Người đã đi, nhưng mùi thuốc súng trong phòng thì vẫn chưa tản hết.
Lục Hãn Kiêu ngồi ở trên ghế, ném cho Hạ Nhiên điếu thuốc: “Đem người ta đuổi đi cảm thấy dễ chịu không?”
Hạ Nhiên rít một hơi vừa hung vừa nôn nóng, điếu thuốc chẳng mấy chốc đã cháy đến phân nửa.
“Tính nết của Tiểu Tích từ trước đến nay đều rất ôn hòa, hiếm có ai có thể chọc cho em ấy khóc như vậy.”- Lục Hãn Kiêu dựng thẳng ngón cái, cũng không quên châm chọc Hạ Nhiên một câu: “Rõ ràng thích người ta đến chết đi được, lại còn nói chuyện khốn kiếp như vậy, muốn chết hả?”
Chân mày Hạ Nhiên cũng không buông lỏng, hút xong hơi cuối cùng, dụi đầu lọc thuốc lên bàn nói: “Giúp tôi nói với cô ấy một câu.”
------
Lúc Lục Hãn Kiêu đi ra, Giản Tích đang ngẩn người dựa vào cột đá ở cổng lớn.
Mở sẵn nắp chai nước xong đưa đến cho cô, Lục Hãn Kiêu cười nói: “Tên họ Hạ đúng là khốn kiếp, dám hung dữ với em như vậy, phải làm cho cậu ta bị nhốt nửa năm hay một năm mới hả giận được.”
Giản Tích quét mắt nhìn hắn một cái: “Anh cũng bệnh à?”
Lục Hãn Kiêu: “Lúc anh và cậu ta quen nhau còn chưa tới hai mươi tuổi, lúc đó cả hai cũng chẳng ưa gì nhau. Đêm đó uống nhiều quá, tụi anh còn choảng nhau một trận.”
Giản Tích hỏi: “Ai thắng?”
“Tất nhiên là anh rồi!” – Lục Hãn Kiêu nói nghiêm túc: “Cậu ta bị anh đánh đến nổi phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ luôn đấy.”
“Anh đánh không lại anh ta đâu.” – Giản Tích nói với giọng nhàn nhạt: “So về trình độ khốn kiếp cùng lưu manh, anh không phải đối thủ của anh ta.”
“Chậc, cho chút mặt mũi được không?” – Mặt Lục Hãn Kiêu giãn ra, ngừng một chút, còn nói: “Chuyện của Hạ Nhiên cứ để anh lo, về phần tên họ Lục, em không cần đi qua đó.”
“Em cũng không có ý định đi đâu cả.”
Lục Hãn Kiêu cười cười, cũng không vạch trần: “Khu này là do anh quản, em yên tâm, cậu ta ra ngay bây giờ.”
“Em lo lắng khi nào chứ?” – Giản Tích xẵng giọng nói, mười phần phân rõ giới hạn.
“Rồi, rồi, rồi! Em không có lo, không lo được chưa.” – Điện thoại di động reo, Lục Hãn Kiêu vừa nói vừa tiếp: “Lý cục trưởng, đến rồi sao? Được, tôi sẽ ở đó chờ ông.”
Cất điện thoại, Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ vai Giản Tích: “Anh đi làm việc trước, bản thân em phải lái xe chậm một chút, trở về sẽ gửi tin nhắn thông báo tình hình cho em biết.”
“Ai mà cần.” – Giản Tích vừa muốn đi.
“À, đúng rồi.”- Lục Hãn Kiêu dừng lại: “Hạ Nhiên nhờ anh nói với em một câu.”
Giản Tích đưa lưng về phía Lục Hãn Kiêu, cũng không xoay người.
“Cậu ta nói, cho dù không chọn cậu ta, cũng đừng chọn tên họ Lục kia.” – Lục Hãn Kiêu trần thuật lại nguyên văn, xác thực có chuyện quan trọng, sau đó chạy vội vào Sở Cảnh sát.
Giản Tích đột nhiên cảm thấy nhụt chí, bao nhiêu tức giận trong lòng cứ thế mà đều bốc hơi ra ngoài.
Lục Bình Nam nằm tại bệnh viện chỗ cô làm, khoa ngoại tại bệnh viện Thị Nhất. Trước khi Giản Tích bước vào phòng bệnh quyết định ghé qua văn phòng bác sĩ một chuyến.
Vừa vặn chủ nhiệm trực ban cũng có quen biết với Giản Tích.
“Trường hợp này thật sự không cần nằm viện đâu, nhưng vì bệnh nhân cứ nhất quyết yêu cầu nên đành vậy.” Bác sĩ chủ nhiệm trực tiếp đem bệnh án cho Giản Tích xem.
Lúc vào phòng thăm bệnh, Lục Bình Nam đang lười biếng dựa vào gối đầu lướt web. Vừa nhìn vừa cười, ngón tay còn lưu loát đánh chữ.
Giản Tích đứng ở cửa hơn mười giây hắn cũng chưa hay.
“Khụ!” – Giản Tích nhẹ ho một tiếng, cười đi tới: “Khá hơn chút nào không?”
Lục Bình Nam hiển nhiên bị dọa giật mình, lập tức để di động dưới gối, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ đau đớn khó chịu: “Tích Tích, em đến rồi à?”
“Tôi nghĩ nên ghé thăm anh một chút.” – Giản Tích cầm bó hoa, đặt ở trên bàn nhỏ trong phòng: “Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy hai cái xương sườn, chân cũng bị trẹo.” – Lục Bình Nam cười hắc hắc – “ Em có thể đến thăm anh, anh đặc biệt vui vẻ hơn rồi.”
Mặt Giản Tích cũng không thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng cong lên: “Gãy xương? Rất nghiêm trọng đấy.” – Cô hỏi: “Bị ai đánh vậy?”
“Cái gã tên là Hạ Nhiên đấy.” – Chờ mãi câu này, Lục Bình Nam trả lời cực nhanh: “Chính là cái gã đàn ông luôn quấn lấy em đó.”
Giản Tích làm ra vẻ nhớ ra, kéo âm cuối thật dài: “À, ra là anh ta.”
“Hắn!” – Lục Bình Nam ôm tức giận: “Chính là loại cặn bã của xã hội, không có những loại người như vậy, xã hội sẽ yên bình biết bao nhiêu!”
Giản Tích nghe tức giận của hắn, một chữ cũng không nói.
Bầu không khí như có chút xấu hổ. Lục Bình Nam thấy thế cũng nhanh chóng thu miệng.
Giản Tích cười cười: “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, cần giúp gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ hết sức.”
Thấy cô muốn đi, Lục Bình Nam vội vàng nói: “Tích Tích, cùng ăn trưa đi.”
“Cám ơn, không cần đâu.” – Giản Tích đứng dậy.
“Anh xuất viện mời em ăn cơm nhé.”
Giản Tích không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, Lục Bình Nam cũng không rõ cô có nghe thấy lời hắn nói hay không.
Từ bệnh viện đi ra, Giản Tích trực tiếp đi về nhà trọ, tắm cũng không tắm liền nằm sấp lên giường, thân thể rã rời, đầu óc hỗn loạn, nhắm mắt lại chính là vẻ mặt cuồng vọng của Hạ Nhiên, mở mắt ra lại càng nghiêm trọng, mọi thứ cứ như một thước phim cũ cứ thế mà hiện ra trước mắt cô.
Lúc ở quán bar, anh ra tay giúp đỡ.
Lúc ở cổng chung cư, cả hai lại cãi nhau.
Lúc ở trong xe, tỏ tình đầy bá đạo.
Còn có lần đó ở đường Nha Đề, lúc bị anh ôm vào trong ngực, và nói “Ông đây yêu em!”
Giản Tích nhắm mắt lại, theo bản năng níu chặt chăn nhung.
Người đàn ông này, rõ phiền mà!
Mơ mơ màng màng, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Giản Tích vớt điện thoại lên nhìn, ánh mắt mơ hồ nhìn màn hình, là Lục Hãn Kiêu.
“Ừ?” – Cô nghe máy.
Nghe ra có chút gì quái dị, Lục Hãn Kiêu hỏi: “Đang ngủ à?”
“Ừ.”
“Chỉ báo với em một tiếng, người được lĩnh ra rồi.” – Lục Hãn Kiêu lời ít mà ý nhiều, Giản Tích vừa nghe liền hiểu, mơ hồ buồn ngủ cũng bay biến hơn nửa.
Thấy cô thật lâu cũng không trả lời, Lục Hãn Kiêu bèn nói: “Mới tám giờ, đừng ngủ sớm vậy chứ. Xuống đây đi, cùng đi ăn tối.”
Giản Tích ngón tay siết xong lại buông, cuối cùng nói: “Không ăn, trong nhà còn mì ăn liền.”
Cúp điện thoại, Lục Hãn Kiêu nhìn Hạ Nhiên xua tay một cái: “Em ấy không muốn gặp cậu rồi.”
Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, hung hăng trừng hắn.
“Tôi hiểu Tiểu Tích lắm, em ấy là thật sự tức giận đó.” – Lục Hãn Kiêu nói: “Tôi cũng bực mình lắm nha, cậu thích người ta thì cứ theo đuổi bình thường là được rồi, không có việc gì đi kiếm tình địch làm cái gì hả? Cậu cũng không thể trách em ấy, dù sao cũng là người tình trong mộng của em ấy nhiều năm.”
Hạ Nhiên hừ lạnh.
“Đừng có mà không phục.” – Lục Hãn Kiêu mồi điếu thuốc tiếp theo, hạ cửa kính thủy tinh xuống nhả khói ra: “Một cây bài tốt đã bị cậu đánh nát.”
“Thích giảng đạo lý như vậy, sao cậu không đổi nghề làm thầy giáo đi?” – Ánh mắt của Hạ Nhiên sắc bén như vẫn còn một luồng lửa giận: “Lái xe, đi ăn cơm.”
Cả bữa cơm Hạ Nhiên trầm mặc ít nói, Lục Hãn Kiêu thì vẫn có thể một mình thao thao bất tuyệt.
Sau khi ăn xong, Hạ Nhiên còn nói người phục vụ gói thêm một phần thức ăn nữa mang về.
“Mẹ kiếp, cậu ăn chưa no à?” – Lục Hãn Kiêu đưa thẻ tính tiền: “Để dành ăn khuya à? Đừng nghĩ lừa gạt tôi. Tôi cả ngày phải vì nước vì dân, kiếm đồng tiền dễ lắm sao.”
“Ngu ngốc.” – Hạ Nhiên cao ngạo châm biếm.
Mấy phút sau, anh cầm theo túi thức ăn ra ngoài, cũng không để Lục Hãn Kiêu đưa về, quăng lại một câu: “Về đi.”
Sau cuộc điện thoại kia, Giản Tích không lập tức rời giường, mà lại mơ mơ hồ hồ ngủ mất, lằng nhằng một giờ sau mới đi tắm rửa. Thay quần áo xong chuẩn bị xuống lầu tìm chút gì đó ăn, cánh cửa vừa đẩy ra, cô dừng lại.
Trên mặt đất là một cái bịch xốp, bên trong có ba hộp thức ăn được xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ, vẫn còn nóng.
Ngàn vạn cảm xúc đồng loạt tràn ra khỏi ngực, có chút không biết làm sao, có chút ủy khuất, thậm chí còn có một tia hối hận rõ rệt.
Giản Tích lấy điện thoại di động ra, một tin nhắn mới vừa được gửi đến:
[Đừng ăn mì gói.]
Mấy chữ này giống như chìa khóa nhắm ngay ổ khóa mà xông thẳng vào, lưu loát mở ra cánh cửa vốn đã bị đóng kín.
Tay Giản Tích cứ tới lui trên màn hình di động, đánh chữ xong lại xóa bỏ, xóa xong lại đánh, cảm thấy dù có nhắn gì cũng không thích hợp.
Đang do dự, di động “Ong ong” kêu lên, làm cô sợ tới mức mém chút quăng luôn điện thoại.
Hạ Nhiên gọi tới.
Giản Tích mím môi, quyết định bày ra tư thế lạnh lùng, cô hít sâu một hơi, bắt máy: “Alô.”
Bên kia không hé răng, chỉ có tiếng tê tê của dòng điện cùng tiếng thở đều đều đảo quanh lỗ tai, khí thế lạnh lùng cao ngạo mới một giây trước trong nháy mắt tan rã hoàn toàn, không khỏi làm vành mắt Giản Tích đỏ lên.
Lúc đầu còn có thể nhịn, nhưng nhịn được vài giây đã nức nở thành tiếng.
Hạ Nhiên trầm giọng: “Nghe lời, đừng khóc.”
Nhưng nước mắt giống như bắt nạt kẻ yếu, càng có lý do để phóng túng. Giản Tích không thèm đè nén cảm xúc trong lòng nữa, khóc lên giống như một đứa trẻ chịu biết bao nhiêu là uất ức.
“Giản Tích.”
“Ai bảo chiều nay anh hung dữ với tôi?! Tôi phải trực ca cả ngày, cả đêm không ngủ còn phải làm ba ca mổ, vừa tan tầm đã chạy vội qua xem giúp được anh hay không, thái độ của anh như thế thì có khác gì Lục Bình Nam chứ!”
Giản Tích tức tưởi vừa khóc vừa lên án.
Hạ Nhiên biết, người con gái này là vì vấp ngã tại tình yêu mười năm với gã đàn ông kia. Dù hôm nay có cố tỏ ra vẻ vân đạm phong khinh, cũng khó có thể che giấu đi sự thất vọng, yếu ớt.
Mà mình còn hung dữ như thế, làm cho cô sợ hãi.
Hạ Nhiên nuốt nước miếng một cái, mở miệng ra giọng đã khàn khàn: “Giản Tích.” – Anh nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Tôi không phải là Lục Bình Nam thứ hai.”
Giản Tích khóc nhiều làm dạ dày khó chịu, nghe nói như vậy lại càng khó chịu hơn, vì thế cúp điện thoại thật nhanh, mang theo túi thức ăn ở trên đất đi vào nhà.
Mười phút sau, cảm xúc của Giản Tích cũng ổn định lại, cô rửa mặt, ngồi vào trước bàn ăn, mở túi thức ăn ra. Há cảo tôm, còn có một bát cháo, vẫn còn đọng lại chút hơi ấm.
Điện thoại di động reo một tiếng, Hạ Nhiên gửi đến một icon con heo đang cúi đầu xin lỗi kèm theo một câu:
[Tôi mới đổi một chiếc mô tô mới, ngày mai đến đón em tan tầm.]
Giản Tích nhìn nhìn tin nhắn hai lần, cuối cùng nín khóc, mỉm cười.
-------
Ngày hôm sau, Giản Tích cả một ngày đều mang theo vui vẻ.
Y tá thực tập lập tức níu chặt ngay sơ hở hỏi: “Bác sĩ Giản, em phát hiện hôm nay tâm tình của chị rất tốt nha.”
“Thật không?” – Giản Tích vừa cười vừa viết lịch bệnh, “Bị em phát hiện rồi.” – Cô để bút xuống, nhìn y ta thực tập ngoắc ngoắc tay: “Biết tại sao không? Lại đây.”
Y tá nhỏ cũng thật thà, lại gần khom người xuống.
Giản Tích thì thầm ở bên tai cô bé: “Hôm qua tôi trúng số.”
“Trúng lớn ạ?” – Y tá nhỏ chợt kinh hô.
“Suỵt!” – Giản Tích đem ngón trỏ dựng thẳng ở bên môi, thần thần bí bí nói: “Mặc dù không bao nhiêu tiền, nhưng mà cũng nên nhỏ nhỏ giọng thôi.”
“Trúng giải bao nhiêu vậy?” – Y tá nhỏ đoán: “Năm trăm vạn?”
Giản Tích xua tay.
“Năm trăm ngàn?”
Cũng chưa đúng. Y tá nhỏ chần chừ một chút: “Năm vạn?”
Giản Tích nhếch miệng cười, nụ cười chói lọi như một đóa hoa hướng dương: “Giải sáu đó.”
Giải sáu thì thưởng bao nhiêu tiền?
“Năm ngàn.”
“...”
Cả hôm nay, tâm tình của cô giống như chiếc kiềng ba chân, vững vàng ổn định, dù gần hết giờ lại có bệnh nhân tới, Giản Tích cũng không cảm thấy lo lắng. Bởi vì trước khi tan việc nửa giờ, Hạ Nhiên đã gửi tin nhắn Wechat, khi nào anh đến sẽ đợi cô ở dưới lầu, khuya bao nhiêu cũng vẫn chờ.
Thì ra cảm giác có người chắc chắn sẽ chờ mình lại bình yên như vậy.
Sáu giờ rưỡi cũng tiễn xong sản phụ cuối cùng, Giản Tích thay quần áo tan tầm.
Bác sĩ ở trong bệnh viện hầu như đều đi rồi, chỉ còn dì lao công đang lau dọn ở hành lanh.
Giản Tích thay một cái áo bằng vải nỉ màu lam nhạt, đem tóc từ trong cổ áo rút ra, lại dùng một chút nước hoa, tâm tình vô cùng tốt. Vừa mới chuẩn bị xoay người lấy túi, lại bị người nào đó ôm chặt từ phía sau.
Giản Tích kinh hoàng thét lên: “A!”
“Tích Tích, là anh.” – Là Lục Bình Nam!
Hắn ôm chặt lấy cô: “Thích ngạc nhiên này không, anh đã đặt chỗ ở Quốc Tân rồi, đi thôi, cùng nhau ăn tối.”
Giản Tích không ngừng giẫy dụa đem người đẩy ra, nhưng tay vừa mới để đến trên vai Lục Bình Nam liền nhìn thấy một bóng dáng ở cửa.
Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm hai người đang “ôm chặt” nhau, sau giây phút mất hồn ngắn ngủi, thay vào đó là sự nản lòng thoái chí rõ rệt.
Giản Tích theo bản năng muốn giải thích, lời còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe Hạ Nhiên cười chậm rãi:
“Hai người cứ tiếp tục.”
Anh quay người, Giản Tích hoàn hồn, thốt lên: “Hạ Nhiên.”
“Ầm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, Hạ Nhiên đấm một quyền lên trên cánh cửa, giọng điệu nặng nề lạnh lẽo: “Bác sĩ Giản, khoảng thời gian qua đã làm phiền cô nhiều rồi, về sau tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.”
Nói được làm được, anh quay đầu đi không hề quay lại.
Căn phòng lạnh buốt, cứng ngắc.
Giản Tích kinh ngạc nhìn chăm chú cánh cửa kia, cô vừa rồi quên nói cho anh biết:
“Biết anh muốn tới đón em, em cố tình không lái xe, tháng mười hai trời lạnh như vậy em cũng không sợ, chỉ vì muốn ngồi sau xe mô tô mới của anh cùng đi hóng gió.
Thuận tiện nói cho anh biết, Hạ Nhiên, chúng ta yêu nhau đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com