Mục lục
Thần Y Ngốc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Đón Xe




“Bọn họ xâm nhập các viện của Phất nhi, đuổi nhưng cứ không chịu đi ~~ .” Môi đỏ mọng khẽ mở, trong thanh âm khinh đạm có vài phần vô tội, có vài phần bất đắc dĩ, nhưng không mang nửa điểm xin lỗi, chớ đừng nói chi là có ý nghĩ hối hận.
Lời nói không chút nào che dấu, không phải giải thích mà chính là trần thuật, có vẻ như đang nói đến một chuyện không có gì quan trọng.
Hiên Viên Phàm cùng Hiên Viên Trần ngây người, mặt đều kinh ngạc đến bất khả tư nghị [1]
Một lúc sau nàng lại lần nữa bổ sung thêm: “Không phải chó mà là Tuyết Nhi.” Lời nói lần này cũng cực kì cố chấp, nhất quyết sửa lại cho đúng, Tuyết Nhi là Thần cẩu Trung Hoa, sao có thể khiến cho nó chịu ủy khuất.
Thanh Trúc đứng ở sau lưng nàng khóe môi lại nhịn không được mà giật giật mấy cái, nàng đã lĩnh giáo qua tài nghệ nói chuyện của chủ tử, nhưng lần này vẫn là hoàn toàn hết chỗ nói rồi, chủ tử giải thích như vậy thật là làm cho người ta…
Hoàng Thái Hậu ngẩn người, trong lòng cũng có chút buồn cười, nha đầu này nói chuyện thật thú vị hết sức.
Hiên Viên Diệp con ngươi khẽ nâng lên, nhìn về phía nàng.
Giờ phút này nàng đứng bên cạnh Hoàng Thái Hậu, đôi mắt cụp xuống trông vừa nhu thuận lại hiền thục.
Nhu thuận? Hiền thục?
Khi nàng cố chấp nói dùng Tuyết Nhi để đuổi ngưởi mà không phải chó có thể xem là nhu thuận sao?
Hiên Viên Diệp đầu lông mày hơi nhếch nhẹ.
Hoàng Thái Hậu khi chuyển mắt bắt được vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt đó của Hiên Viên Diệp, lập tức trong mắt ẩn chứa một tia hoang mang khác thường.
“Diệp tiểu tử lúc đó lại hơi nhướng mày?” Sau khi Hiên Viên Diệp cùng những người khác rời đi, Hoàng Thái Hậu thấp giọng nói, trong thanh âm có sự ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc lại ẩn dấu nhiều hơn sự cao hứng , mải suy tư về điều đó không biết là mình đang lầm bầm lầu bầu, hay là trò chuyện với Mạnh Phất Ảnh.
Diệp nhi luôn rất bình tĩnh và trầm ổn, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều có thể xử sự không sợ hãi, cho dù là trời sập xuống, chỉ sợ sẽ không nhíu mày một cái nào.
Nhưng vừa nãy , khi Diệp nhi nhìn về phía Ảnh nha đầu lại hơi nhíu mày. Tuy rằng rất nhanh, thoáng qua thôi nhưng vẫn bị bà nhìn thấy.
Trong mắt Diệp nhi khi nào thì nhìn một nữ nhân như vậy? Hắn luôn không thích nữ nhân tới gần người mình, ngay cả khi Mạnh Như Tuyết làm mọi cách lấy lòng, mọi cách mềm nhẹ, chỉ sợ cũng chưa từng đổi được một cái liếc mắt của hắn.
Lúc vừa rồi, hắn không chỉ nhìn Ảnh nha đầu liếc mắt một cái, mà lại còn hơi nhíu mày, ha ha… hẳn là có chút ý tứ!
Trong các vương gia, Diệp nhi là người xuất sắc nhất, tương lai nhất định có thể làm cho Vương triều Hiên Viên càng thêm vững mạnh.
Bà từ lúc mười lăm tuổi đã vào cung, trước sau được ưu ái rất nhiều, đáng tiếc vẫn không thực hiện được lời hứa sinh hạ Hoàng nhi cho Tiên Hoàng. Tiên Hoàng liền chọn Hoàng tử của tần phi khác đưa làm con thừa tự cho bà, cũng chính là Hoàng Thượng bây giờ.
Bà đối với Hoàng Thượng vẫn luôn yêu chiều, đối với Hoàng tôn, đặc biệt là Hiên Viên Diệp càng thêm yêu thương.
Diệp nhi là đứa nhỏ bà nhìn hắn lớn lên từng ngày, bà hiểu rõ hắn nhất .
“Dạ?” Hoàng Thái Hậu cứ liên tục lầm bầm, Mạnh Phất Ảnh có chút không hiểu, hơi nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Thái Hậu không biết đang suy tư cái gì.
“Không, không có gì.” Hoàng Thái Hậu hoàn hồn, rất nhanh che dấu tất cả cảm xúc, liên tục nói.
Ngừng một chút , bà mới nói tiếp: “Lúc nãy ngươi cùng Hoàng nãi nãi nói muốn cùng Bạch Dật Thần giải trừ hôn ước, việc này Hoàng nãi nãi sẽ đi thương lượng cùng Hoàng Thượng một chút, Bạch Dật Thần vốn không hài lòng với việc ban hôn này, hẳn là không quá khó.”
“Phất nhi đa tạ Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh vô cùng mừng rỡ, sau đó liên tục nói lời cảm tạ, tuy Hoàng Thái Hậu thuận theo ý của nàng, nhưng giờ phút này đáy lòng của nàng vì sao có cảm giác sợ hãi, tựa hồ như mình đang bị tính kế?!
Nhất định là nàng đa tâm, Hoàng Thái Hậu yêu thương nàng như thế, làm sao có thể ở trên người nàng tính kế gì đó ?
Từ Vĩnh Thọ Cung bước ra , Thanh Trúc đỡ nàng lên xe ngựa, xe ngựa này mặc dù có chút xốc nảy, nhưng nàng lại cảm giác thật thoải mái, so với phương tiện giao thông hiện đại thì cái này tốt hơn nhiều.
Bởi vì ở hiện đại, nàng ngồi xe là say xe, ngồi tàu say tàu, ngồi máy bay say máy bay, mỗi lần đi ra ngoài đều khó chịu muốn chết.
Đang lúc hưởng thụ loại thoải mái độc đáo này, xe ngựa bỗng ngừng lại.
Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt hơi mở, sắc mặt khẽ biến một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì? Không phải là đụng vào người nào chứ.
“Sao lại thế này?” Thanh Trúc xốc mành lên, tức giận hỏi: “Sao đột nhiên lại dừng …?” Nói được một nửa lại ngừng, sau đó rất nhanh chuyển hướng vào bên trong, thấp giọng nói: “Chủ tử, là Bạch phu nhân.”
“Bạch phu nhân?” Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, hiển nhiên là không biết ai là Bạch phu nhân.
“Là mẫu thân Bạch công tử đang quỳ gối trước xe ngựa, ngăn cản xe ngựa.” Thanh Trúc nhìn ra nghi hoặc của nàng liền giải thích.
Mạnh Phất Ảnh cả kinh, Bạch phu nhân quỳ gối trước xe ngựa nàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK