Thái Hoàng Thái Hậu hoảng sợ đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Chúng phi tần lúc này đã không còn vui cười trò chuyện, theo Thái Hoàng Thái Hậu đứng lên, sắc mặt ai nấy đều bị khói mù bao phủ. Hoàng Hậu cũng hỏi: "Sao lại không thấy Hoàng Thượng?"
Thanh đại nhân cúi đầu đáp: "Thị vệ nói Hoàng Thượng vào rừng đuổi theo một con tuần lộc, đợi bọn thị vệ theo vào, đã không còn thấy Hoàng Thượng." Thanh đại nhân thong dong đáp, nhưng từ giọng điệu vẫn có thể nghe ra ông ta đang bất an. Dường như ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi
A Man căng thẳng nhìn ta, ta nhấp môi đi về phía trước.
Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu tái nhợt, sau một lúc lâu, mới giận mắng: "Hỗn trướng! Không thấy Hoàng Thượng còn không phái người đi tìm!" Ti Y cô cô đỡ bà ấy, thân thể bà ấy vẫn không ngừng run rẩy.
Thái Hoàng Thái Hậu, kỳ thật rất quan tâm Hoàng Thượng. Đó, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào, rốt cuộc vẫn có thân tình ở đây, dù sao, Nguyên Thừa Hạo cũng là hài tử bà ấy nhìn từ nhỏ đến lớn.
"Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Dương tướng quân đã phái người đi tìm, thuộc hạ về trước xin chỉ thị của người, có cần ngừng săn thú không?"
Ta lúc này mới phát hiện Thanh đại nhân đã mang bội kiếm trên người, ngày thường ông ấy ở trong cung, ta chưa từng thấy. Không khỏi giật mình, bởi vì ban đầu, ta không rõ một câu "Không thấy Hoàng Thượng" của ông ấy rốt cuộc là sự thật, hay đây chỉ là trò đùa vui của bản thân Nguyên Thừa Hạo.
Hiện tại nghĩ tới, tâm trạng bắt đầu căng thẳng.
Thái Hoàng Thái Hậu trầm tư một lát, mới nói: "Tạm thời đừng để lộ ra ngoài, trước tìm Hoàng Thượng."
Thanh đại nhân nhận lệnh, nhưng không rời đi.
Thái Hoàng Thái Hậu hiểu ý, nói với Hoàng Hậu: "Dẫn các nàng về biệt viện đợi, không có việc gì thì không được phép ra ngoài. Chuyện vừa rồi, tất cả ngậm kín miệng cho ai gia, nếu không, ai gia sẽ không bỏ qua!"
Chúng phi tần nghe vậy, sắc mặt xanh mét.
Hoàng Hậu không còn tâm tình quản ta, lập tức dẫn mọi người trở về. Thời điểm ta xuống đài cao, không tự chủ mà xoay người, thấy Thanh đại nhân đứng lên, thì thầm mấy câu với Thái Hoàng Thái Hậu, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu liền thay đổi, trong đôi mắt kia, rõ ràng là lo lắng.
Đó, tất nhiên là lời vừa rồi không tiện nói. Ta không biết ông ấy nói gì với Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng có thể khẳng định, việc này liên quan đến Nguyên Thừa Hạo.
Cùng A Man theo mọi người trở về, tới cửa biệt viện, đúng lúc thấy Tô thái y vội vàng đi qua. Ta nhỏ giọng gọi hắn, hắn dường như có chút hoảng loạn, thấy ta, vội hành lễ.
Ta bật thốt lên hỏi: "Bên bãi săn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy hắn chần chờ, ta lại hỏi, "Nghe nói Hoàng Thượng mất tích?"
Hắn cúi đầu: "Thì ra nương nương đã biết."
Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là muốn vào bãi săn, ta không khỏi nhíu mày: "Tô đại nhân vào bãi săn làm gì?" Chỉ là không thấy Nguyên Thừa Hạo, Dương tướng quân sẽ tận lực tìm kiếm, hắn laf thái y, vào đó làm gì?
Chẳng lẽ... Nguyên Thừa Hạo thật sự xảy ra chuyện?
Nhìn bốn phía, không thấy Tùy thái y, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
"Nương nương vẫn là về biệt viện trước đi." Hắn không định nói gì cả.
"Tô đại nhân!" Ta gọi hắn lần nữa, lời nói chỉ nói đến đoạn này, bảo ta sao có thể yên tâm trở về chờ đợi tin tức?
Tô thái y khó xử, thấy chúng phi tần lúc này đã vào biệt viện, hắn mới xoay người, nhỏ giọng: "Trong cánh rừng Hoàng Thượng mất tích phát hiện một mũi tên, bên trên dính máu." Nói rồi, hắn ngước mắt nhìn ta, "Việc này, mong nương nương giữ bí mật, vi thần phải đi rồi."
Ngơ ngác nhìn theo hắn, ta đỡ tay A Man rốt cuộc cũng nhịn không được mà run rẩy.
"Nương nương." A Man gọi ta, "Nương nương đừng lo lắng, hôm nay bãi săn nhiều người mang cung tên vào như vậy, bắn trật cũng là chuyện bình thường."
Ta biết nàng đang an ủi ta, nhưng làm sao giải thích sự thật máu dính bên trên đây?
Hôm nay lúc giúp hắn thay y phục, ta còn trù hắn bị tên bắt trúng. Cắn môi, sao lại linh như vậy?
Một mình hắn, còn ở trong rừng sao?
Hắn không thể động đến chân khí, nếu gặp thích khách thì phải làm sao bây giờ?
Nâng bước đi về phía trước, lại ngẩn ra, ta nên đi đâu đây?
A Man sợ hãi nhắc nhở: "Nương nương, người không thể đi đâu cả, Thái Hoàng Thái Hậu đã nói muốn chủ tử các cung về biệt viện."
Ta biết, ta sao mà không biết!
Nhưng, hắn xảy ra chuyện, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy lại không có ai có thể giúp hắn, mọi người, đều chỉ có thể về biệt viện chờ. Ta đột nhiên cảm thấy bi ai thay hắn.
A Man kéo ta vào trong, lúc này các phi tần đều ngồi trong phòng Hoàng Hậu, sắc mặt ai nấy đều rất kém. Ta vốn không định vào, Diêu Phi đã đứng dậy kéo ta, nhỏ giọng: "Muội muội đừng quá lo lắng, Hoàng Thượng là thiên tử, sẽ có thiên thần phù hộ." Nàng tuy an ủi ta, nhưng lo lắng hoảng sợ đã viết rõ trên mặt nàng.
Hoàng Hậu không còn tâm tình so đo chuyện tua rua với ta, lệnh Thiển Ca: "Ra ngoài xem tình hình thế nào rồi!"
Thiển Ca gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Mọi người ngồi một lát, bỗng nhiên nghe Lăng Hương gọi "Nương nương", thấy Hiền Phi khom người, một tay ôm bụng, bộ dáng thống khổ. Hoàng Hậu kinh hãi, vội hỏi: "Hiền Phi sao vậy?"
Hiền Phi rên rỉ: "Thần thiếp có chút không khỏe."
"Lăng Hương, còn không đưa chủ tử ngươi trở về? Truyền thái y đến xem." Hoàng Hậu đứng lên.
Lăng Hương vội đỡ Hiền Phi về phòng, ta quay đầu nhìn, sợ rằng tất cả các thái y giờ phút này đều đã vào bãi săn, truyền thái y, có thể truyền ai?
Lúc Thiển Ca trở về sắc trời đã tối, nhìn sắc mặt nàng ta mọi người đều hiểu. Thái Hoàng Thái Hậu đã về, sắc mặt hết sức khó coi, tin Hoàng Thượng mất tích đã truyền ra ngoài.
Ta tìm cớ xin cáo lui, thời điểm ra khỏi phòng Hoàng Hậu, đúng lúc thấy Nguyên Phi Cẩm xanh mặt chạy tới.
"Tìm được Hoàng Thượng chưa?"
Vẻ mặt gã như muốn khóc: "Ta cũng rất muốn biết Hoàng Thượng đang ở đâu! Bên ngoài đã người ngã ngựa đổ rồi! Mấy thị vệ đó đều là bị mù hết à? Một người lớn như vậy cũng để mất dấu!"
"Tiểu vương gia mau quay lại tìm ngài ấy đi!" Ta có thể trông cậy vào ai đây? Ngoại trừ Nguyên Phi Cẩm, ai ta cũng không dám trông cậy.
Tiểu vương gia, ta cũng giống A Man, vẫn giữ thói quen gọi gã như thế.
Gã cắn răng: "Ta về thay ngựa, con ngựa kia chạy cả một ngày, đã ngã rồi!"
Trong lòng càng thấp thỏm, đúng lúc thấy Cảnh Vương từ phía sau tới. Thấy ta, ông ta vẫn thong dong hành lễ, sau đó mới nhìn Nguyên Phi Cẩm, ho một tiếng: "Sao còn ở đây? Mệt mỏi ở bên ngoài cả ngày, về phòng nghỉ ngơi đi."
Nguyên Phi Cẩm hừ lạnh: "Nếu phụ vương mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi." Dứt lời, hắn xoay người lao đi.
Sắc mặt Cảnh Vương tối sầm, đúng lúc này, một giọng nói khác từ đầu bên kia truyền tới: "Nhi tử này từ nhỏ đã khác người, Lục đệ phải cẩn thận một chút."
Ngước mắt nhìn, nét mặt khá giống Cảnh Vương, nhưng người này ta chưa từng gặp.
Cảnh Vương xoay người, cười lạnh: "Khó trách Tứ ca chỉ sinh được nữ nhi." Ông ta trào phúng nói, cái gì là chỉ sinh nữ nhi, sợ là Lăng Vương không sinh được nhi tử.
Lại nghe có tiếng vó ngựa chạy tới đột nhiên im bặt, người tới trầm giọng: "Đã là lúc nào rồi còn ở đây nhắc đến chuyện nhi nữ!" Ông ta đi nhanh tới, nói với Cảnh Vương, "Nếu không tìm thấy Hoàng Thượng, Lục ca đừng hòng nghĩ đến cơ hội được xem tấu chương!"
Là Vũ Vương!
Vũ Vương bị Nguyên Thừa Hạo ép xây hai cây cầu tốn công vô ích, hôm nay ta cuối cùng cũng được gặp. Từ một câu ông ta nói với Cảnh Vương có thể nghe ra, chuyện đó, đến nay ông ta vẫn canh cánh trong lòng.
Ta không có tâm trạng ở đây nghe bọn họ khẩu chiến, vì thế xoay người cùng A Man về phòng.
A Man nhỏ giọng: "Buổi tối nương nương chưa ăn gì, nô tỳ đi xuống kêu người làm chút đồ thanh đam được không?"
Ta lắc đầu: "Bổn cung ăn không vô."
"Ăn không vô cũng phải ăn một ít, người lo cho Hoàng Thượng, nhưng cũng không thể không ăn gì." Dứt lời, không đợi ta đồng ý, nàng liền xoay người ra ngoài.
Trong phòng sớm đã có cung nhân thắp đèn.
Đến bên mép giường, màn giường không biết bị cung nữ nào buông xuống, mà ta lúc này cũng không có tâm tình nghĩ đến, ta còn lo Nguyên Thừa Hạo có phải thật sự đã gặp chuyện rồi không.
Chậm rãi ngồi xuống, dường như lại ngồi lên cánh tay ai đó, ta sợ hãi "A" một tiếng, theo bản năng nhảy dựng lên. Mông vừa rời mép giường, cả người đã bị kéo xuống, bàn tay to rộng che lấy miệng ta: "Kêu cái gì?"
Đợi thấy rõ người trước mặt, ta kinh ngạc mở to hai mắt, đây không phải là Nguyên Thừa Hạo thì còn là ai?
Mọi người ở bên ngoài điên cuồng tìm hắn, hắn lại ở đây ngủ trên giường của ta?
Hắn cười buông tay, lần nữa nằm xuống, hai tay gối dưới đầu, nói: "Thấy trẫm ở chỗ này, có phải rất kinh hỉ không?"
Hoàn hồn, ta tức giận đấm một quyền lên ngực hắn: "Chỉ có cả kinh không có vui vẻ!" Trò đùa lần này của hắ quá lớn, ta không biết hắn rốt cuộc đã lừa bao nhiêu người.
Nguyên Thừa Hạo ăn đau đến đưa tay xoa ngực, nhưng vẫn tươi cười: "Sao thế, lo cho trẫm?"
"Không có." Ta cắn răng phủ nhận.
Hắn dứt khoát ngồi dậy: "Nhưng vừa rồi trẫm nghe A Man nói nàng vì lo lắng cho trẫm mà ngay cả bữa tối cũng không ăn."
Hắn đúng là không đứng đắn, đã là lúc nào rồi chứ?
"Bên ngoài phải làm sao đây?"
Ta lập tức thay đổi chủ đề, hắn dường như không kịp phản ứng, thoáng sửng sốt, mới nói: "Để họ tiếp tục tìm."
"Vậy mũi tên kia..." Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xác định hắn không sao, ta mới không khỏi muốn cười. Nếu thật sự có kẻ ám sát hắn, chắc chắn sẽ bắn vào chỗ yếu hại, nhưng hắn đã mặc nhuyễn giáp tơ vàng của Nguyên Phi Cẩm, đao thương bất nhập, đương nhiên cũng ngăn cản được mũi tên đó. Ta thật hồ đồ.
Hắn không để ý tới lời ta nói, chỉ cười lạnh: "Nhóm thúc bá kia tìm một vòng cũng tìm không thấy, đều chờ trẫm phơi thây!"
Ta kinh hãi, hắn đang mê sảng gì vậy?
Ta vội nói: "Phơi thây thì không, nhưng buổi đi săn mùa đông ba năm một lần lại trở thành trò đùa của Hoàng Thượng."
Hắn trừng mắt nhìn ta, cất lại ý cười, ánh mắt lập tức trở nên bình tĩnh dị thường: "Trò đùa thì chưa chắc, trẫm sẽ khiến bọn họ tin rằng trẫm còn ở bãi săn, kẻ muốn trẫm chết, người muốn trẫm sống, rất nhanh sẽ nối đuôi lộ diện."
Lời này của hắn có thâm ý khác. Người muốn cứu hắn, đương nhiên sẽ liều mạng cứu hắn. Kẻ muốn hắn chết, sẽ nhân cơ hội ám sát.
"Chờ đến đêm khuya, người của trẫm sẽ lặng lẽ rút khỏi. Đếnn lúc đó, rào chắn đài xem thú kia sẽ được mở." Hắn thong dong nói, lại đủ khiến ta chấn động! Ván cờ này hắn tính thật hay, thả mãnh thủ vào bãi săn, đến lúc đó nếu thật sự có kẻ lẻn vào, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhớ lại cảnh chúng xé nát gà sống, ai cũng cảm thấy kinh tởm.
Ở trong rừng, không có gì có thể trốn khỏi những mãnh thú đó, càng đừng nói là người.
Thời điểm A Man quay lại, thấy hắn ở trong phòng ta, giật mình không thôi. Ta ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng, nàng lúc này mới đi tới, thấp giọng: "Nương nương, nô tỳ mang điểm tâm đến."
Là bánh gạo kê thơm ngào ngạt.
Nguyên Thừa Hạo lập tức duỗi tay lấy một cái: "Trẫm cũng đói rồi."
Ta lúc này mới sực nhớ: "Thường công công đâu?"
"Ở ngoài tìm trẫm, còn chưa trở về."
Ta thở dài: "Hôm nay, Thái Hoàng Thái Hậu rất lo cho Hoàng Thượng."
Hắn cứng đờ, giật mình, nhưng không nói gì.
Kêu A Man ra ngoài canh giữ, hắn đứng lên, thay thường phục, duỗi hai tay: "Vẫn là mặc cái này thoải mái."
Đương nhiên, áo giáp kia lạnh như băng, còn cứng, chỉ nhìn đã cảm thấy không thoải mái.
Tâm trạng cuối cùng cũng hết căng thẳng, cả người lập tức đổ mồ hôi, có chút không thoải mái. Đưa tay cởi nút thắt, hắn lại duỗi tay cầm lấy tay ta: "Không được cởi."
Kinh ngạc nhìn hắn, nhưng ngủ phải cởi áo ngoài, hắn lại nói không được...
"Thần thiếp... Muốn thay xiêm y."
"Lát nữa rồi nói." Hắn vẫn không cho.
Khó hiểu nhìn hắn, ta thật không rõ vì sao thay y phục cũng phải chờ. Hắn ngồi xuống, màn đêm tối dần, hắn dường như bắt đầu bất an.
"Hoàng Thượng..."
"Trẫm không sao." Hắn còn cãi bướng.
Ta nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng muốn thấy ai ở bãi săn?"
Hắn ngẩn ra, không biết vì hắn chưa nghĩ tới, hay vì hắn thật sự không muốn nhìn thấy ai đó.
Đợi thêm một lát, dưới giường của ta đột nhiên có động tĩnh. Ta hoảng sợ đứng bật dậy, hắn ôm lấy bả vai ta, kéo ta qua. Ta thấy có một thị vệ từ dưới giường bò lên, không, nói đúng hơn là, từ ám đạo dưới giường của ta bò lên.
Kinh ngạc nhìn nam tử bên cạnh, thảo nào hắn không cho ta cởi y phục, là sợ có người bỗng dưng tới.
Ta sao có thể tưởng tượng được rằng dưới giường của ta thế mà lại có ám đạo! Xem ra căn phòng này cũng vì ta mà tỉ mỉ sắp xếp.
"Sao rồi?" Hắn hỏi.
Thị vệ kia quỳ xuống: "Hoàng Thượng, mọi người đã rút lui, chỉ là... Hầu gia không chịu rời đi, bọn thuộc hạ không trông được, ngài ấy xoay người đã biến mất." . Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRÙMt ruyện.c om }
Nguyên Phi Cẩm!
Tay hắn ôm bả vai ta đột nhiên buộc chặt, đưa chân đá thị vệ một cái, giận mắng: "Phế vật, trẫm đã dặn các ngươi trông chừng đệ ấy bao nhiêu lần hả!"
Thị vệ bò dậy, vẫn quỳ dưới đất: "Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng Thượng thứ tội!"
Hắn thật sự nổi giận, lồng ngực lên xuống phập phồng. Nguyên Phi Cẩm lo lắng cho hắn, hiện tại người vẫn chưa tìm được, gã đương nhiên không thể ở yên chờ đợi. Ban ngày, ta còn cầu xin hắn vào trong tìm hắn! Lúc này nghĩ lại, ta thật hận chính mình.
"Nếu Hoàng Thượng sớm nói với ngài ấy thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
Hắn cắn răng: "Nếu đệ ấy biết, sao lừa được đám người kia!" Hắn là đang nói với ta, Nguyên Phi Cẩm không biết, việc này mới giống. "Cút!"
Thị vệ lại từ dưới giường của ta biến mất.
"Hoàng Thượng..." Bây giờ phải làm sao đây?
Mặt hắn tối sầm, sau một lúc lâu, thế mà cúi người xuống ám đạo. Ta chấn động, vội kéo ống tay áo của hắn: "Hoàng Thượng làm gì thế?" Hắn phải về sao?
"Trẫm không đi, đệ ấy nhất định sẽ chết."
"Nhưng..."
Hắn gạt tay ta ra: "Trẫm nuôi chúng nó, dù sao vẫn có chút linh tính." Dứt lời, hắn đã biến mất trước mặt ta.
Nói linh tính với hung cầm mãnh thú... Cho dù chúng có, dã tính trời sinh cũng không mất đi được.
Cắn môi, ta cũng nhảy xuống.
Xuống rồi, ta càng thêm kinh ngạc. Ám đạo bên dưới rắc rối khó đi, ta không biết chúng sẽ thông đến nơi nào. Dựng lỗ tai lên, mới nghe thấy tiếng bước chân, ta không nghĩ nhiều, lập tức theo sau. Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại, ta cả kinh, qua một lát, lại nghe tiếng bước chân kia tiếp tục.
Đi hồi lâu mới nhìn thấy cửa ra.
Bò ra ngoài mới biết cửa ra dựa vào sườn núi, phía trước là cánh rừng dày đặc. Không khỏi kinh ngạc, thì ra nơi này nối với bãi săn! Xem ra Nguyên Thừa Hạo "mất tích" từ chỗ này. Quay đầu nhìn, cửa ra được cỏ dại bao trùm, ai có thể ngờ trong bãi săn lại có ám đạo, cho nên, không ai sẽ phát hiện ra thứ này.
Nơi xa có tiếng mãnh thú rống lên khiến người ta phải sợ hãi, nhưng ta, một chút cũng không sợ.
Nguyên Thừa Hạo đi trước, ta không chần chờ, vội lặng lẽ theo sau.
Đi vào bước, lùm cây phía trước đột nhiên truyền đến động tĩnh, theo tiếng nhìn qua, thấy nơi đó lộ ra đôi mắt phát sáng, sau đó là tiếng gầm gừ.
Rõ ràng Nguyên Thừa Hạo đã dừng bước, cảm thấy nó sẽ xông tới, ta không chút chần chờ, lập tức chạy lên.
"Hoàng Thượng cẩn thận!" Ôm chặt lấy hắn, kéo hắn ngã xuống đất.
Hắn hít sâu một hơi, dường như theo bản năng mà ôm lấy ta, nhanh nhẹn trở mình, đè ta ổ bên dưới. Con hổ phía sau kia bỗng nhiên trở nên dịu ngoan, cách chúng ta khoảng một trượng, nó dừng lại, nhìn nhìn, sau đó rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, mà hắn đột nhiên mắng: "Không muốn sống nữa!"
Ta nào không muốn sống nữa, ta là sợ hắn gặp chuyện. Che nửa mặt, ủy khuất nhìn hắn, hắn không nhìn ta, chỉ dùng sức lực kéo ta dậy: "May là súc sinh kia còn nhận ra trẫm!" Hắn tỏ vẻ căm giận, "Không có sự chấp thuận của trẫm đã tự tiện đi theo, trở về trẫm nhất định sẽ xử đẹp Cung Khuynh Nguyệt!"
Trong mắt hắn người phạm lỗi rõ ràng là ta, nhưng hắn lại muốn trị tội tỷ tỷ. A, nếu là trước kia thì thôi đi, nhưng hôm nay, ta không sợ. Ta, không thể đi.
Nguyên Phi Cẩm còn ở đây, hắn cũng ở chỗ này.
Bàn tay to rộng kia nắm lấy tay ta, kéo ta theo bên cạnh.
"Theo sát, nếu không, dù chúng có xé xác trẫm cũng không cứu nàng!" Hắn còn tức giận, giận, giận ta tự tiện theo hắn đến đây.
Ta nắm lấy tay hắn, hắn nắm tay ta càng chặt. Ngước mắt, thấy hắn nhìn về phía trước, chúng ta không đốt lửa, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mỏng manh trong rừng tìm kiếm Nguyên Phi Cẩm.
Nơi này, ngoại trừ tiếng mãnh thú thỉnh thoảng rống lên thì vô cùng im lặng. Ta bỗng nhiên lo lắng vô cớ, không biết Nguyên Phi Cẩm có gặp bất trắc gì không.
Hắn cũng như ta, nhíu mày, nhấp môi không nói lời nào.
Càng vào sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Ta nhịn không được mà hít thở sâu mới có thể cảm nhận chút ấm áp trong nháy mắt.
Lại đi thêm một đoạn, đột nhiên có động tĩnh bên kia truyền qua, ta cả kinh, hắn đã ôm lấy ta né tia sáng kia. Ta hoảng sợ gọi hắn: "Hoàng Thượng!" Hắn không thể động đến chân khí!
Đỡ lấy hắn, hắn thở hổn hển mấy hơi, lại nghe có giọng nói trong bóng đêm truyền đến: "Hoàng Thượng..."
Nguyên Phi Cẩm!
"Tiểu vương gia?" Nheo mắt lại, ta mới mơ hồ nhìn thấy Nguyên Phi Cẩm dựa vào thân cây.
Gã không hỏi vì sao ta lại ở đây, chỉ thấp giọng: "Hoàng Thượng đi mau, nơi này... Nơi này có thích khách!"
Có thích khách, đây là chuyện sớm đã đoán trước.
Nguyên Thừa Hạo đẩy ta ra, đi tới đỡ gã, thấp giọng hỏi: "Bị thương ở đâu?"
"Thần đệ không sao." Gã còn cậy mạnh.
Sắc trời đã tối, chỉ có thể mơ hồ thấy người trước mặt. Nguyên Thừa Hạo duỗi tay qua sờ soạng một phen, dường như để xác định không có ngoại thương. Hắn kéo gã lên, động tác cứng đờ, nhưng trong chớp mắt, hắn đã cõng Nguyên Phi Cẩm lên lưng.
"Hoàng Thượng, thần đệ có thể tự đi." Gã quẫn bách.
Nguyên Thừa Hạo không nói gì, vừa đi một bước, bỗng nhiên phát hiện một mũi tên cắm trên người, liền kêu ta rút xuống. Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân. Ta hoảng sợ đến không dám hít thở, không phải tiếng bước chân của dã thú, mà là người!
"Bị thương, chạy không xa, cẩn thận tìm!"
Ba người chúng ta không dám tiếp tục đi, chỉ đành dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lại có tiếng hổ gào truyền đến, nghiêng đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn dường như đang thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, không bao lâu, những người đó đã vội vàng rời đi.
Theo đường cũ trở về, đóng cửa ra lại, đi thêm một đoạn, bên trong đã có ánh đèn.
Nguyên Thừa Hạo buông người trên lưng xuống, ta vội đỡ lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?" Đưa tay xoa ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập chậm lại, vừa rồi một kiếm của Nguyên Phi Cẩm khiến hắn nhất thời phải dùng chân khí để né tránh.
Một tay hắn chống vách tường, thở hổn hển: "Phi Cẩm."
Ta quay đầu, thấy Nguyên Phi Cẩm dựa vào vách tường sau lưng, vừa định đáp lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu vương gia!" Ta hoảng sợ gọi, thấy gã đã ngã xuống.
Nguyên Thừa Hạo thay đổi sắc mặt, cúi người bắt mạch cho gã, gã miễn cưỡng cười cười: "Vừa rồi may là nhẫn nhịn được, nếu không để những mãnh thú đó ngửi được máu tươi thì..."
"Hồ nháo!" Hắn mắng.
Gã vẫn cười: "Hoàng Thượng không sao thì tốt."
Nhìn Nguyên Thừa Hạo, ta biết hắn rõ ràng rất giận, nhưng đồng thời sắc mặt tái nhợt kia lại để lộ sự không đành lòng. Thời điểm nghe tin Nguyên Phi Cẩm còn chưa trở về, một mình hắn đã quay lại bãi săn, ai còn có thể trách cứ hắn? Hắn nhặt mũi tên ta vứt dưới đất, dùng lực bẻ gãy làm hai.
Lúc này ta nào rảnh rỗi đi quả Nguyên Thừa Hạo định làm gì, duỗi tay về hướng Nguyên Phi Cẩm, nhỏ giọng: "Tiểu vương gia có thể kiên trì không? Bổn cung đỡ ngài."
Gã gật đầu, dựa vào người ta mà đứng dậy, ta dùng hết sức đỡ lấy, dìu gã đi về phía trước. Ở sau Nguyên Thừa Hạo nhìn ta, nhưng không nói gì.
Nguyên Phi Cẩm thấp giọng: "A Tụ cũng... Vào trong tìm Hoàng Thượng sao?" Gã hỏi như thế, tâm trạng dường như rất tốt.
Giật mình, nếu để gã biết ta và Nguyên Thừa Hạo từ nơi này ra ngoài, không biết gã sẽ suy nghĩ thế nào.
Ta không trả lời, mà gã đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Nguyên Thừa Hạo: "Hoàng Thượng, ám đạo này..."
"Câm miệng!" Hắn cắt ngang lời gã, kỳ thật là sợ gã không có nhiều sức lực nói chuyện như vậy. Ta không khỏi quay đầu nhìn nam tử phía sau, một tay hắn đỡ vách tường, thấy ta quay đầu, hắn xấu hổ buông tay.
Thầm than một tiếng, ta chỉ là lo cho hắn, không phải muốn nhìn bộ dáng hắn lúc chật vật.
Lần này không đến phòng của ta, mà trực tiếp đến phòng ngủ của Nguyên Thừa Hạo. Ta thế mới biết, thì ra mỗi phòng của biệt viện này đều có một ám đạo ở ngay dưới đất, đan chéo tạo thành mê trận. Cho dù bên trên có kẻ phát hiện ám đạo này, nhưng đi xuống, không có người dẫn đường, rất khó để thoát ra được. Ta không thể không khen ngợi người thiết kế ra nơi này.
