Chương 150:
Vừa mừng vừa sợ lại vô cùng tức giận chỉ vào anh gào lên: "Giả chết có vui không? Còn sống nói ra hai tiếng sẽ chết sao?"Quỷ Vương Dạ Quân đứng lên, một tay anh giữ ở cổ của tôi, ngón tay lạnh như băng cọ xát ở trên da thịt: "Lá gan thật đúng là càng ngày càng lớn, ngoài miệng cả ngày dính câu chết, vậy ta liền thành toàn cho em, ban thưởng cho em một kiểu chết vặn gãy cổ, như thế nào?"
Phản ứng đầu tiên chính là âm thanh giòn nứt 'Răng rắc' kia, lúc đó anh vừa vặn gãy cổ người đàn ông kia, tôi không hề muốn phải nghe lại cái âm thanh 'Răng rắc' đó chút nào: "Không muốn! Tôi chỉ là tức giận anh không lên tiếng, sau này sẽ không như thế nữa!" Tôi thức thời làm ra dáng vẻ yếu đuối, vừa rồi cũng không muốn thật sự mắng anh, chủ yếu do quá nôn nóng, người tài hay khó tự kiềm chế.
Chỉ vào tim tên chết tiệt, dù sao tôi cũng không biết anh bị thương ở chỗ nào, bộ phận quan trọng nhất của con người chính là trái tim mà, cho nên tôi liền chỉ vào chỗ đó hỏi: "Chỗ này của anh thực sự khỏe rồi hả? Thanh Minh nói, uống máu của Dương Mặc, anh sẽ không sao nữa, thật là khỏe không?"
Tên chết tiệt nhìn chằm chằm phần cổ trần trụi trắng nõn ở bên ngoài của tôi, ánh mắt kia giống như quỷ hút máu đang nhìn thấy máu nóng!
Cảm giác được ngón tay lạnh buốt của anh từ cái cổ trượt xuống ngực, tên chết tiệt mang theo giọng nói khàn khàn nói: "Vậy thì thử một chút xem!"
Tôi ngất!
Vừa tỉnh lại, liền bắt đầu nghĩ đến chuyện không đứng đắn, không mang theo dạng này!
Ngón tay tên chết tiệt giống như một con rắn chạy khắp trên người tôi, tôi muốn giãy dụa, nhưng sợ phía dưới lộn xộn làm anh bị thương, cho nên đành phải tùy ý anh định đoạt, nhưng nhớ tới bên ngoài còn có hai ông thần giữ cửa, tôi không thể không mở miệng nhắc nhở anh: "Đã bị thương thành như vậy, còn muốn làm chuyện này, thật sự là chịu thua anh! Thanh Minh Viêm Hoàng còn đang bảo vệ ở bên ngoài đấy!"
Tên chết tiệt cong môi lên, ngón tay của anh cũng không vì lời nói của tôi mà dừng lại, chỉ về phía cửa nói: "Các người có thể trở về, bản tôn đã không có gì đáng ngại nữa."
Hai anh em ở cửa đáp một tiếng, sau đó không có tiếng động gì nữa!
Quần áo!
Tên chết tiệt cởi quần áo ra tương đối thuận lợi, hoàn toàn không nhìn ra được anh giống với người đang bị thương nặng. Trước đó anh nằm ở đây vẫn không nhúc nhích giống như đã chết vậy, làm tôi bị dọa lo lắng gần chết. Anh vừa tỉnh lại thì nhảy nhót linh hoạt, trong đầu đã nghĩ tới chuyện này. Trước đây tôi lo lắng cho anh làm gì chứ?
"Anh đấy! Có thể yên tĩnh một chút không? Đừng thấy vết thương vừa đỡ đã làm ầm ĩ! Anh thật sự không sao chứ? Cũng đừng để đến lúc đó nhất thời dùng sức lại rách miệng vết thương ra, lại tổn thương đến chỗ đó đấy." Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh.
Tên chết tiệt nhìn chằm chằm vào tôi không nói tiếng nào, khi tôi đang muốn hỏi anh làm sao thì cơ thể anh khẽ lắc lư vài cái, ngã về phía tôi.
Tôi dùng vai đỡ người anh. Tên chết tiệt đột nhiên ngã xuống dọa tới hồn tôi cũng muốn bay mất! Sẽ không phải thật sự bị tôi nói trúng, lòng háo sắc dâng trào nên tổn thương tới tim phổi đấy chứ! Đáng đời!
Tôi đẩy tên chết tiệt vài cái nhưng không đẩy nổi, anh thật là nặng! Tôi không thể làm gì khác hơn là đưa tay xuống dưới nách của anh, ôm lấy cơ thể anh chậm rãi quay về trên giường. Sau khi đắp chăn cho anh xong, tôi mới vỗ vào mặt anh hỏi: "Ông già? Ông già, anh có nghe được tôi nói chuyện không?"
Tên chết tiệt không trả lời tôi, lại bất động và không nói gì giống như lúc vừa được mang về vậy. Nước mắt tôi liền rơi xuống. "Này, tên chết tiệt, anh đừng dọa tôi! Anh đừng đùa nữa, nhanh dậy đi! Bọn họ đều đi rồi, lúc này anh đừng chết ở đây đấy, tôi thật sự không có cách nào cứu anh đâu."
Tên chết tiệt vẫn không hé miệng! Tôi đẩy anh vài cái, nghĩ đến Dương Mặcở nhà bên cạnh, máu của anh ta có thể cứu người, vì vậy tôi lau nước mắt muốn nhảy xuống giường tìm anh ta qua giúp đỡ!
Tôi vừa đi dép đã bị người ta kéo cánh tay lại. Khi quay đầu nhìn, tôi liền thấy tên chết tiệt ngồi đang yên lành ở đó. Anh chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: "Em sợ ta chết à?"
Tôi bị đùa bỡn!
Cảm giác này thật sự rất không tốt!
"Đương nhiên! Nếu anh thật sự chết ở chỗ của tôi, xuống phía dưới tôi lại hết đường chối cãi, bởi vậy mà tôi bị đánh xuống địa ngục thì chẳng phải rất gặp xui xẻo sao?"
"Nói thật?"
Bầu không khí lập tức thay đổi! Tôi có chút tức giận nhưng không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ im lặng mấy giây sau đó yếu ớt nói: "Không nói cho anh biết!"
Tên chết tiệt giơ tay lên, tôi cho rằng anh muốn đánh tôi, kết quả anh chỉ búng mạnh một cái ở trên đầu tôi. Tôi đau tới mức nước mắt tuôn ra như gió bão. Anh hất cằm lên, tương đối tự tin nói: "Nói hay không cũng chỉ có một kết quả thôi! Ta chết, em cũng không sống được! Bản tôn muốn em phải chôn cùng ta!"
Tôi cười rộ lên, nước mắt lưng tròng. "Xấu xa! Anh đã chết hết nghìn năm, bị chết triệt để như vậy mà còn chôn cái rắm à! Cho dù có, chắc hẳn bây giờ ngay cả thi thể xương cốt cũng chưa chắc đã tìm được! Anh muốn chết, tôi nhiều lắm chỉ tính là quả phụ canh giữ cho anh thôi."
Tên chết tiệt lập tức đi tới trước mặt của tôi, dùng trán tì lên đầu tôi, cười tủm tỉm nói: "Được!"
Bầu không khí thay đổi quá nhanh, từ nhiều lần yên tĩnh sắp chết đến bây giờ cả phòng đầu màu hồng ái muội, chỉ là sự khác nhau giữa một suy nghĩ của người này.
Đôi môi chợt bị hôn lúc nặng lúc nhẹ, chờ tới lúc tôi hơi hé đôi môi, tên chết tiệt mới bắt đầu dần dần hôn sâu hơn, nhưng vẫn rất tỉ mỉ chờ tới lúc tôi mở hàm răng ra, anh mới nâng mặt tôi lên. Ở trong một nụ hôn dài và sâu này, đầu lưỡi hai bên dây dưa cùng một chỗ, cảm nhận hơi thở của đối phương, không ai muốn buông người kia ra.
Tình sâu khó có thể kìm chế! Tôi cảm thấy những lời này dùng vào lúc này thì chẳng còn gì tốt hơn.
Khi hai bên đều thích ứng được với đối phương, tôi ngẩng đầu lo lắng hỏi: "Anh thật sự không có việc gì chứ?"