Mục lục
Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Sao băng (Hồi bốn!)




Editor: Waveliterature Vietnam



"Trước khi dùng hai chân khuẩn ức chế, phần dược liệu không đủ áp chế "dị chân khuẩn", nhưng vẫn còn một tí tác dụng. Trong vòng ba giờ đồng hồ, vẫn có thể dùng chân khuẩn ức chế, không bị trở ngại."



"Ba giờ, sức lực người còn đủ ba giờ cho cuộc chiến không? Ở trên mái nhà, ba giờ khoảng thời gian mà thu hút cương thi, khả năng chúng không tiến tới chỉ có 0,6%."



"Nóng quá, nóng quá. Đúng rồi, ba giờ ở nhà kho 19 mà không bị trúng đạn thì khả năng là 4,3%."



"Tổng cộng khả năng xác suất còn sống của ta chỉ có 1%... Quá nóng, ta đang ở nơi nào? Là phải chết sao, chết cháy sao?"



"Hóa ra, mấu chốt của sự thay đổi là sức mạnh tinh thần. Sự tức giận, cảm giác cực đoan, sức mạnh tinh thần sẽ dao động. Nhất là cảm giác tức giận cộng với tủi thân, tinh thần lại càng thêm thuần túy. Nếu muốn giữ vững tỉnh táo, không dựa vào cảm xúc mãnh liệt, thì phải tập trung cao độ, để đạt tới giới hạn…"



"Ý thức tỉnh táo sẽ mang đến khả năng suy nghĩ, suy nghĩ nhiều khó mà tập trung tinh thần. Nhưng nếu tinh thần đủ mạnh, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng."



"Nhưng sức mạnh tinh thần ở đâu? Làm cách nào cảm thấy nó? Cân nhắc được lượng sức mạnh? Có tăng lên được không? Không được, ta quá nóng, dễ bị hỏa tiêu?"



"Bản chất của sự biến đổi, ta cuối cùng cũng hiểu. Nó giống như một "Sự khuếch đại", khuếch đại khả năng của bản thân."



"Dữ liệu, vâng, dữ liệu. Ta cũng đánh giá được khác biệt không lớn. Sau biến đổi, sức lực nắm đấm là 4395kg, khoảng gấp 4 lần. Tốc độ đạt tới 2,6 lần. Thần kinh phản ứng, ừm, khó mà đánh giá được…



Không được, thực sự không được, máu của ta thực sự sôi sục lên, khó chịu vô cùng."



"Biến đổi lớn này, nếu ta mạnh hơn, vậy… Đúng rồi, sức mạnh sau khi biến đổi, có phải tăng lên không? Tăng lên như thế nào?."



"À, ta phải ra khỏi chiến trường, ta đang cách sườn núi an toàn tầm 100 mét."



"Nước, nước.. Ta khát nước quá… bình nước của ta đâu? Còn nước hay không?"



Suy nghĩ bị ngắt quãng, Đường Lăng hoang mang trước suy nghĩ, ngọn lửa bao vây quanh những suy nghĩ nỗi đau, không ngừng đánh vào suy nghĩ của hắn.



Tuy nhiên, cảm giác phát tác của "dị nấm khuẩn" đã biến mất, không còn trên cơ thể của hắn, bản năng với cơ thể khát khô đang làm hắn khó chịu, liên tục tra tấn Đường Lăng.



Hắn vẫn tỉnh, nhưng không thể mở mắt to và hoàn toàn tỉnh táo.



Trong miệng hắn đột nhiên có một cảm giác lãnh lẽo, có phải là việc khát nước đến khô họng không?



Đường Lăng không thể hình dung được cảm giác "mừng rỡ như điên", ngay cả tình trạng hôn mê, vẻ mặt cũng không tỏ ra biểu cảm vô thức.



Chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn không biết nghĩ là giờ đang thực hay giả? Nếu là thật, nước này từ đâu ra?



Bất luận như thế nào, việc đánh bại bản năng của bản thân là vô cùng khó.



Dù cho "độc dị nhân" đang ngấm vào cơ thể, Đường Lăng cũng không kháng cự, cho dù không chết vì độc hắn cũng chết vì khát.



Đường Lăng nuốt nước bọt, dòng nước mát từ từ chảy vào họng Đường Lăng, lan ra trong cơ thể, làm dịu đi cơn nóng khát của hắn.



Cảm giác thoải mái, hơi thở Đường Lăng dần ổn định hơn.



Nhưng vấn đề, trong phút chốc Đường Lăng nghĩ lại: "Tại sao ta phải nuốt tinh thể đó?"



Vấn đề này xuất hiện ở trong đầu, những ghi nhớ trước hôn mê dần xuất hiện nhiều hơn.



Hy sinh cho đồng đội rời đi, ở lại nhà kho chiến đấu gần chết, biến đổi, giết chọc, thoát thân, hôn mê…



Cuối cùng trong giây phút ngắn ngủ, lại nuốt một tinh thể vào trong chính miệng của mình…



Sau đó? Sau đó? Một cảm giác lo lắng nghi ngờ bao trùm lấy Đường Lăng.



Hắn mở mắt to.



**



An Đức Lỗ đứng ở chiến trường chính.



Sắc mặt sáng lên dưới hàng rào hy vọng, chút ửng hồng trên má, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt là một cảm giác bất an.



"Ta muốn lên phía trước xem." An Đức Lỗ quay đầu hỏi Hừ Khắc.



Hắn chỉ nói nhỏ, những chiến sĩ trong hang động đi ngang qua không thể nghe thấy.



Dù có nghe được, cũng không đoán được ý và cũng không quan tâm, điều quan tâm hơn lúc này là cuộc chiến phía sau hàng rào hy vọng có chuyện gì, một chiến trường bị bỏ lại phía sau.



Tiếng pháo lập tức dừng lại.



Con hào cấp hai được phát sáng dần mờ đi, khôi phục lại hình dáng lúc đầu.



Phía trước, dưới sự chỉ huy của sĩ quan, những người lính phía trước bắt đầu rút lui, đột nhiên có tiếng súng, thỉnh thoảng có tiếng súng lẻ tẻ và ánh sáng của vũ khí lạnh lẽo dưới bầu trời đêm, cản trở sự rút lui của đại đội.



Có còn dị vương cùng với đội tinh anh trong nhà kho không? Không có! Bất chấp sự bao vây của 29 Tử Nguyệt chiến sĩ, dị vương vẫn ở lại chiến đấu.



Nó mạnh như vậy sao? Tất nhiên nó rất mạnh, lý do vì sao trong một thời gian dài nó không tấn công, vì bên nó có tám con dị nhân tinh anh, đột nhiên tăng lên 32 con theo báo cáo từ hàng rào hy vọng.



Với sự giúp đỡ của dị nhân tinh anh, nó mới có thể chống đỡ lâu như vậy. Có điều, sức mạnh chiến đấu của Tử Nguyệt chiến sĩ không đủ chống lại nó.



Cho nên, nguy hiểm ở phía kho hàng khó mà giải quyết, dị vương diễu võ dương oai, ngày càng nhiều dị nhân kéo đến phía nhà kho, thậm chí còn có nhiều con dị nhân cố gắng vượt qua hàng rào hy vọng, đi lang thang ngoài khu vực nhà kho.



Mấy con dã thú với côn trùng có rút lui không? Cũng không có, chúng nó điên cuồng tập kết về phía ngoài nhà kho, muốn chiến đấu với đám dị nhân.



Khi đội quân bắt đầu rút lui, chúng nó bắt đầu điên cuồng hướng về phía viên đá năng lượng.



Viên đá năng lượng là tàn tích của chiến trường sót lại, khu an toàn 17 cũng không từ bỏ nó, bị nó hấp dẫn, mặt khác còn có một số hàng rào hy vọng cấp cao nhìn không bình thường, các thế lực bí ẩn cũng không buông tha cho viên đá năng lượng này.



Không có ai có khả năng hoàn toàn sở hữu nó.



Nó được châm biếm như vậy nhiều năm, tất cả vì viên đá năng lực mà chiến đấu, vì viên đá năng lượng duy trì được sự cân bằng.



Trận chiến đột nhiên dừng lại, càng nhiều Tử Nguyệt chiến sĩ chiến đấu! Không đừng ra tay!



Chừng nào chiến sĩ còn có linh cảm xấu, trong trường hợp không còn gì dể thu thập, hãy dừng cuộc chiến.



Có phải loài người cuối cùng đang cố gắng từ bỏ một số lợi ích, tùy ý như mấy con thú, côn trùng với dị nhân chia đều viên đá năng lượng không?



Viên đá năng lượng không phải không thể phá vỡ, Tử Nguyệt chiến sĩ, mãnh thú, đã đạt tới cấp độ biến hóa dị côn trùng, dị nhân cấp ba tiến hóa có khả năng phá một phần nhỏ …



Chỉ là trong thời gian dài, xuất hiện chuyện này chỉ vài lần.



Lần đó đã được ghi chép vào lịch sử hàng rào hy vọng, nhưng không nghiêm trọng lắm, theo ghi chép viên đá năng lượng chỉ bị lấy đi một phần, tầm khoảng 1000kg.



Còn nguyên cả mấy trăm tấn, làm sao có thể coi là nghiêm trọng?



Nhưng tối nay? Bỗng nhiên thắng lợi, phá vỡ sự cân bằng của muông thú, dị nhân với côn trùng nhận được vài chục viên đá năng lượng?



Trong lòng mỗi người dâng lên cảm giác không cam lòng, dù sao qua bao nhiêu năm bảo vệ nó, vì nó mà chiến đấu, nó mang đến bao nhiêu lợi ích.



Làm thế nào trong lòng có thể nhất thời chấp nhận chuyện này?



Cho nên, An Đức Lỗ nói nhỏ, ta muốn tới trước xem? Ai quan tâm?



Không, vẫn có người quan tâm, người đó là Hừ Khắc.



Trong lòng Hừ Khắc, An Đức Lỗ thế nào? Đó là một người tao nhã bình tĩnh, phong độ đầu đội trời chân đạp đất, bị người khác dùng dao đâm vào người, vẫn cũng đứng người người đó.



Hắn ít bộc lộ cảm xúc, ngoài lúc hắn còn trẻ, hoặc vài chuyện trong quá khứ khiến hắn thay đổi.



Từ lúc trưởng thành, Hừ Khắc không còn thấy – cảm giác An Đức Lỗ như thế nào, nói thẳng ra, cảm xúc của hắn bị chôn vùi sâu bên trong.



Chỉ trong giây phút này, An Đức Lỗ không kiềm chế được.



"Ta với ngươi." Hừ Khắc nói.



An Đức Lỗ không kháng cự, cùng Hừ Khắc quay vào trong đám đông, hướng về phía rìa tuần tra hàng rào hy vọng.



Là tinh anh của trại dự bị, hắn tự do đi trong khu tuần tra.



Kênh đào chiến đấu chỉ dài tầm 200 mét, dòng người ngược xuôi, với tộc độ của An Đức Lỗ và Hừ Khắc, chưa tới hai phút là đã đi hết vòng tuần tra.



Đêm khuya lạnh lẽo, nhiệt độ dưới không độ, gió đêm thổi gào, vây quanh 150m trong khu tuần tra, càng thêm lạnh lẽo.



Nhiệt độ lạnh như trái tim của An Đức Lỗ.



"Chuyện gì đã xảy ra?" Hắn vốn là người đa nghi, thích cảm giác an toàn trong lòng bàn tay.



Nếu mọi thứ vượt qua khỏi phạm vi, hắn không an tâm.



Huống chi, đây là một chuyện lớn.



Điều đầu tiên hắn nghĩ tới, nó có bị bại lộ không? Nếu mà thế, hắn sẽ thành tội đồ chỉ trong thoáng chốc, dù cho hắn có cố gắng biện minh cho bản thân như thế nào, thì cũng là do hắn làm, không thể che dấu mà sẽ bị phanh phui tất cả.



Kết quả cho một sinh mệnh ngu ngốc, mong thấy cảnh cao huy hoàng? Hắn thật dã tâm, sự thù hận và áp bức của hắn có thể được phơi bày?



"Thật sự không sao?" Hừ Khắc tỏ vẻ lo lắng, so với An Đức Lỗ, Hừ Khắc là một con người đơn giản.



Mục tiêu cuộc đời của hắn, không biết bắt đầu từ đâu, mọi thứ đều mong muốn, bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ luôn luôn bên cạnh An Đức Lỗ.



An Đức Lỗ không trả lời câu hỏi của Hừ Khắc, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, châm lên hít một hơi thật sâu.



"Hừ Khắc, theo lịch sử, khu an toàn 17 đã chiến đấu bao nhiêu năm dưới tàn tích của chiến trường? Hắn hỏi.



"116 năm." Hừ Khắc không hỏi, mà tự mình trả lời.



"Viên đá năng lượng xảy ra bao nhiêu tai nạn?" An Đức Lỗ phì một hơi khói, ánh mắt trầm ngâm.



"Bốn lần. Một lần trong đó, chủ thành chúng ta đã sở hữu một khối nhỏ."



"Đúng vậy, ngươi thấy đỉnh Khu an toàn 17, ý ta là, liệu Hội nghị có từ bỏ viên đá năng lượng không? Ngay cả một kg cũng đau lòng vì máu đổ?" An Đức Lỗ quay đầu nhìn về phía Hừ Khắc, mỉm cười.



Nụ cười không phải là sự vui sướng.



Hừ Khắc lắc đầu, không có khả năng! Viên đá năng lượng là gốc rễ mọi thứ! Là điều để khu vực an toàn 17 tồn tại.



Thiếu một ngàn kg nằm trong phạm vi, nếu có một số lượng nhất định, khu vực an toàn 17 sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.



Không ai chắc chắn rằng, viên đá năng lượng thu nhỏ lại, phạm vi cùng với cường độ của tử quang có thể bị ảnh hưởng.



Nếu nó bị ảnh hưởng… Đầu tiên hàng rào hy vọng sẽ cản lại, bảo vệ khu kênh đào cấp hai, nhiều người dựa vào viên đá năng lượng nhưng chất đơn giản thành chất phức tạp mà phần lớn đồ vật bị ảnh hưởng.



Hừ Khắc không dám tưởng tượng điều này ăn sâu vào, thực sự đáng sợ.



Mà tình hình hiện giờ thế nào? Tập hợp với nhau, những con thú tham lam, côn trùng với dị nhân chúng không biết gieo trồng, cùng với khoa học kỹ thuật, nếu có để mang một khối viên đá năng lượng, chỉ là mấy chục gram? Chúng sẽ cố gắng chiếm lấy, giữ càng nhiều hơn.



Nghĩ đến đây, sắc mặt Hừ Khắc tái nhợt giờ còn tái nhợt hơn.



An Đức Lỗ có vài câu hỏi, làm cho hắn liên kết lại với nhau.



Nếu đỉnh của Khu vực an toàn 17 không điên, đêm nay sẽ ở lại bằng mọi giá, mặc kệ có âm mưu gì, mọi chuyện cũng sẽ đặt sang một bên.



Bảo vệ đến chết là lựa chọn chính xác nhất.



Trừ khi… Khu an toàn 17 rung chuyển, hoặc bọn tìm được căn nguyên, có biện pháp giải quyết.



Hỗn loạn sẽ xảy ra ở đâu, ảnh hưởng đến thế nào? Phản bội, An Đức Lỗ ngang nhiên phản bội toàn khu, hai bên sẽ vạch mặt nhau …



Tìm ra nguyên nhân, có cách giải quyết, không nó sẽ tệ hơn!



Không gì ngạc nhiên khi An Đức Lỗ lo lắng, chính hắn đặt mình vào trong hoàn cảnh đó.



Sắc mặt Hừ Khắc càng khó nhìn.



An Đức Lỗ cầm điếu thuốc, nhìn điên cuồng về phía viên đá năng lượng, bắt đầu nội chiến, những kẻ mặt bắt đầu tụ tập đông đúc, chia cắt viên đá năng lượng…



Hắn nói nhỏ: "Cùng ta thiết lập quan hệ. Nếu mọi việc quá tệ."



"Không, ta sẽ không từ bỏ lời hứa của mình." Hừ Khắc cảm thấy nhẹ nhõm, không bất cứ điều gì quan trọng hơn sự sống và cái chết, không sự lựa chọn nào khác ngoài chịu đựng gánh nặng.



An Đức Lỗ nhìn Hừ Khắc nói cái gì đó?



Ánh sáng tinh quang rạng rỡ, mặt trăng tím trên bầu trời xuất hiện một sao băng bay qua lóe sáng …



Đạo Quang mũi nhọn tốc độ rất nhanh, bay qua hàng rào hy vọng, hướng tới dị vương, sau đó rơi xuống một cách nhanh chóng.



Cùng lúc đó 20 Đạo Quang mũi nhọn xuất hiện bên trong bầu trời, không nhanh như Đạo Quang đầu tiên, nhưng vẫn rất đẹp mắt.



Thấy cảnh tượng này, Hừ Khắc ngẩn cả người, với trí tuệ của mình, nhưng phản ứng này điều gì đã xảy ra?



An Đức Lỗ thì khác, hắn bỏ điếu thuốc xuống miệng, mỉm cười, lần này nụ cười có chút vẻ thoải mái.



"Hừ Khắc, ta không thể bày tỏ sự phụ thuộc và tin tưởng sâu sắc tận xương tủy của ngươi. Tối nay vậy là đã chứng minh rồi, ngươi rất đáng tin cậy."



"Nhưng, đáng hạnh phúc hơn, ta a toàn. Ngươi không cần phải suy nghĩ gì, an tâm nhiều hơn là được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK