Mục lục
Thần Y Ngốc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Hoàn toàn phản kích




“Đúng vậy!” Phong Lăng Vân có chút tức giận trả lời, hắn không tin nữ nhân này có thể nhìn ra được cái gì, hẳn chỉ là muốn kiếm cớ đi.
“Ồ.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, hết sức khách khí, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm là nàng đang chột dạ. Môi đỏ mọng cử động lần nữa, tiếng nói càng nhẹ thêm vài phần: “Vừa rồi Phong công tử có nói, mặt của lệnh muội bị hủy đi, chữ “hủy” có phải nói rõ là không có cách nào trị liệu hay không?”
Phong Lăng Vân ngẩn người, lúc này cũng có chút hoảng hốt, thậm chí có chút hiểu rõ dụng ý của Mạnh Phất Ảnh nhưng vẫn thấp giọng đáp: “Đúng.”
Nếu giờ phút này hắn nói mặt Lam Nhi có thể cứu chữa, như vậy lấy thế lực Mạnh gia cùng với sự bảo vệ của Hoàng Thái Hậu căn bản không thể làm gì được nữ nhân này. Như vậy mọi chuyện Lam Nhi làm đều sẽ bị uổng phí.
Đến nước này Lam Nhi không còn đường lui, hắn cũng không có đường lui.
Mạnh Phất Ảnh vẫn mỉm cười, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Phong Ngữ Lam, ánh mắt dừng lại trên miệng vết thương ở mặt nàng ta, sau đó, môi đỏ mọng từ từ khẽ mở, từng chữ từng chữ , từ từ nói: ” Vết thương trên mặt Phong Ngữ Lam, dài chín ly, đao rạch là từ góc độ nghiêng tính vào. Nhìn tuy rằng thấy kinh người nhưng ngay cả gân cốt cũng không hề bị thương tổn. Nếu chịu trị liệu sẽ không lưu lại vết sẹo, huống chi Phong công tử còn dùng thuốc tốt nhất.”
Khi nàng ở hiện đại, hàng năm làm phẫu thuật đến đếm không hết, vết thương nhỏ như vậy mà bọn họ ngây thơ nghĩ là có thể che dấu để lừa được nàng sao ?
Lời của nàng vừa nói ra, trong đại sảnh, mọi người đều kinh sợ, đặc biệt có vài vị thái y danh tiếng càng kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ dù cho có kiểm tra tỉ mỉ cũng chưa chắc có thể chuẩn xác nói ra như thế, nàng chỉ quét mắt liếc nhìn một cái thôi mà ….?!
Không có khả năng, nhất định là nàng ta đoán… nhất định…, kỳ thực đại đa số mọi người ở đây đều phỏng đoán như vậy.
Nhưng ngữ điệu tại sao lại nghe có vẻ rất thông thạo , rất tự tin như thế… ?
Phong Ngữ Lam cùng Phong Lăng Vân hoàn toàn cứng người.
“Phong công tử, ta nói đúng không?” Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lại nhìn về phía Phong Lăng Vân, vẫn nhỏ giọng hỏi.
Mắt Phong Lăng Vân chớp lên, nắm lấy tay Phong Ngữ Lam, đột nhiên có chút không khống chế nhẹ run một chút, trong lúc nhất thời không còn gì để đáp lại.
Trong lòng hoàn toàn bị rung động, nữ nhân này làm sao có thể biết điều đó?
Sự trầm mặc của trong mắt hắn mọi người thấy liền hiểu được, lời nói của nàng hết sức chính xác, chính xác đến nổi làm cho Phong Lăng Vân không có nửa phần cơ hội để phản bác.
Hoàng Thượng đầu lông mày hơi nhíu, hắn lúc này không chỉ đơn thuần là chờ mong mà còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mạnh Vân Thiên theo bản năng cũng cả kinh , mặc dù ông biết bây giờ Phất nhi thay đổi , trở nên rất thông minh, nhưng cũng không nghĩ ra nàng lại biết những điều này. Hơn nữa tại sao nàng chưa tra xét cái gì đã nói chính xác như vậy?
Bạch Dật Thần mắt thẳng tắp nhìn nàng, tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy rung động, nàng bây giờ thật khiến y ngoài ý muốn, nghĩ đến mấy ngày hôm trước mẫu thân từng nói với y về chuyện thành thân, trong lòng không hiểu sao lại thêm vài phần xúc động.
Hiên Viên Diệp ngón tay thon dài gõ một cái trên mặt bàn, khóe môi lại nở một nụ cười khẽ như có như không.
Mắt Mạnh Phất Ảnh nhìn thẳng về phía Phong Lăng Vân , lạnh lùng nói : “Phong công tử là Ngự y có tiếng trong hoàng cung , thế mà lại nói với Hoàng Thượng vết thương như thế không thể chữa trị đượct, không hiểu là có ý gì đây ~ “
Giờ phút này trong tiếng nói của nàng rõ ràng có thêm vài phần lãnh ý.
Lần trước, hắn thấy chết không cứu, làm hại Mạnh Phất Ảnh mất đi tánh mạng, lần này, biết rõ là Phong Ngữ Lam giở trò quỷ vẫn giúp đỡ để hại nàng.
Nàng tuy rằng không thích gây chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người khác khi dễ.Nàng có ân báo ân, có oán báo oán, lần này nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phong Lăng Vân như vậy đâu.
Hoàng Thượng mắt đột nhiên trầm xuống, khi nhìn về phía Phong Lăng Vân trong sự âm trầm còn thêm vài phần tức giận, câu nói của Mạnh Phất Ảnh đủ hủy đi tất cả địa vị của Phong Lăng Vân ở trong cảm nhận của Hoàng Thượng.
Thân là Hoàng Thượng cao cao tại thượng há có thể dễ dàng tha thứ cho người đã lừa gạt mình?
Phong Lăng Vân bắt đầu không ngừng lo lắng, gần vua như gần hổ, hắn ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng đã mấy năm làm sao có thể không rõ phương diện mạo hiểm này, hắn biết sự nỗ lực cùng huy hoàng có được của bản thân mình nhiều năm qua đã hoàn toàn mất hết.
Nhưng giờ khắc này, hắn cũng tuyệt đối không thể để muội muội của hắn xảy ra cơ sự gì được, không thể để Phong gia bị tội. Dù trong lòng biết rõ là sai còn cứng rắn kiên trì tới cùng, hai mắt trầm xuống ác độc nói: “Ngươi cố ý đả thương người, cho dù vết thương trên mặt Lam Nhi có thể chữa trị thì ngươi cũng khó trốn tránh, hiện giờ hung khí còn ở trong tay ngươi, chứng cớ vô cùng xác thực, mặt Lam nhi không thể tự nhiên bị thương.”
Giờ phút này đao còn ở trong tay nàng, hắn chỉ có cắn nàng chết mới cứu được Lam Nhi, cứu được Phong gia.
“Ha ha…” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên khinh thường cười ra tiếng, ngón tay thon dài, trắng trẻo hơi vươn ra đem tiểu đao tinh xảo bày trong bàn tay.
Nàng nguyên bản không muốn chỉnh người ta thừa sống thiếu chết, nhưng người khác lại không chịu dừng tay mà cứ tiếp tục ép nàng, nàng cũng không có biện pháp đành phải phụng bồi đến cùng thôi.
Một kích nữa thôi là chân tướng liền rõ ràng, chỉ sợ có rất nhiều người không có cơ hội quay người.Nàng đã cho bọn hắn cơ hội mà không biết trân trọng, kế tiếp cũng không trách được nàng.
Nghe được tiếng cười khẽ của Mạnh Phất Ảnh, mọi người giật mình, đối mặt với sự chất vấn của Phong Lăng Vân, vì sao nàng còn có thể cười thoải mái như vậy?
Có vài người nhìn tiểu đao trong tay nàng không khỏi kinh ngạc, đao kia…
“Ta nghĩ ở đây này hẳn là có người biết cây đao này đến từ đâu?” Tiếng nói khinh đạm của nàng lại truyền đến, giờ phút này không còn ai nhìn đến Phong Lăng Vân.
Cây đao này từ giây phút nàng nắm trong tay cũng biết nó đến từ đâu. Mấy ngày trước khi nàng ở trên đường thấy được đao này, đã vô cùng kinh ngạc vì sự sắc bén cùng tinh xảo của nó, có thể so sánh cùng với đao phẫu thuật ở hiện dại nàng từng dùng.
Lúc ấy nàng đã muốn mua nhưng giá thật sự quá kinh người, nàng không có nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa lúc ấy lão bản có nói, cây đao này là dùng một khối đá ngàn năm khó có được tạo thành, hết sức trân quý, tổng cộng chỉ có hai thanh.
“Ta biết, là từ thế gia chế tạo binh khí nổi danh nhất kinh thành, Lý gia. Ta cùng với Lý Ngọc có chút giao tình, trước đó vài ngày, hắn có cho ta xem qua, bất quá hắn nói đao này tổng cộng chỉ có hai thanh, hơn nữa hết sức trân quý, người bình thường mua không nổi .” Một vị nam tử cẩn thận nhìn một chút, sau đó hơi kinh ngạc nói.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh lại khẽ cong lên, nam nhân này trả lời thật đúng lúc.
Mắt hướng Hoàng Thượng, cung kính nói, “Hoàng Thượng, Phất nhi khẩn cầu người cho phép gọi Lý Ngọc đến đây đối chiếu.”
“Hảo.” Hoàng Thượng không hề do dự chút nào, trầm giọng đáp.
“Còn không mau bảo người đi gọi Lý công tử, không thể để cho Phất nhi bị ủy khuất.” Mạnh Như Tuyết nghe vậy, liên tục phân phó người bên cạnh mình. Bộ dáng vì sốt ruột, lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh.
“Chờ một chút.” Mạnh Phất Ảnh lại đột nhiên lớn tiếng hô: “Ta cùng với Phong Ngữ Lam đều là đơn sự, người của Mạnh gia cùng Phong gia tốt nhất không nên đi.”
Nàng sao có thể ngốc đến nổi để cho người của Mạnh Như Tuyết đi , hừ, thực sự coi nàng như đồ ngốc sao?!!
Hai mắt hơi do dự hướng về thị vệ bên người Hoàng Thượng, nếu là người của Hoàng Thượng đi là tốt nhất, chỉ là những người đó đang bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng…
“Tốc Phong.” Vào lúc này, tiếng nói mang theo sự lười biếng đột nhiên vang lên.
“Vâng, điện hạ.” Tốc Phong đi theo chủ tử nhiều năm, tâm tư chủ tử hắn rất nhanh hiểu được, tuy rằng kinh ngạc điện hạ đột nhiên lại quản loại sự tình này, nhưng không hề do dự chút nào , cung kính đáp lời, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Mắt mọi người nhanh chóng nhìn về phía Hiên Viên Diệp vẫn đang từ từ thưởng thức trà, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Vị Vương gia này tại sao lại …?!
Theo tính tình của hắn thì dù trời sập xuống cũng sẽ không để ý tới , hôm nay sao tự dưng lại có hứng ra mặt ?
Thật sự làm cho người ta kinh ngạc …
Gương mặt tuyệt mỹ của Mạnh Như Tuyết chỉ trong nháy mắt mà thay đổi đến mấy lần…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK