Đào Khê Hồng buông di động, ngồi trong xe chờ.
Giản Tích chạy tới, chồm người vào bên trong cửa sổ xe được mở sẵn, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Đào Khê Hồng vẫn còn giữ được bình tĩnh, nói: “Nhà máy mới sắp tới ngày khai trương, mẹ cùng những Trưởng phòng nghiệp vụ họp tới giờ.”
Thì ra chỉ là đi ngang qua. Lòng Giản Tích thoáng thả lỏng, Đào Khê Hồng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về Hạ Nhiên đứng cách đó không xa.
“Tiểu Tích, sao con lại ở đây? Đến cùng bạn à?”
Giản Tích suy nghĩ một chút, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
Đào Khê Hồng vẫn giữ nụ cười, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Bạn trai?”
“Dạ.”
Lần này, Đào Khê Hồng dùng im lặng trả lời.
Giản Tích có thể cảm nhận rõ ràng sự chuyển biến chậm rãi của bầu không khí, từ thoải mái sang căng thẳng và nghiêm túc.
Cô lên tiếng, “Mẹ, để con gọi anh ấy đến đây chào mẹ, anh ấy tên ….”
“Về nhà.” Đào Khê Hồng ngắt lời cô, “Con lái xe tới sao? Đi lấy xe.”
Tâm trạng của Giản Tích liền trầm xuống, cô ghé vào cửa xe, ngữ khí nóng nảy, “Mẹ, con….”
“Về nhà.”
Đào Khê Hồng quả thực là một nữ cường nhân, thời trẻ một mình tiến vào thương trường, đem một cái nhà máy nhỏ lẻ lớn mạnh không ngừng trở thành một đế chế thương nghiệp như ngày nay, sau nhiều năm mài giũa, bà đã sớm trở thành một người uy nghiêm.
Giản Tích đương nhiên biết, mẹ cô đối với Hạ Nhiên không hài lòng.
Bộ dạng không tình nguyện của cô bị Đào Khê Hồng nhìn thấu, “Tiểu Tích, hôm nay mẹ rất mệt, tối nay con ở cùng mẹ được không?”
Hạ Nhiên đứng đằng xa lẳng lặng nhìn, giờ phút này đem mũ bảo hiểm treo lên tay lái xe máy, đi nhanh về phía bên này.
Góc độ của Đào Khê Hồng cũng vừa vặn đối mặt cùng anh, ánh mắt bà phòng bị mà xa cách, Hạ Nhiên cũng không tỏ ra sợ hãi với ánh mắt dò xét đó.
Anh đứng yên trước mặt Đào Khê Hồng, sóng vai bên người Giản Tích.
“Chào bác, cháu là Hạ Nhiên.”
Đào Khê Hồng nhẹ nhàng gật đầu, khách khí lễ độ, “Xin chào.”
Hạ Nhiên: “Bên ngoài lạnh, bác gái, đi vào trong nhà uống trà dùng điểm tâm chứ ạ?”
Đào Khê Hồng nở nụ cười lạnh nhạt, “Cảm ơn, không cần.” Bà chuyển tầm mắt nhìn Giản Tích, vừa như ám chỉ vừa như cảnh cáo: “Tiểu Tích.”
Hạ Nhiên vẫn giữ thái độ hòa hoãn, gật đầu nói, “Vâng ạ, hôm nào có thời gian con sẽ đến nhà thăm hỏi hai bác.”
Anh đứng dậy, tay nhẹ nhàng đặt lên bên hông Giản Tích, làm động tác trấn an cô, “Em trở về cùng mẹ đi.”
Giản Tích gật đầu, vòng qua ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe màu đen như ban đêm vụt đi như một cơn gió, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Trong xe, Đào Khê Hồng cũng không quan tâm Giản Tích có lái xe đến hay không mà trực tiếp đi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Đào Khê Hồng trực tiếp đi lên lầu, “Con lên đây với mẹ.”
Giản Tích rũ mắt xuống, đổi giày xong liền đi theo.
Hai mẹ con ngồi ở phòng trà, Đào Khê Hồng cầm hai cái hộp nho nhỏ từ trong ngăn tủ ra, “Đây là do dì con hái từ nông trang về, mẹ còn chưa kịp thử.”
Giản Tích nhóm lửa, tiếp nhận một lá trà nhỏ bỏ vào ấm trà.
Đào Khê Hồng đem nước sôi đổ vào ấm, vừa làm vừa hỏi, “Cậu ta làm nghề gì?
Giản Tích nói: “Quản lý.”
Đào Khê Hồng, “Ừ” một tiếng, “Làm ở công ty nào?”
“Công ty nhỏ thôi.”
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Hai tháng.”
“Hai tháng?” Đào Khê Hồng ngước mắt lên, thu tay lại, hơi nóng từ nước trà bốc lên từng đợt.
“Tiểu Tích, mẹ không phản đối chuyện yêu đương của con.”
Giản Tích cũng dừng lại động tác tay, im lặng chờ.
“Mẹ không phải là người cổ hủ, tuổi trẻ mà, yêu đương không phải là chuyện gì xấu. Quan trọng là trong chuyện này con nên biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm.” Đào Khê Hồng chậm rãi nói: “Con từ nhỏ đến lớn đều không làm cho ba mẹ lo lắng, mẹ biết con là đứa ngoan ngoãn.”
Mười ngón tay Giản Tích gắt gao nắm chặt ly sứ.
“Tiểu Tích, chuyện chung thân đại sự nhất định phải thận trọng.”
Một vài chuyện sau khi đã nói rõ ràng, liền sẽ có cách giải quyết. Tâm trạng nặng nề như mây đen của Giản Tích nãy giờ cuối cùng cũng đã được quét sạch.
Cô đem tách trà nhẹ nhàng đặt lên bàn, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh không hề có chút nỏng nảy.
“Mẹ, con thực sự thích Hạ Nhiên, ở cùng anh ấy con thực sự hạnh phúc.”
Đào Khê Hồng nhìn thẳng vào mắt cô với cố ý tìm ra chút sơ hở, vài giây sau, bà hơi nhíu mày.
“Con rất hạnh phúc? Được rồi, mẹ thừa nhận, đưa con đi đua xe, trước mặt nhiều người như vậy thân mật hôn con. Đối với con gái, những hành động này chắc chắn sẽ bị cưa đổ. Nhưng mà Tiểu Tích à – con vẫn phải quay về hiện thực của cuộc sống.”
Đào Khê Hồng dùng từ ngữ sắc bén, tiếp tục nói: “Cậu ta không có công việc cũng như thu nhập ổn định. Mẹ không có ý khinh thường cậu ta, nhưng cậu ta cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, mà vẫn mơ mơ hồ hồ như vậy, có phải là quá vô trách nhiệm hay không?”
Giản Tích nhất thời câm nín.
Đào Khê Hồng không tiếp tục nói nữa, đòn tấn công tâm lý được bà sử dụng thành thạo, phải có lúc căng lúc chùn mới tốt.
Bà khống chế tiết tấu một cách chuẩn xác, nắm chắc cục diện.
Sau một hồi lâu, Giản Tích rốt cuộc cũng ngẩng đầu, “Mẹ, là Lục Bình Nam nói với mẹ đúng không?”
Lúc này đến lượt Đào Khê Hồng thất thố, nhanh chóng trấn định, “Ai nói không quan trọng, quan trọng đó là sự thật.”
“Anh ấy không phải không có tiền, anh ấy có tiền gửi ngân hàng, cũng đủ để mua nhà, không phải anh ấy không có năng lực làm việc, càng không phải mê muội mất cả lý trí, nếu đây là điều mẹ cho là quan trọng, đối với con, như vậy đã đủ rồi.”
Đào Khê Hồng nghe vậy cười nhạt, sắc mặt nghiêm túc tiếp tục nói: “Cậu ta là tên đòi nợ thuê, loại công việc này là phạm pháp, Tiểu Tích, không nói tới việc khác, con có từng nghĩ tới, chỉ một việc nhỏ không đáng kể này mà ba con sau này có thể gặp rắc rối không?”
Tim Giản Tích đập bang bang, cảm giác như cổ họng mình bị thứ gì đó bóp chặt, nhiều lời muốn nói như vậy thế nhưng một câu cũng không thể thốt ra được.
Hương thơm của trà thoang thoảng, xen lẫn trong bầu không khí an tĩnh đầy áp lực, thật là làm cho người ta không dám thở mạnh.
Động tĩnh duy nhất chính là làn khói mỏng manh lan ra giữa không trung.
Đài Khê Hồng hòa hoãn, rót thêm cho cô một ly trà, “Được rồi, con đừng có áp lực, trước mẹ muốn nói với con một vài điều, còn chuyện yêu đương dĩ nhiên có thể bàn tới.” Bà nhàn nhạt thở dài, “Mẹ còn tưởng con cùng cậu Lục Bình Nam kia sẽ đến được với nhau.”
Giản Tích liền lạnh mặt, “Không có khả năng.”
Đào Khê Hồng chỉ nghĩ cô đang muốn chống đối mình, ngăn câu tiếp theo của cô, “Con có đói bụng không, mẹ nói dì giúp việc nấu cháo cho con nha.”
“Không cần đâu mẹ.” Giản Tích đứng dậy, “Con hôm nay còn phải trực đêm.”
Đào Khê Hồng: “Mẹ nói tài xế đưa con về.”
“Không cần.” Tay Giản Tích đặt ở nắm cửa, “Con gọi xe được rồi.”
Kết thúc cuộc nói chuyện này, tuy mặt ngoài có vẻ bình thản, không hề có tranh chấp hay bực bội, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy như bị đấm một cái thật mạnh, cực kỳ phiền muộn nhưng không thể giải tỏa, cực kỳ khó chịu.
Giản Tích từ trong nhà bước ra tới cửa lớn liền trông thấy Lục Hãn Kiêu đứng cách đó năm sáu bước tựa cửa xe đang hút thuốc.
“Bên này!” Vừa thấy người, anh ta nhanh chóng dập thuốc lá, nhấc tay tiếp đón.
Giản Tích bước tới, “Sao anh lại tới đây?”
Lục Hãn Kiêu mở cửa xe, “Còn có thể thế nào, đến cứu giá.”
Giản Tích chần chờ, ngồi lên xe.
“Hạ Nhiên gọi cho anh, nhờ anh đến nhà em nhìn xem.”
Lục Hãn Kiêu thắt dây an toàn, chậm rãi chuyển tay lái, “Đã ngã bài với mẹ em rồi sao?”
Giản Tích “Dạ” một tiếng.
“Bà không đồng ý?” Lục Hãn Kiêu cười nói: “Anh cũng hiểu được mẹ em, cha già của anh nói, mẹ em năm đó là nữ vương ngang ngược trong đại viện.”
Thấy hứng thú của Giản Tích không cao, Lục Hãn Kiêu liền chuyển qua đề tài khác, “Muốn đi chỗ nào?”
“Tùy anh.” Giản Tích không thích về nhà, trong lòng cực kỳ loạn, “Theo anh đi quẩy đi.”
Lúc nhận được điện thoại của Hạ Nhiên, Lục Hãn Kiêu vẫn đang tiếp khách, ngồi cùng mấy tên bạn làm ăn nhậu nhẹt chơi bời, giữa chừng bỏ dỡ, đúng là không được phù hợp cho lắm.
Vì thế lúc mang Giản Tích trở lại, toàn bộ nhân viên quản lý và phó tổng đều ở đây, vì quan hệ thân thiết mọi người đều cười đùa hỏi: “Lão đại, anh không giới thiệu sao?”
Lục Hãn Kiêu kéo Giản Tích ra sau lưng, anh ta là người hào phóng, đưa tay ra hiệu, phục vụ ngoan ngoãn tiến vào.
“Bảo quản lý cho người vào đi.” Lục Hãn Kiêu phân phó.
Không bao lâu sau, một loạt mỹ nữ nối đuôi nhau tiến vào, mỗi cô gái đều là hàng cực phẩm, cao gầy, được dạy dỗ cẩn thận mà đồng thanh ngọt ngào lên tiếng: “Chúng em chào các ông chủ.”
Lục Hãn Kiêu vung tay lên, “Tùy chọn đi.”
Giàn xếp xong, phó tổng cùng khách khứa mỗi người ai nấy đều hớn hở, không khí náo nhiệt tới cực điểm.
Lục Hãn Kiêu dẫn theo Giản Tích đến ngồi lên hàng ghế cao, quầy bar liền ngưng nhận khách.
Giản Tích muốn uống rượu, Lục Hãn Kiêu châm chọc, “Tình cảm không như ý, muốn uống rượu giải sầu à?”
Nói thì nói như vậy, anh ta vẫn không ngăn cản, đưa cô ly rượu được phục vụ đưa tới.
Giản Tích ngửa đầu uống liền nửa ly, “Khát nước!”
Lục Hãn Kiêu kéo ly rượu lại nhưng không hề giữ chặt, “Này, này, này, em kiềm chế chút!”
“Em thật không hiểu.” Hô hấp Giản Triết nhiễm hơi rượu nói tiếp: “Em cho là mẹ em là người từng trải, mẹ sẽ hiểu chứ.”
Lục Hãn Kiêu đẩy dĩa điểm tâm ngọt tới trước mặt cô, “Tính chất không hề giống nhau, ba em lúc đó tuy nghèo, nhưng là người trong sạch, Hạ Nhiên thì khác, cuộc đời cậu ta đầy sóng gió và bất trắc.”
Lục Hãn Kiêu nhét bánh kem đầy miệng, lúng búng nói: “Thoạt nhìn không đáng tin cậy chút nào.”
Tâm Giản Tích lại thêm suy sụp: “Anh có đứng cùng phe với em không đó?”
“Em hỏi câu vô nghĩa như vậy sao.” Lục Hãn Kiêu: “Giao tình giữa anh và cậu ta, dù cho sông cạn đá mòn thì vẫn sát cánh bên nhau.”
Giản Tích uống cạn ly rượu, không phản ứng.
“Anh em ta tâm sự một chút, Tiểu Tích, nếu em chỉ muốn yêu đương qua đường, thì đó không phải là vấn đề gì lớn.” Lục Hãn Kiêu phân tích tình hình.
Giản Tích đột nhiên nói: “Em hoàn toàn nghiêm túc.”
Lục Hãn Kiêu liền im bặt.
“Những giả thiết mà mọi người đưa ra đều không tồn tại, không cần nêu ví dụ, em hiểu đạo lý, em sẽ không nghe những lời khuyên của mọi người đâu.”
Giản Tích lắc lắc rượu trong ly, chất lỏng màu đỏ đong đưa ở thành ly, muốn đi nhưng vẫn còn lưu luyến.
Cô nhẹ giọng cười, mặt so với rượu còn đỏ hơn, “Ai da, thật là phiền chết đi được, ý đồ của em đối với anh ấy lớn lắm.”
Lục Hãn Kiêu giật mình: “Ý đồ gì cơ?”
Giản Tích miệng lẩm bẩm, “Độc chiếm cả đời anh ấy.”
Nói xong, nàng cười chính mình, cầm lấy bánh kem bỏ vào miệng, ăn ngon lành.
Một lúc sau, Lục Hãn Kiêu mới bình tĩnh lại, ý đồ này----
Thật là làm người khác ghen tị đến phát điên mà.
Không có nhiều thời gian đóng vai người đàn ông thương tâm, Lục Kim Chủ đã bị khách kéo đi kính rượu.
Rượu quá ba tuần, Giản Tích đứng dậy đi toilet.
Mặt tường bằng kính phản xạ lại ánh sáng, làm hành lang hoàn toàn nhuốm màu vàng, đã uống ít rượu, Giản Tích có chút choáng váng.
Cô đi từ toilet ra, cảm thấy hơi nóng, muốn cởi nút thắt áo khoác, chưa kịp hành động, liền nghe được âm thanh quen thuộc.
----
“Mẹ, mẹ có thấy phiền không vậy, con đã nói đi tiếp khách, đừng liên tục gọi điện thoại cho con như vậy?”
Chỗ ngoặt này thông với đại sảnh, Lục Bình Nam đứng chỗ đó nghe điện thoại, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Mẹ hắn ngày nào cũng ép buộc, ngày nào cũng hối thúc, liên tục hỏi hắn đã giải quyết xong việc của Giản Tích chưa.
“Mẹ cũng phải cho con thời gian chứ, mẹ nó, con cũng muốn làm con rể Thị trưởng mà, nhưng cô ta hiện tại không quan tâm tới con, con còn có thể làm gì bây giờ?”
Giản Tích dừng chân, dựa vào tường, nín thở nghe.
Đầu bên kia điện thoại lại là một trận lải nhải, Lục Bình Nam hoàn toàn nổi cáu, “Mẹ chỉ biết chỉ đạo thôi! Cái gì mà nói con không nắm chặt cơ hội! Mấy năm trước con cũng đã thử đến với cô ta, ngay cả tay của cô ta cũng không cho con nắm, loại người như vậy làm sao có thể nói chuyện yêu đương chứ? Đây có phải thời phong kiến đâu chứ!”
“Con hôm nay đã nói rõ với mẹ cô ta rồi, nói cô ta qua lại với một tên lưu manh, mẹ cô ta bảo đảm sẽ không đồng ý.”
Cảm xúc Lục Bình Nam chuyển từ bực dọc chuyển sang khoe khoang vui mừng, bị ảnh hưởng bởi hơi men nên lời nói có chút thâm độc.
“Con mà không có được cô ta, người khác cũng đừng hòng có được.”
Lục Bình Nam vừa trả lời vừa xoay người, vừa liếc mắt, “Má ơi!”
Di động thiếu chút nữa ném trên mặt đất.
Giản Tích đứng ngay phía sau hắn, ánh mắt đáng sợ.
“Tiểu, Tiểu Tích, em, em như thế nào lại tới….” Lục Bình Nam nhanh chóng cúp điện thoại, miệng cũng không thể thốt nên lời.
Hắn còn chưa nói kịp dứt lời --- “Chát” một tiếng va chạm da thịt rõ ràng.
Giản Tích hung hăng vung bàn tay đến mặt hắn.
Lục Bình Nam bị đánh trở nên ngốc nghếch, không thể tin tưởng mà nhìn cô.
Động tĩnh quá lớn, nhiều người xung quanh cũng ghé mắt nhìn qua, bàn tán nghị luận, có kẻ còn cười cợt, làm mặt mũi Lục Bình Nam mất hết.
“Cô!” Một bụng giận dữ, hai hàm răng nghiến chặt, nhưng hắn cũng nhận thấy mình đuối lý, không tự tin thốt lên.
Tiếng nói của Giản Tích lạnh lùng, sắc bén như dao nhọn, “Ghê tởm!”
Bị câu nói của cô kích thích, Lục Bình Nam hoàn toàn mất đi lý trí, “Giản Tích, cô đủ rồi đó! Cô còn muốn hung dữ phải không?”
Hắn giơ tay cao, khi cái tát chuẩn bị rơi xuống, tay hắn đã bị giữ chặt phía sau.
“Ai ui! Đau đau đau!”
“Đến cô ấy mà mày cũng dám đụng tới, mày muốn chết, đúng không?”
Lục Bình Nam nào dám lên tiếng, chỉ một mực kêu đau.
“Loại người như mày mà cũng ở dám ở đây náo loạn, mày tin có là tao đánh mày tàn phế không hả?” Lục Hãn Kiêu không có dấu hiệu buông tay, thật sự anh ta nói được là làm được.
Giản Tích đứng ở đó, hai hốc mắt đỏ lên.
“Tiểu Tích!” Lục Hãn Kiêu hét lớn, liền thấy cô xoay người chạy đi.
Lục Hãn Kiêu ném tay Lục Bình Nam xuống, chạy tới thang máy cuối cùng cũng tìm được Giản Tích.
Cô ngồi xổm dựa vào tường, vùi đầu vào đầu gối, hai vai run lên.
Lục Hãn Kiêu trong lòng hụt hẫng, ngồi xổm xuống, “Xấu thành như vậy, xem Hạ Nhiên còn yêu em nổi không.”
Giản Tích cuối cùng cũng ngẩng đầu, trên mặt toàn là nước mắt.
“Cái đệt, em tính làm anh trai em đau lòng chết sao?” Lục Hãn Kiêu chịu không nổi la lên.
Giản Tích hỏi: “Mắt nhìn người của em có phải tệ lắm không? Lại đi thích một tên đàn ông như vậy.”
“Bình thường mà.” Lục Hãn Kiêu âm thanh trầm trầm, “Con người rồi sẽ thay đổi, khi bước ra xã hội rồi, tiếp xúc với tiền tài, đạo đức thay đổi đâu phải là chuyện hiếm lạ gì.”
Thời điểm em thích hắn, hắn ta vẫn là một thanh niên chưa rõ sự đời.
Sau khi trải qua tình huống ‘cảnh còn người mất’, có kẻ sẽ thay đổi hoàn toàn, cũng có người vẫn giữ mãi tấm lòng chân thật, dừng lại ở khoảnh khắc mà hắn ta động lòng với em.
Lục Hãn Kiêu ngồi với cô một chút, di động lại đổ chuông, anh ta vừa nhìn thấy tên hiển thị, “Ai ui, xem này, xem ai gọi đến kiểm tra này?”
“Em nhận điện thoại chứ?” Lục Hãn Kiêu hỏi.
Giản Tích gật đầu, vươn tay nhận.
Điện thoại vừa thông---
“Mẹ nó, tớ chờ điện thoại cậu cả đêm, cậu làm gì mà đến cả một tin nhắn cũng không thèm báo lại với tớ. Cô ấy đâu? Còn ở nhà sao? Có đề cập chuyện của tớ không? Cô ấy có bị mẹ mắng không? Đệt, cậu nói gì đi chứ?”
Hạ Nhiên nói liền một mạch, không ngừng nghỉ.
Giản Tích trong lòng nóng lên, nước mắt chực trào.
“Lục Hãn Kiêu, cậu chết rồi à! Nói gì đi!” Hạ Nhiên càng thêm nóng nảy.
Giản Tích há miệng thở dốc, âm thanh nghẹn ngào, “…. Hạ lão đại.”
Im lặng ngắn ngủi trong vài giây, trong điện thoại dường như có thể nghe được tiếng gió.
Nghe được giọng nói của người mình yêu, tất cả những cảm xúc của cô đều chuyển sang ấm ức, Giản Tích mềm giọng nói, “Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.”
Hạ Nhiên nhảy từ cây hòe trong tiểu khu xuống đất, leo lên cái cây hòe này có thể có được tầm nhìn rộng mở, chỉ cần cô xuất hiện, anh có thể nhìn thấy đầu tiên.
“…Vợ ơi, anh ở dưới lầu nhà em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com