Mục lục
Quỷ Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149:​

Hả?

Tôi hít mũi một cái, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt chưa khô. Làm nửa ngày, hóa ra tên này vốn không cần phải hít thở, cũng không nói sớm, làm tôi còn đau lòng vì anh. Vừa rồi có phải là khóe miệng tên này hướng tôi giật giật mấy cái hay không? Đó là đang khinh bỉ tôi sao? Khốn kiếp!

Lúc này, Thanh Minh mới đi đến bên người Quỷ Vương Dạ Quân, anh ta tương đối thận trọng kiểm tra tình trạng vết thương của Quỷ Vương Dạ Quân, sau đó hướng về phía Dương Mặc nói: "Cần máu của anh!"

Dương Mặc không chút do dự xé mở cánh tay vừa mới được băng bó kỹ, trực tiếp dùng đầu ngón tay vạch ra một đường ở trên tĩnh mạch, đưa đến bên môi tên chết tiệt.

Máu Dương Mặc vừa mới chạm vào cánh môi tên chết tiệt, máu của anh ta liền bị hút vào giống như kỳ tích, thật sự là một giọt cũng không hề rò rỉ ra, vô cùng thần kỳ.

Khoảng tầm trên dưới mười phút, Thanh Minh mới để cho Dương Mặc thu tay lại, một lần nữa anh ta xem xét kiểm tra kỹ càng tình trạng vết thương của Quỷ Vương Dạ Quân, sau đó nói: "Đã không có gì đáng ngại nữa! Việc này, tôi đã báo cáo Thiên Đình, Thiên Đế nổi cơn giận đùng đùng, Đạo sĩ kia số mệnh đã hết, sẽ không có kết cục tốt! Thất nương nương, xin hãy thoải mái tinh thần."

Tôi chỉ à một tiếng, tên chết tiệt không có việc gì thì tốt! Về phần Đạo sĩ thối kia, cho đáng đời! Thằng cha kia không biết tốt xấu, còn muốn đùa giỡn tính mạng của người khác để đạt tới dã tâm trường sinh bất lão của mình, lần này gây ra chuyện lớn rồi, tự đem mình chơi đùa cho chết, hừ, loại người này chính là đúng người đúng tội, chết một trăm lần đều không đủ trả nợ.

Ninh Nghi vẫn luôn yên lặng không tiếng động ở bên cạnh, cầm cái hòm thuốc tới, muốn băng bó vết thương cho Dương Mặc.

Dương Mặc chỉ khoát khoát tay nói: "Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, bản thân tôi sẽ tự xử lý được! Cô yên tâm, tôi không còn là đứa trẻ nữa, không yếu ớt như vậy."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý!

Dương Mặc không có ý gì khác, chỉ là anh ta không muốn khiến cho Ninh Nghi lo lắng cho anh ta, mà vết thương ở trên cổ tay anh ta cũng nhanh chóng khép miệng lại.

Thấy cảnh này, Ninh Nghi chỉ cười gật gật đầu, lúc để hòm thuốc xuống, tôi thấy được đáy mắt cô ta lóe lên sự cô đơn và bi thương.

Dương Mặc lớn lên, đã không còn cần Ninh Nghi bảo vệ, theo đó sức mạnh của anh ta cũng không ngừng lớn mạnh, cũng là lúc nên rời đi.

Tình trạng thương tích của tên chết tiệt cũng không có nghiêm trọng giống như tôi tưởng tượng, nỗi lo lắng trong lòng cũng được buông xuống hoàn toàn.

Sau khi bản án của nữ quỷ kết thúc, Đặng Văn Nhi và Chương Linh Linh chia tay nhau trở về thu dọn tất cả đồ đạc trong nhà, hoàn toàn dọn ra khỏi nơi này.

Căn phòng của Chương Linh Linh đã từng có người chết, tôi liền sắp xếp Ninh Nghi và Dương Mặc ở căn phòng của Đặng Văn Nhi, thêm nữa cũng là vì căn phòng kia khá lớn, đồ dùng trong nhà cái gì cũng đầy đủ, ở sẽ thoải mái hơn.

Từ lúc mới bắt đầu, tôi đã có một trực giác, Ninh Nghi và Dương Mặc chắc hẳn là vẫn luôn ngủ chung giường với nhau!

Dương Mặc nhìn giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng trên thực tế anh ta chính là một con rồng, hai người cùng ngủ ở trên một cái giường, ha ha, chắc là chỉ là ngủ không thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì! Đúng, chắc chắn sẽ không, nhưng không biết sao, khi tôi bảo bọn họ ngủ cùng nhau, bọn họ đồng ý một cách vô cùng tự nhiên, nhưng trong đầu tôi lại có một suy nghĩ đen tối, cảm thấy hai người bọn họ có chút chuyện gì đó?

Tôi tắm rửa xong, phát hiện hai anh em Thanh Minh cũng chưa rời đi, mà giống hai ông thần giữ cửa bảo vệ phòng ngủ của tôi.

Vừa lau tóc còn ướt vừa lên tiếng chào hỏi bọn họ, sau đó đi vào trong phòng!

Tên chết tiệt vẫn yên lặng nằm ở đó, tôi nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh anh, phát hiện anh không có vết thương bên ngoài nào, chẳng lẽ là bị thương ở bên trong?

Lâu như vậy vẫn chưa chịu tỉnh lại!

Tôi leo lên giường, nằm ở bên cạnh anh! Hiện tại anh bị thương, tôi phải cố gắng trông nom anh!

"Tên kia, anh phải nhanh chóng tỉnh lại nha! Tôi sẽ cho anh nghe hí khúc mà anh thích, anh thích thể loại nào vậy?" Tôi nằm ở trên giường nói một mình, tìm mấy bài hí khúc, phát hiện ra có rất nhiều, cũng không biết anh thích nghe bài gì, tìm ngẫu nhiên một đoạn ngắn, bật loa lên.

Âm thanh phát ra có chút lớn, ở trong đêm yên tĩnh phát ra vô cùng chói tai, tôi lập tức giảm âm lượng, đặt vào bên tai tên chết tiệt, sau đó xoay người ngủ thiếp đi.

Tên chết tiệt một phút còn chưa tỉnh lại, tôi một phút cũng không an tâm! Thế nhưng, thời gian vẫn phải trôi qua, coi như tôi mở to mắt thức đến khi trời sáng, cũng sẽ không thay đổi được sự thật hiện tại. Trước mắt chính là phải cố gắng bồi dưỡng đủ tinh thần, chuyện lớn thế nào, cũng có thể xử lý được.

Không biết có phải bởi vì nằm ở bên cạnh tên chết tiệt hay không, khi tôi gối vào gối đầu Chu Công luôn luôn đến tìm tôi liền, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe được tiếng tên chết tiệt đang nói chuyện!

"Cái loa rách nát gì đây, khó nghe muốn chết!"

Tôi đang nằm mơ sao?

Gắng sức mở mắt ra, tôi sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà! Bỗng nhiên ngồi bật dậy chớp chớp mắt, nhìn thấy tên chết tiệt vẫn đang nằm ở kia không nhúc nhích!

"A, hóa ra là tôi nghe nhầm rồi ư! Anh ấy bị thương nặng như vậy, sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy được!"

Cảm xúc khó chịu lập tức dấy lên ở trong đầu, đắp lại chăn cho anh, tôi xoay lưng lại vẻ mặt đau thương nằm xuống đối diện với cửa sổ, trong lòng cầu nguyện, ngày mai lại có thể nhìn thấy tên kia nhảy nhót tưng bừng.

Vừa nhắm mắt lại, cảm giác mình bị một đôi bàn tay to lớn kéo qua, bị người ở phía sau ôm vào trong ngực thật chặt, hơi thở của tên chết tiệt lập tức tràn vào trong lỗ mũi, tôi hoảng sợ từ trên giường nhảy dựng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK