#BooMew
Lê Bá Sâm hung hăng kéo Tư Noãn Noãn vào phòng ngủ, lại quăng mạnh cô xuống giường không thương tiếc, cửa đóng chặt lại.
Anh lại nhìn Tư Noãn Noãn, nhìn từ trên xuống dưới môi khẽ câu lên cười quỷ dị.
Tư Noãn Noãn cả người run rẩy sợ hãi, Lê Bá Sâm trong mắt cô lúc này như một con ác quỷ đội lốt người chứ không phải là người mà cô biết, tuy giọng điệu lạnh nhạt khinh người nhưng anh ta lại không như bây giờ, cả người toát ra vẻ quỷ dữ. . .
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, nhìn như ánh mắt của con sư tử khi nhìn thấy con mồi đang cố vùng vẫy khỏi cái chết. Anh nheo mắt nguy hiểm đứng đó nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu, nhẹ nhàng bước về phía Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn càng lùi ra sau, Lê Bá Sâm càng bước nhanh tới phía trước.
Tư Noãn Noãn lùi lùi mãi hết chỗ mà lùi, cô chỉ biết túm chặt quần áo chính cô mà nhìn Lê Bá Sâm, Lê Bá Sâm khẽ nói.
" Cô muốn tự nguyện hay chính tôi cưỡng bức? " không phải quan tâm cô hay gì hết. Anh chỉ không muốn lần đầu của cô lại phải chịu cảnh cưỡng bức thôi.
Tư Noãn Noãn lắc đầu khẽ nói.
" Xin...xin anh. . . có thể không. . . không như vậy không? " cô không muốn, thật lòng cô không muốn. . . không muốn thứ quý giả phải mất đi trong tay Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Tư Noãn Noãn, môi khẽ câu lên không nói nhiều tiến lên đè mạnh cô xuống giường, quát lên.
" Cô nghĩ tôi sẽ buông tha cô dễ dàng như vậy sao? Tư Noãn Noãn, cho dù hiện tại cô trong có vẻ như có giá trị nhưng đừng có mà ảo tưởng quá nhiều, cô chỉ là một món hàng chính người cha ruột của mình bỏ đi thôi. . . cô quên mất chuyện bản thân cô là người hầu ở trong nhà đó rồi sao? Hay cô quên chính cô bị họ bắt bán cho tôi để đổi lấy Tư Thị? "
Tư Noãn Noãn run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống, quát lên.
" Anh bắt tôi nhớ lại. . . hiện tại chính anh cũng đâu khác gì bọn họ xem tôi là cỏ rác. . . "
" Haha. . . cô quên rồi sao? Cỏ rác vĩnh viễn là cỏ rác. . . cô nghĩ mình như vịt đen hóa thành thiên nga sao? "
Lời nói vừa dứt, Lê Bá Sâm không đợi Tư Noãn Noãn nói bất cứ câu gì nữa, hung hăng xé hết toàn bộ quần áo trên người cô, mặc cho Tư Noãn Noãn có kịch liệt giẫy giụa xin tha thì Lê Bá Sâm vẫn không có một chút gì gọi nhẹ nhàng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp không góc chết kia, lại nhìn nước mắt lã chã tuông ra, môi anh khẽ câu lên cúi xuống hung hăng cắn mạng vào miệng Tư Noãn Noãn, cắn như thể muốn môi cô đứt ra, cắn đến khi trong môi Tư Noãn Noãn ứa ra máu, Lê Bá Sâm mới buông ra lại cúi xuống liếm sạch hết toàn bộ máu của cô. Anh không cần cô có chấp nhận hay không nhưng một khi đã bước vào Lê Gia này sẽ không có chuyện rời đi, sau đêm nay, dẫu có chấp nhận hay không? Thì cô cũng là của anh. . . và sẽ không. . . không bao giờ rời khỏi anh. . .
Buông môi Tư Noãn Noãn ra, Lê Bá Sâm nắm chặt đôi tay đang cố giẫy giụa của cô lại, lại hung hăng cắn xuống da thịt cô, nhưng vết cắn từ cổ lại kéo xuống đầu vú. . . ở trên ngọn đồi cao đó, Lê Bá Sâm hung hăng cắn mạnh xuống, mặc cho cô đau đớn ra sau. . .
Tư Noãn Noãn giẫy giụa kịch liệt, hai mắt vô hồn mà nước mắt vẫn cứ tuông. . . Người ta nói, đêm đầu tiên cần phải nhẹ nhàng, cần trao cho người cô yêu . . . nhưng . . . nhưng hiện tại. . . không phải như vậy.
Tư Noãn Noãn có giẫy giụa có la lớn ra sao cũng vô ít. . . chẳng ai nghe. . . chẳng ai đến giúp cô cả, sự tuyệt vọng hôm nay lớn hơn trước kia gấp trăm ngàn lần mười mấy năm qua. . . có nổi đau nào bằng nổi đau này. . . không tình yêu. . . lại không chỗ dựa. . . không một người che chở. . . cô đang bị anh cưỡng bức. . . Lê Bá Sâm làm những việc này. . . cũng đồng nghĩa với việc coi thường khinh rẻ cô. . . cô. . . cô chỉ là cỏ rác thôi sao?
Cô muốn tự do. . . muốn một cuộc sống như bao người. . . nhưng . . . tại sao. . . tại sao cho cô cơ hội thoát ra căn nhà rác rưởi đó. . . lại đẩy cô vào tình cảnh này. . .
Những đau đớn từ những vết cắn truyền đến, cả người Tư Noãn Noãn đầy rẫy nhưng vết xanh xanh tím tím đáng sợ, Lê Bá Sâm cứ như một con dã thú hung hăng cắn lấy con mồi.
Đôi bàn tay tham lam của anh đưa xuống cửa động, không nhẹ nhàng như bao người đàn ông khác khi lần đầu khai phá cửa động, anh chỉ lướt qua nơi đó, khiến cô vừa khóc lại vừa run rẩy hoảng sợ.
Môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên nói.
" Miệng thì nói không nhưng rõ ràng là cô cũng thích mà đúng không? " lời nói vừa dứt, ngón tay nhanh chóng đưa vào không báo trước, Tư Noãn Noãn la lên " Á. "
Trong đầu cô lúc này chỉ toàn đau và đau thôi. . . ngoài ra cô chả cảm thấy gì. . . ngón tay không ngừng ở bên trong muốn đi vào sâu hơn mặc cho cô xin tha như thế nào Lê Bá Sâm vẫn đem ngón tay ra vào nơi đó.
Nhìn Tư Noãn Noãn khóc một lúc, Lê Bá Sâm khẽ quát lên.
" Cô nghĩ chỉ như vậy sao? Tại đây là lần đầu của cô, dù chán ghét đồ bỏ ra sao tôi cũng không muốn làm hư nó ngay. . . cái gì cũng vậy. . . ít nhất xài vài lần rồi bỏ cũng chả muộn. . . "
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com