#BooMew
Sáng hôm sau.
Tư Noãn Noãn dần dần lim dim mở mắt dậy, hai lòng bàn chân tuy có đau nhưng ổn hơn chút ít rồi. Đang định ngồi dậy, thì cửa phòng bị mở ra. Tư Noãn Noãn nhìn theo khe cửa dần dần mở ra, Aley nhẹ nhàng bước vào, vừa thấy cô tỉnh.
Aley khẽ câu môi lên.
" Sáng tốt lành. "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra một chút, cũng đáp lại.
" Sáng tốt lành. " đây là lần đầu tiên có người chúc buổi sáng với cô, môi Tư Noãn Noãn khẽ câu lên, đây là cuộc sống thường ngày của những người ở chung sao? Thật thích.
Cô chưa từng. . . chưa từng trải qua cái cảm giác khi bạn bè hay người nhà nói với cô " Sáng tốt lành. ' lúc còn đi học, vì không muốn đối nghịch Tư Chân Châu nên đa số những người từng chơi thân với cô đều tách cô ra. Họ thà bỏ mặc cô, chứ một câu hay một từ họ cũng không dám nói ra. Tư Noãn Noãn thật cảm thấy bình thường, vốn dĩ cô cũng không còn ai, vậy thì cứ cô đơn thôi, cũng chả chết được. Bây giờ nghĩ lại, cô bỏ đi quá nhiều thứ tốt đẹp của cuộc đời.
Aley nhìn Tư Noãn Noãn thất thần hồi lâu khẽ nói.
" Chị có dậy được không? "
Aley để ý, thấy lòng bàn chân của Tư Noãn Noãn vẫn còn đỏ lên, vài chỗ phồng đã xẹp xuống chút ít.
Tư Noãn Noãn gật đầu một cái, mặt không cảm xúc đứng dậy.
Không phải không đau, nhưng đây không phải lúc cô than đau, với lại chút vết thương này có nhằm nhò gì, lúc trước chân bị gạch sâu như thế còn phải đi làm việc đấy thôi.
Aley hai mắt trừng to không tin được, nhưng sau đó mới khẽ nói.
" Chị tranh thủ, xuống dưới gặp cậu chủ đi. Cậu ấy dặn khi nào chị dậy thì đi xuống. "
Tư Noãn Noãn mày hơi hơi nhíu, không nói nhiều, đi thẳng vào nhà vệ sinh, ở trong đó vệ sinh cá nhân sơ qua rồi đi xuống dưới lầu.
••••••
Lê Bá Sâm từ sáng như mọi khi đã ngồi ở dưới phòng khách như ông hoàng. Chính là hôm nay trên ban ngoài tách cà phê ra còn có thêm nhiều hơn là vài tờ giấy. Không những thế Phỉ Vô Dư hôm nay cũng đến sớm.
Tư Noãn Noãn nhẹ nhàng bước xuống, đi đến trước mặt Lê Bá Sâm gọi một tiếng.
" Cậu chủ. "
Lê Bá Sâm ngồi đó nheo mắt nhìn Tư Noãn Noãn, cái gì cũng không nói. Đợi một lúc lâu, anh mới mấp máy môi nói.
" Cô ngồi xuống đi. "
Tư Noãn Noãn khẽ động, không nhanh không chậm ngồi xuống đối diện với Lê Bá Sâm, Lê Bá Sâm lại nói.
" Cô đọc cái này đi. Nhìn xem có cái gì chưa thỏa đáng thì thêm vào. "
Tư Noãn Noãn không biết tại sao, tay cô tự nhiên run rẩy, khẽ đưa tay lên cầm chặt tờ giấy trước mặt đọc.
Nội dung. . .
" HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN
Bên A ông : Lê Bá Sâm. Bên B bà : Tư Noãn Noãn.
Tuổi : 30 / 20.
Sẽ kết hôn vào ngày 30.1 năm xxx, cuộc hôn nhân này chỉ dựa trên giấy tờ và bản hợp đồng này.
Yêu cầu: Bên A và B phải tuân thủ đúng nghĩa vụ của hai bên, cũng như quyền lợi của người chồng hoặc người vợ. Bên A nói bên B phải nghe theo, không thể làm trái cũng như than vãn. Tóm lại bên A sẽ là người chủ đạo.
Phòng ngủ sẽ được tách riêng sau khi thân mật và không có bất kì hành vi nào nghiêm cấm việc người chồng nên làm. . . ngoài ra.
Bên B không được công khai mối quan hệ vợ chồng ra ngoài. Bên B có quyền đi làm đi học. Bên A sẽ không can thiệp tới.
Bản hợp đồng sẽ bị hủy sau 5 năm. Sau 5 năm bên B có quyền rời khỏi bên A.
Lưu ý: Không được mang thai cũng như lén lút mang thai.
Quyền lợi sau khi ly hôn :
Bên A sẽ chuyển cho bên B số tài sản nhất định : 2 biệt thự Xx và Xxxx ở Xxxx và một số tiền kha khá đủ cho bên B sinh hoạt cả đời.
Mặc khác nếu bên B không muốn ly hôn mà không có sự đồng ý của bên A thì bên B sẽ chịu hậu quả thích đáng cũng như không nhận được một xu nào.
Kí tên :
Ông: Lê Bá Sâm.
Bà: . . . "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra, cái quái gì thế? Tại sao lại có bản hợp đồng ở đây? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nhìn ra ánh mắt mờ mịt của Tư Noãn Noãn, Lê Bá Sâm khẽ nói.
" Cô phải kí vào đó, ngày mai 30.1 chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, mày nhíu chặt.
" Tại sao phải là tôi? " anh ta có điều kiện như vậy, biết bao nhiêu người sẽ đồng ý, vì sao phải chọn cô.
" Bởi vì cô sinh đẹp, cô cần được tự do trong ngồi nhà rác rưởi kia mà đúng không? " Lê Bá Sâm nhìn thẳng Tư Noãn Noãn nói.
Tư Noãn Noãn gật đâu một cái, Lê Bá Sâm lại nói.
" Nên tôi mới đưa cô đi. Dù sao tôi cần vợ! Còn cô cần tự do, chúng ta chẳng qua là giúp đỡ nhau thôi. Không ai nợ ai. "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra, cái gì cũng không nói. Không phải không muốn, mà là không thể, cô không muốn. Làm trâu làm ngựa ra sao cũng được, cô cũng không muốn làm vợ. . . của người cô không yêu.
" Tôi. . . tôi từ chối được không? " khó khăn lắm mới lấy được can đảm nói ra, nhưng đáp lại Tư Noãn Noãn là giọng cười trào phúng của Lê Bá Sâm.
" Được. Vậy thì cô cũng về lại Tư Gia đi. "
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com