Thường công công canh giữ ở cửa ra, thấy ta bước ra đầu tiên, gã vô cùng kinh ngạc. Sau đó, thấy Nguyên Phi Cẩm sắc mặt trắng bệch, gã cuối cùng cũng nhịn không được mà gọi: "Hầu... Hầu gia! Nương nương, đây..."
Đỡ Nguyên Phi Cẩm đi lên, ta mới xoay người, đưa tay cho Nguyên Thừa Hạo. Hắn nhìn ta một lát, mới duỗi tay nắm lấy. Tay hắn, một chút ấm áp cũng không còn. Ta kéo hắn lên, định nói chuyện, đã nghe hắn lên tiếng: "Kêu Tùy Hoa Nguyên xem cho đệ ấy."
Thường công công vội ra gian ngoài mời Tùy thái y vào.
Ta dìu hắn ngồi xuống, thấy Nguyên Phi Cẩm cũng đã được đỡ lên giường, mới gọi Thường công công tới.
"Thuốc của Hoàng Thượng." Chỉ một câu, Thường công công đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì. Gã gật đầu, vội đi rót ly nước, đổ thuốc vào trong, cẩn thận đưa qua.
Ta đút hắn uống, hắn nhấp mấy ngụm, vẫy tay.
"Hoàng Thượng." Thường công công lo lắng đỡ lấy hắn, quay đầu nhìn thoáng qua bên kia.
Nguyên Thừa Hạo lại ra hiệu bảo hắn không được gọi Tùy thái y vào lúc này. Ta đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh, nói: "Công công qua bên kia xem tình hình đi, Hoàng Thượng đang rất lo lắng."
Nếu Nguyên Phi Cẩm xảy ra chuyện, cả đời hắn sẽ sống không yên. Nếu không, cần gì phải tự mình vào rừng cứu gã!
"Hoàng Thượng, tốt xấu gì cũng uống thêm chút đi." Thuốc này không trị dứt bệnh của hắn, nhưng có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Hắn lắc đầu, cười chua xót: "Cảm thấy trẫm rất vô dụng?"
Ta ngẩn ra, đang yên đang lành, hắn sao lại nói như vậy?
Lắc đầu, lắc đầu thật mạnh.
Ta sao có thể nghĩ hắn vô dụng? Bị thương không phải điều hắn mong muốn, Tùy thái y cũng đã dùng hết khả năng để cứu hắn.
"Trẫm khó chịu, nuốt không trôi." Tim hắn vẫn đập rất chậm, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyên Phi Cẩm, "Vừa rồi trẫm đã kiểm tra, không có ngoại thương, nội thương, cần phải chữa trị."
Cổ họng đột nhiên khó chịu, hắn trước nay chỉ có một mình, lại phải tốn tâm tư để ý đệ đệ kia trong lòng của hắn.
Cầm chén thuốc lên, há miệng ngậm một ngụm, cúi người qua, phủ lên môi hắn. Hắn nói khó chịu, nuốt không trôi, vậy ta đút hắn.
Hắn sững sờ, hai mắt mở lớn, lại cười. Mười ngón tay lặng lẽ cuốn lấy ta, cảm giác lạnh băng từ đầu ngón tay ta đi thẳng vào trong lòng.
Đút hắn mấy ngụm, đầu lưỡi hắn bắt đầu tiến vào thăm do, hành động dịu dàng, hoàn toàn kém xa những lần hôn ta trước đây. Lúc này, hắn thật giống một đứa trẻ.
Gác chén không lên bàn, ta mới dìu hắn nằm xuống nghỉ ngơi.
Ta đứng lên, đi qua bên kia, thấy Tùy thái y cẩn thận kiểm tra mấy lần mới đứng dậy. Ông ấy lập tức đi về phía Nguyên Thừa Hạo, ta không đi cùng, ngồi vào mép giường của Nguyên Phi Cẩm. Gã còn tỉnh, thấy ta liền hỏi: "Hoàng Thượng cũng bị thương?"
Ta chỉ "Ừ" một tiếng, việc này Nguyên Thừa Hạo muốn nói, hắn sẽ tự nói gã biết. Nguyên Phi Cẩm trở nên căng thẳng: "Hoàng Thượng sao rồi? Những kẻ đó chiêu nào cũng muốn lấy mạng, công phu của Hoàng Thượng lại không tốt, khụ..." Hắn nói quá nhanh, nhịn không được mà ho khan.
Ta đè gã xuống, trấn an: "Hoàng Thượng chỉ bị thương nhẹ, không sao."
Nghe vậy, hai mắt gã sáng lên: "Đúng rồi, sao ta lại quên mất, Hoàng Thượng mặc nhuyễn giáp tơ vàng!"
Ta ngẩn ra, thấp giọng: "Nếu tiểu vương gia không cho Hoàng Thượng cái đó, có lẽ bản thân không cần thế này."
Hắn tự tin phản bác: "Một chưởng này nếu đánh lên người ta thì ta có thể chịu được, nhưng nếu là Hoàng Thượng thì..." Đã đến lúc này rồi hắn còn cậy mạnh? Nếu ta và Nguyên Thừa Hạo không tìm được hắn, ai biết một mình hắn có thể chống cự bao lâu?
"Những kẻ đó coi ngài là Hoàng Thượng, ngài sao lại không biện giải?"
Gã nhíu mày: "Coi ta thành mục tiêu cũng tốt, đỡ phải đi tìm Hoàng Thượng gây chuyện." Cho nên, gã mới cắn chết không nói. Nhưng gã sao biết, Nguyên Thừa Hạo căn bản không ở bên trong.
Nhưng ta sẽ không nói gã biết, với vì người gã muốn bảo vệ, thời điểm nghe nói gã còn ở bên trong đã không chút do dự, cũng tự mình quay lại cứu gã. Quá quan tâm lòng sẽ loạn, không phải sao?
"Sao nương nương cũng ở đó?" Hắn cuối cùng cũng nhớ tới ta.
Đang định trả lời, đã nghe tiếng Nguyên Thừa Hạo đứng dậy. Ta kinh hãi, hắn không qua đây, mà được Thường công công dìu ra ngoài, sau đó, nghe nói có người tới. Tiếp theo, là tiếng của Dương tướng quân: "Hoàng Thượng, trong biệt viện và viện của các đại thần, thiếu bốn thị vệ của Lăng Vương."
Ta ngưng hít thở để nghe.
Nguyên Thừa Hạo giao việc này cho Dương tướng quân là điều ta không ngờ tới, bây giờ biết rồi, lòng lại cao hứng. Ta vẫn luôn cảm thấy Dương tướng quân có thể hỗ trợ hắn, ông ấy sẽ nguyện trung thành với hắn.
Nguyên Phi Cẩm cố sức ngồi dậy, ta ấn gã xuống, gã bắt lấy tay ta, hỏi: "Đó là ý gì?"
Có ý gì? Nguyên Phi Cẩm không phải kẻ ngốc, sao có thể nghe không hiểu?
Huống hồ, giao thủ với những thích khách đó, cũng chỉ có một mình Nguyên Phi Cẩm gã.
Có bao người ở bãi săn, gã rõ ràng nhất.
"Có phải... Có nhầm lẫn gì rồi không?" Gã vẫn không cam lòng mà hỏi.
Ta không nói lời nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng Nguyên Thừa Hạo: "Sư phụ, truyền Lăng Vương đến cho trẫm. Ngươi phái người lục soát phòng của ông ta!"
Dương tướng quân nhận lệnh, qua một lúc, lại nói: "Hoàng Thượng, Thanh đại nhân cũng không ở trong phòng."
Lúc này, ngay cả ta cũng bị sốc!
Thanh đại nhân...
Nguyên Thừa Hạo "Ừ" một tiếng: "Trẫm biết rồi, đi truyền Lăng Vương, trước đừng làm lớn chuyện."
Ta nhịn không được mà đứng dậy ra ngoài, sắc mặt hắn rất tệ, không biết vì không thoải mái, hay phẫn nộ. Tùy thái y đã lui xuống nấu thuốc cho Nguyên Phi Cẩm, Dương tướng quân cũng đã ra ngoài, Thường công công thấy ta ra, vội lui sang một bên.
"Lần trước Thanh đại nhân vì cứu Hoàng Thượng mà bị thương..." Không biết vì sao ta lại thay Thanh đại nhân nói chuyện. Có lẽ, cảnh ngày đó ông ấy cắt thịt của chính mình còn ở ngay trước mắt.
Hắn nhìn ta, trên mặt không có ý cười, ngoại trừ bình tĩnh, vẫn là bình tĩnh.
"Vào trong, không có lệnh của trẫm, không được ra ngoài." Một câu nhàn nhạt, lãnh đạm đến có thể khiến người ta cảm thấy chìm xuống.
Há miệng, lại không nói gì, ta xoay người vào trong.
Nguyên Phi Cẩm giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt ta tái nhợt, gương mặt đó như hỏi ta bên ngoài ra sao rồi. Ta lắc đầu, gã thấy ta như thế, cũng không hỏi thêm.
Qua một lúc, thị vệ ở bên ngoài bẩm báo: "Hoàng Thượng, Lăng Vương tới."
Cửa mở, có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng hành lễ.
Nguyên Thừa Hạo cho miễn lễ, Lăng Vương ngạc nhiên nói: "Hoàng Thượng không sao thì tốt quá!"
"Ai nói trẫm không sao?" Hắn lạnh lùng hỏi lại, đứng dậy đi về phía ông ta, "Thuộc hạ của Tứ bá thân thủ đêu tốt, một chưởng đánh ở ngực trẫm thiếu chút lấy mạng của trẫm."
Cách một tấm màn, ta không nhìn rõ thái độ của họ, tâm trạng bắt đầu căng thẳng.
Lăng Vương sửng sốt, qua một lúc, mới đáp: "Hoàng Thượng nói gì vậy? Thần không hiểu."
"Ngươi sẽ hiểu thôi." Hắn xoay người, "Thường Cừ, rót cho Lăng Vương ly trà, có lẽ qua tối nay, ông ta sẽ không còn cơ hội uống nữa."
Thường công công nhận lệnh, đi tới rót trà.
Lăng Vương cuối cùng cũng nhịn không được, trầm giọng: "Thần tốt xấu gì cũng là trưởng bối của Hoàng Thượng!"
Hắn cười: "Tứ bá đương nhiên là trưởng bối của trẫm, nhưng tối nay, chỉ có quân thần, không có phân biệt trưởng ấu!"
Lăng Vương nghẹn lời.
Lúc Dương tướng quân trở về đã gần đến hừng đông, theo ông ấy vào, ta nghe "Rầm" một tiếng. Xuyên qua màn chen nhìn, một đống thứ đen nghìn nghịt, cũng không biết là cái gì. Nguyên Phi Cẩm ở sau thấp giọng: "Là mũi tên."
Lại là mũi tên... Việc này khiến ta nhớ đến đêm An phủ xảy ra chuyện.
"Dương tướng quân tới đây làm gì?" Lăng Vương lạnh lùng hỏi.
Ta thấy Nguyên Thừa Hạo khom người nhặt một mũi tên lên, cẩn thận xem xét, cười hỏi: "Tứ bá, đây là cái gì?"
"Chẳng qua là một đống mũi tên mà thôi, Hoàng Thượng muốn biết điều gì?"
"Trẫm chỉ là tò mò, lần săn thú này cần các vị vương gia chuẩn bị cung tiễn? Thật kỳ lạ, lần này cung tiễn đều có quốc trượng trông coi, ông ta còn cố tình khắc một chữ "Nguyên" lên cung tiễn của mỗi người. Mũi tên này của Tứ bá có phải cũng được chế tạo y như đúc không?"
Cẩn thận nghe, ta hình như đã hiểu ý của Nguyên Thừa Hạo.
Lăng Vương không muốn giảo biện: "Thần cũng là con cháu Nguyên thị, đương nhiên có quyền dùng mũi tên khắc chữ "Nguyên"!"
Dương tướng quân cuối cung cũng lên tiếng: "Hôm qua các vị vương gia đại thần vào bãi săn, thời điểm ra ngoài đều đã giao hết cung tiễn. Mà mũi tên này của vương gia, lại xuất hiện trong bãi săn lúc trời tối." Không chờ Lăng Vương phản biện, ông ấy tiếp tục, "Có lẽ vương gia không biết, để dễ bắn trúng con mồi, quốc trượng đặc biệt làm chỗ tiếp giáp giữa đầu và thân mũi tên nặng hơn bình thường."
Cho nên, mũi tên của Lăng Vương sẽ có khác biệt. Ông ta có thể bắt chước vẻ ngoài, nhưng sẽ không chú ý bên trong! Khó trách thời điểm Nguyên Thừa Hạo quay lại ám đạo lại muốn bẻ gãy mũi tên kia.
Chuyển hướng nhìn Nguyên Phi Cẩm, ta đột nhiên nhớ lại lúc ở An phủ, trên những mũi tên kia có độc.
Gã dựa vào mép giường: "Ta ở gần bọn họ, bọn họ không thể dùng cung tiễn, chỉ có thể đánh nhau."
May là không động đến cung tiễn, nếu không ta sợ bên trên cũng có độc.
Ném mũi tên cho Lăng Vương, Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng nói: "Phiền sư phụ dẫn vương gia xuống, đợi trẫm mời Thái Hoàng Thái Hậu tới tự mình hỏi ông ta nguyên nhân hành thích vua!"
Có thị vệ tiến vào bắt Lăng Vương, ông ta nổi giận: "Buông bổn vương ra!"
Không ai để ý đế ông ta, Dương tướng quân trầm giọng: "Dẫn đi!"
Lăng Vương đột nhiên quay đầu: "Tiên đế băng hà không có con nối dõi, nhưng còn nhiều huynh đệ như vậy, không đến phiên nhi tử của một kẻ phản bội ngồi vào long ỷ! Bổn vương không phục!"
Ta không khỏi giật mình, nhi tử của kẻ phản bội...
Tân Vương năm đó không phải chết vì bệnh sao? Sau tiên đế đón Nguyên Thừa Hạo vào kinh, vì không có con nói dỗi nên mới để hắn kế vị, vì sao Lăng Vương lại nói như thế?
"Hoàng Thượng!" Dương tướng quân vội đỡ lấy hắn, "Hoàng Thượng đừng nghe ông ta nói bậy!"
Hắn lại đẩy Dương tướng quân ra, gằn từng chữ: "Đi bẩm với Thái Hoàng Thái Hậu, nói trẫm, muốn ban chết cho Lăng Vương!" Dứt lời, hắn nâng bước đi vào bên trong.
Ta vội vén màn giúp hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, phảng phất chuẩn bị ngã xuống. Ta theo bản năng đưa tay đỡ hắn, lại bị hắn cự tuyệt.
"Hoàng Thượng..." Nguyên Phi Cẩm lo lắng gọi.
Hắn nhìn gã: "Lát nữa trẫm kêu phụ vương đệ tới đón đệ." Nói rồi, hắn vòng qua bình phong, ngồi xuống giường phụ.
Ta đi qua, thấy hắn chôn mặt vào khuỷu tay của mình, ta không thấy mặt hắn, hắn không khóc, không run rẩy, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, nhưng ta lại có thể nhìn thấy đau thương vô hạn.
Thoáng chần chờ, ta cuối cùng cũng tới gần, ngồi xổm xuống, tay phủ lên tay hắn. Lời an ủi đột nhiên không thể nói ra, tới bên miệng lại thành: "Rất nhanh trời sẽ sáng, Hoàng Thượng nghỉ ngơi một lát đi." Lát nữa, còn có việc lớn phải làm.
Lăng Vương, có động cơ để làm việc này.
Những nhi tử của tiên đế, Thái Tử mất sớm, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử chết yểu, lớn tuổi, chỉ có ông ta. Theo quy củ ngôi vị hoàng đế truyền trưởng không truyền đích, tiên đế băng hà, nếu không có Nguyên Thừa Hạo, vị trí này đã thuộc về ông ta.
* Đoạn này theo mình hiểu là, tiên đế (1) chỉ phụ hoàng của Nguyên Duật Diệp, tiên đế (2) là Nguyên Duật Diệp của bộ Thâm cung phượng duy xuân túy: Phế phi
Ta không khỏi muốn cười, Lăng Vương thật ngây thơ, nếu tiên đế thật sự không có con nối dõi, ông ta cho rằng mình có thể bình yên ngồi vào vị trí kia sao? Nhóm vương gia bên dưới không ai là người ăn chay.
Nghe nói, trong phủ ông ta chỉ có quận chúa, không có thế tử, đó cũng đủ là nguyên nhân kéo ông ta xuống.
Bàn tay bên dưới thoáng động, ta nghe hắn nghẹn ngào: "Phụ vương ta không phải kẻ phản bội." Những lời này, hắn dường như dùng hết sức lực để nói. Hắn bỗng nhiên ôm ta vào lòng, thì thầm, "Trẫm sẽ không bỏ qua cho họ."
Hắn nói bọn họ, ta đột nhiên trở nên hoảng loạn.