Đến cả đứa trẻ con cũng đấu không lại, đừng nói đi làm ở cơ quan, có khi làm bà nội trợ còn không đủ tư cách ấy chứ.



“Em khôn khéo mà.” Khóe miệng Vương Tĩnh Nghiêu nhếch lên thành nụ cười: “Đáng tiếc đi tong 10 năm tu hành rồi. Nhưng thôi, bây giờ em thú vị hơn lúc trước nhiều.”



Ha ha, thú vị à? Hàn Trác Trác chửi thầm: Là ngu chứ gì.



Bố mày ghét nhất là gái ngu! Có giả thiết như vậy, ở trong thế giới này, đúng là không sống nổi nữa.



Vương Tĩnh Nghiêu đưa cô lên dạo trung tâm thương mại trên lầu. Hàn Trác Trác nhìn thấy một loạt nhà kính trông bốt điện thoại. “Anh Nghiêu, đây là cái gì?”



“Phòng hát Karaoke.”



Hàn Trác Trác: “Bây giờ nó bé thế này kia à?” Cô nhớ đúng ra phải là phòng ca hát đủ cho rất nhiều người vào cứ.



Vương Tĩnh Nghiêu: “Ai hát hay mới chơi cái này được.”



“Thật à?” Hàn Trác Trác cực kỳ sùng bái: “Thế bình thường chắc anh toàn tới đây hát hả?”



“Đương nhiên.”



“Vậy anh đưa em vào chơi một tí được không?”



Vương Tĩnh Nghiêu không được tình nguyện lắm, “Em muốn chơi cái này à?”



“Vầng!”



Thế là hai người đi vào.



Một người bụng to, một người cao lớn, quả thực chẳng ngó ngoáy gì được, phải chen chúc với nhau.



Một cái màn hình, hai cái tai nghe.



Các ca khúc đang chạy qua màn hình, nhìn rất bắt mắt.



Hàn Trác Trác sốt sắng, “Anh Nghiêu, bắt đầu đi!”



Vương Tĩnh Nghiêu nhíu mày, không thể khởi động được.



Nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc anh cũng chi trả thành công bằng di động, chậm chạm lựa chọn bài hát.



Hàn Trác Trác không khỏi thấy hơi nghi hoặc: “Không phải anh bảo anh thường xuyên tới sao?”



Vương Tĩnh Nghiêu nói lấy lệ: “Máy móc ở mỗi chỗ đều khác nhau mà.”



“Thế à?”



“Em có chơi hay không đây?”



“Chơi chơi chơi!”



Quả nhiên là mù công nghệ, Hàn Trác Trác chửi thầm: Nhất định bình thường chỉ dám đến chỗ đông người hát, giờ giả bộ hát hay trước mặt mình đây.



Hàn Trác Trác nhìn bảng xếp hạng bài hát mới, cô chẳng biết bất kì ca sĩ nào trên đó cả.



Cô chọn bừa một bài nghe thử, không thể lọt tai nổi.



Cứ chọn một bài hát của Châu Kiệt Luân đi vậy: 《 Tình yêu đơn giản 》



(Link vietsub bài hát Tình yêu đơn giản: Link.)



Lại còn ở trong cột những bài hát vàng ngày xưa luôn?



Giai điệu quen thuộc vang lên, nghe nhạc mà thấy thoải mái.



Vương Tĩnh Nghiêu cũng nhìn màn hình, ngây người ra. Hàn Trác Trác nóng nảy, dí microphone đến cạnh miệng anh, “Mau hát đi, bắt đầu rồi!”



Vương Tĩnh Nghiêu căn bản chẳng định hát tẹo nào, “Tự em hát đi.”



“Như vậy sao được? Em hát có hay đâu! Không phải anh nói phải hát hay mới được hát ở đây sao?”



Vương Tĩnh Nghiêu lại thấy buồn cười.



Sau đó anh cầm lấy microphone, hát bừa vài câu:



“Thật khó nói, chẳng hiểu sao anh lại chủ động như vậy.



“Nếu yêu một người thì làm điều gì cũng xứng đáng.



“Anh muốn tuyên bố thật to rằng, anh thực quyến luyến em chẳng nỡ rời.”



……



Hàn Trác Trác híp mắt.



Thấy ngay, cho điểm: 25.



Hàn Trác Trác cả gan cầm microphone hát vài câu.



“Em muốn nắm tay anh như thế mãi chẳng buông rời.



“Liệu tình yêu có thể đơn giản như vậy không chút tổn thương.”



……



Cô thấy, cho điểm: 99.



Không khí hơi căng thẳng.



Hàn Trác Trác: “Anh Nghiêu?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Câm miệng.”



“Ò.”



Một chốc sau cô lại hỏi: “Không biết có phải em suy nghĩ nhiều không, Anh Nghiêu anh lại lừa em đấy à?”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Tiêu chuẩn cho điểm của mỗi máy khác nhau.”



Sau đó anh trưng vẻ mặt tin hay không thì tùy, dù sao anh cũng không nói nữa.



Hàn Trác Trác: “Thôi được rồi.”



Còn hai tiếng nữa mới tới giờ cơm, Vương Tĩnh Nghiêu lại nói muốn đưa Hàn Trác Trác đi ăn cơm.



Hàn Trác Trác tơ tưởng không rời, đề nghị vào rạp xem phim.



Cô thích nhất là xem phim rạp, nhưng trước kia không có tiền, cũng không có ai đi xem cùng.



Vương Tĩnh Nghiêu nói, phụ nữ có thai đừng tới những nơi như vậy, không khí không tốt.



Sau đó anh vừa dứt lời thì thấy hai cô bụng to bên cạnh tay trong tay đi vào trong rạp.



Vương Tĩnh Nghiêu: “……”



Hàn Trác Trác bừng bừng hứng thú chọn một bộ phim 3D.



Lúc soát vé vào rạp, Hàn Trác Trác đột nhiên quàng lấy cánh tay Vương Tĩnh Nghiêu, anh đầu gấu sốc không để đâu cho hết.



Hàn Trác Trác: “Muốn trải nghiệm cảm giác ra rạp xem phim với bạn trai một tí.”



Vương Tĩnh Nghiêu hơi sửng sốt, nói với nhân viên: “Cảm phiền đưa cho bạn gái tôi một cặp kính 3D.”



Hàn Trác Trác vui tươi hơn hớn đeo lên: “Cảm ơn chồng!”



Vương Tĩnh Nghiêu không khỏi ghé mắt: “Có phải tiến triển của bọn mình nhanh quá rồi không.”



Hàn Trác Trác nói: “Sắp hết thời gian rồi.”



Vương Tĩnh Nghiêu còn tưởng ý cô là sắp mở màn rồi.



Lúc vào rạp bụng to không tiện hoạt động, Vương Tĩnh Nghiêu nhập vai rất nhanh: “Phiền anh chị một chút, bụng vợ tôi lớn không tiện hoạt động.”



Họ xem phim rất vui.



Nhưng lúc xem được một nửa, Hàn Trác Trác lại một hai đòi Vương Tĩnh Nghiêu phải diễn cảnh bỗng nhiên chạm vào tay cô trong hộp bắp rang, rồi sau đó thính văng chiu chíu.



Diễn viên Vương tỏ vẻ ca này khó quá.



Móng vuốt của hai người cấu rách tay nhau mà vẫn chưa thấy thính thiếc gì đâu.



Vương Tĩnh Nghiêu lấy lui làm tiến, bố trí một kịch bản khác: Để Hàn Trác Trác làm bộ lơ đãng uống nhầm Coca của anh, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ lên.



Ai dè uống mãi mà chưa thấy cô ngừng.



Anh lấy lại cốc Coca thì thấy ——



Đứa đê tiện vô sỉ đầy mưu mô kia đã uống hết Coca rồi.



Xem xong phim thì rốt cuộc cũng tới giờ cơm, Vương Tĩnh Nghiêu trả tiền, Hàn Trác Trác chọn bừa bãi.



Ai dè họ chỉ ăn một bữa cơm Pháp mà hết tận 18 nghìn tệ.



Hàn Trác Trác biết ơn quá xá: “Anh Nghiêu, em cảm ơn anh nhiều quá.”



Vương Tĩnh Nghiêu: “Không có gì.”



“Nếu có thể trở lại quá khứ, em nhất định sẽ bái anh làm đại ca, đi theo anh cả đời.”



“Được.”



Lúc trả tiền Vương Tĩnh Nghiêu nhíu chặt mày lại, không phải tại anh xót tiền, mà anh cảm thấy có gì sai sai.



Quay đầu lại thì Hàn Trác Trác đã mất tăm.



Chỗ họ ăn cơm là tầng sáu trên trung tâm thương mại, Vương Tĩnh Nghiêu chạy ra khỏi nhà hàng, tìm một vòng. Anh thấy một bà bầu đứng cạnh vòng bảo vệ bằng thủy tinh ở tầng sáu, nhón chân định vượt qua lan can. Qua ấy là xuống lầu một luôn, ngã xuống thì nát bét thành bánh thịt là cái chắc!



Chỉ trong nháy mắt, Vương Tĩnh Nghiêu có ảo giác như máu mình bị rút sạch. Anh tiến lên, túm chặt lấy cô ngay: “Em làm cái mẹ gì thế?”



Hàn Trác Trác thật ra lại rất bình tĩnh: “Em muốn tự sát.”



Giờ khắc này, Vương Tĩnh Nghiêu cảm thấy tim mình cũng ngừng đập luôn.



“Đột nhiên mất đi mười ba năm quan trọng nhất của đời người, đối với em mà nói, cảm giác này không chân thật như thể vượt thời gian vậy.” Hàn Trác Trác chán nản nói: “Ngày hôm qua vẫn còn tương lai vô hạn xa vời, là một thiếu nữ 17 tuổi tràn ngập hy vọng. Bây giờ nhoắng một cái đã biến thành một bác gái 30 tuổi, còn thảm thương thế này: không chồng không bạn bè, bố thì vẫn là con ma bài bạc. Mình chẳng có lấy kỹ năng mưu sinh cơ bản, tương lai còn phải chăm sóc con một mình…… chỉ mình em thì làm sao sống sót được đây?”



Vương Tĩnh Nghiêu ý thức được bản thân anh đã sơ sót.



Bất kể anh từng hiểu biết kĩ càng về Hàn Trác Trác 30 tuổi thế nào, nhưng cô của năm 17 tuổi lại có tâm lý yếu ớt như thế, gặp phải khó khăn là muốn tự sát, anh thật sự rất bất ngờ.



“Thật ra anh còn rất nhiều điều chưa nói cho em.” Vương Tĩnh Nghiêu mất bò mới lo làm chuồng, xây dựng lại tâm lý hộ cô: “Thí dụ như, sự thật là em là sếp của anh.”



Hàn Trác Trác thu hồi lại sự uể oải trên nét mặt, “Cái gì?”



Vương Tĩnh Nghiêu nói tiếp: “Em là chủ tịch một công ty tập đoàn, giá trị thị trường của công ty trên trăm triệu, có vô số tài sản dưới danh nghĩa của em.”



Hàn Trác Trác đột nhiên cong môi: “Ha ha, em biết ngay là anh giấu em cái gì mà không chịu nói cho em mà.”



Lúc này Vương Tĩnh Nghiêu mới hiểu rõ tất cả chỉ là cô giả vờ. Cái đứa con gái hư đốn này, đúng là tuổi nào cũng không thể thiếu cảnh giác với cô ta được!



Hàn Trác Trác cười xấu xa nghiêng người sang hỏi gặng: “Vừa rồi anh nói, anh là gì của em cơ?”



“Em là sếp của anh, em thấy sao?” Vương Tĩnh Nghiêu buông cô ra, nói lấp lửng.



“Ồ, là cấp dưới của em à?”



“Kiểu kiểu đấy.” Vương Tĩnh Nghiêu: “Chẳng qua thỉnh thoảng còn cung cấp dịch vụ làm ấm giường.”



Khóe miệng Hàn Trác Trác run rẩy: “Đại, đại ca, anh đừng đùa……”



“Vẻ mặt của em kiểu gì đấy?”



Hàn Trác Trác thu hồi biểu cảm ghét bỏ, sửa miệng: “Không phải, em làm gì có cái diễm phúc đấy!”



Vương Tĩnh Nghiêu không tin trò này của cô: “Em luôn tràn đầy diễm phúc mà.”



“Cho nên……Anh là bố đứa bé này à?” Giả, giả, đây nhất định là giả!



“Không chắc.” Vương Tĩnh Nghiêu nói nghiêm túc: “Em nhiều bạn trai quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK